Giản Ngưng những ngày qua vẫn nằm ở trên giường, không nói một lời. Bác sĩ gia đình đến kiểm tra, nhận định cô không có vấn đề, chỉ bị thương ngoài da. Nhưng sau khi đi, lại gọi bác sĩ tâm thần tới, bác sĩ cũng nói cô tâm lí bình thường. Cô cười khẽ, cảm xúc bình thường, mới là bất thường lớn nhất.
Dì Trương ở ngoài khẽ gõ cửa, cô nghe thấy cũng không quan tâm. Cửa bị gõ hồi lâu, cô mới gọi dì vào.
“Giản… A, Phu nhân, dưới lầu có điện thoại tìm cô.”
Giản Ngưng gật gật đầu, ý bảo đã biết. Cố Trường Dạ lúc ở nhà bắt người giúp việc chỉ được gọi cô là Giản tiểu thư. Bây giờ hắn không ở nhà, người giúp việc cũng không biết nên kêu thế nào cho cô đỡ tủi thân.
Có điện thoại của cô… Điện thoại nhà không có mấy người biết, cũng đã lâu không ai gọi. Nếu cô nói cho người khác biết cô hiện tại ngay cả điện thoại cũng không cần, có hay không bị người ta mắng cô tại sao vẫn còn tồn tại trên thế giới?
Sau lần mất đứa nhỏ đầu tiên, không bao lâu sau, có người gọi hẹn cô ra ngoài. Cô lúc ấy cái gì cũng không hiểu, người ta kêu cô ra ngoài, cô liền đi. Ở quán cà phê, cô vừa tức vừa buồn cười, cô là vợ Cố Trường Dạ, khi nào phiền đến nguời khác lên mặt dạy bảo cô. Nói cô cùng Cố Trường Dạ căn bản không xứng, Cố Trường Dạ cũng không yêu cô, vì vậy đừng bám dính lấy Cố Trường Dạ nữa. Đó là lần đầu tiên cô bị người ta đe doạ mà hoàn toàn không cảm thấy sợ hãi.
Dần dần, người đến tìm cô càng ngày càng nhiều.
Khi đó cô bị gọi tới phiền, tự mình đi tìm Cố Trường Dạ. Kêu than với hắn rằng phụ nữ bây giờ tại sao không biết xấu hổ, cứ tìm đến cô nói những chuyện không đâu. Đến bây giờ cô còn nhớ rõ vẻ mặt Cố Trường Dạ lúc ấy, hắn cười như không cười. Cô lại ngu xuẩn cho rằng, Cố Trường Dạ ngay cả giải thích cũng không cần, là muốn nói cho cô biết, loại chuyện này vốn không cần giải thích, hắn đối với những người phụ nữ khác vốn không quan tâm.
Lại ngày càng nhiều phụ nữ tới tìm cô, cô rốt cục tức điên lên, tìm Cố Trường Dạ làm nũng. Cô bắt đầu hoài nghi những việc làm bên ngoài của hắn. Ngày nào cũng gọi điện tra hỏi hắn, ầm ĩ mắng hắn.
Mãi cho đến khi hắn say, bật ra cái tên Quan Điềm, cô mới hiểu được, tất cả những việc cô làm, giống như một vở tuồng vậy. Không chừng hắn luôn đứng bên ngoài, tán thưởng diễn viên là cô đóng quá tròn vai.
Những người phụ nữ kia tới tìm cô, đều nói với cô một câu: Cố Trường Dạ căn bản không yêu cô.
Cô cảm thấy câu nói kia thật sự chính xác.
Cứ mỗi ba ngày, đều có phụ nữ tìm tới tận cửa, đem mối quan hệ của cô cùng Cố Trường Dạ lặp đi lặp lại. Cô không biết là thật hay giả, chỉ thấy cảm thấy càng ngày càng mất cảm giác an toàn, liền trực tiếp ném điện thoại đi.
An tĩnh, không có người giảng giải bên tai cô hiện tại Cố Trường Dạ đang ở chỗ nào, cũng không có ai nhắc đến việc chồng cô đối xử tệ bạc với cô ra sao, càng không có người nhắc đến việc hắn ta căn bản không yêu cô.
Giản Ngưng thay một bộ quần áo, chậm rãi xuống lầu. Cô chờ mong cha mình sẽ gọi điện, nhưng trong lòng biết rõ là không có khả năng.
Nhận điện thoại, ngữ khí cô dịu đi, “Tôi là Giản Ngưng, xin hỏi đầu dây bên kia là?”
“Cố phu nhân, tôi là Tịch Dung Dung, có thể gặp cô một chút không?”
Tịch Dung Dung hẹn cô tại một quán cà phê sang trọng, cô đến đúng giờ, liền có người dẫn cô lên lầu hai. Đến lầu hai, túi xách của cô tạm bị giữ. Giản Ngưng hiểu được, Tịch Dung Dung hiện tại là người nổi tiếng, các phóng viên luôn soi mói cô, tự nhiên cô sẽ sinh ra sự phòng bị.
Giản Ngưng tùy ý, ngay cả trang điểm cũng bỏ qua. Ngồi cùng một bàn với Tịch Dung Dung gương mặt tinh xảo, thật sự là mất đi vài phàn khí thế. Tịch Dung Dung nhìn không đẹp như trên TV, nhưng đúng là trẻ hơn so với tuổi.
Giản Ngưng nhìn về phía Tịch Dung Dung, “Không biết Tịch tiểu thư tìm tôi có chuyện gì?”
Tịch Dung Dung cũng đang quan sát Giản Ngưng, vô cùng xinh đẹp, lại thiếu đi vài phần linh hồn. Hơn nữa đối với người đàn ông có tiền có thế mà nói, phụ nữ xinh đẹp không phải là trọng điểm, trọng điểm là hắn có bao nhiêu phụ nữ xinh đẹp.
“Phu nhân bề bộn nhiều việc sao? Tôi chỉ muốn cùng phu nhân uống một chén cà phê mà thôi.” Tịch Dung Dung cười ngọt ngào, cũng không ngừng quan sát vẻ mặt của Giản Ngưng, “Thời gian trước báo chí có đưa tin về tôi, hẳn là phu nhân có xem qua. Tôi rất bất an, muốn tìm phu nhân giải thích, thật sự tôi cùng Cố thiếu không có gì cả.”
Giấu đầu hở đuôi, Giản Ngưng vốn cho là, hôm nay lại sẽ nghe được câu kinh điển: Hắn căn bản không yêu cô.
Thật đoán không ra, “Báo chí gì?” Cô cười cười, “Tôi không hay theo dõi tin tức giải trí cho lắm.”
“Phải không?” Tịch Dung Dung lộ ra vài phần kinh ngạc, “Vậy phu nhân làm sao biết tên tôi?”
“Tịch tiểu thư trong điện thoại nói rất rõ ràng, mà tôi cũng vừa mới nghe được rất rõ ràng.”
Tịch Dung Dung cảm thấy xấu hổ, mau chóng gọi người bưng cà phê lên, tiếp tục cùng Giản Ngưng nói chuyện phiếm, “Bình thường phu nhân thích làm gì nhất?”
“Ăn chay niệm Phật.”
“Cố phu nhân thật sự biết đùa giỡn.”
Giản Ngưng chỉ cười không nói. Tịch Dung Dung nhớ lại chuyện của Cố Trường Dạ một chút, khẳng định hắn là người đàn ông tốt, tin tưởng đại đa số phụ nữ sẽ bị đàn ông như hắn hấp dẫn.
Giản Ngưng khuấy cốc cà phê truớc mặt, biết cô ta chẳng qua muốn chọc giận cô. Loại trò này nhiều người thích chơi, người khác hưng phấn bừng bừng, cô lại chẳng có nửa phần hứng thú, vì thế đứng dậy, “Thật ngại quá, tôi còn có việc, phải đi trước.”
Nét cười trên mặt Tịch Dung Dung căng cứng, thấy cô phải đi, vẻ nguỵ trang trên mặt bị xé rách, “Nghe nói Cố thiếu cùng cô quan hệ không tốt lắm.”
Giản Ngưng đi vài bước, xoay người, cười như có như không nhìn Tịch Dung Dung, “Ánh mắt cô rất giống một người.”
Một câu nói thành công làm cho Tịch Dung Dung âm thầm tức giận. Không phải mọi người đều nói vị Cố phu nhân này rất dễ nổi khùng sao, tại sao bây giờ lại có thể điềm đạm như vậy?
Người đại diện lập tức tiến lên, “Cô rốt cuộc đang giở trò quỷ gì?”
Tịch Dung Dung hai tay ôm ngực, “Rất đơn giản, làm cho Cố thiếu nghĩ vợ anh ta hẹn tôi ra ngoài. Phải biết rằng Cố thiếu cũng đâu có cho tôi biết cách liên lạc với vợ anh ta.”
“Trách không được lần trước cô đi ăn cùng Cố thiếu.”
Tịch Dung Dung nhún nhún vai, “Nếu Cố thiếu biết tôi bị ủy khuất, vai nữ chính mấy bộ phim kia sẽ thuộc về tôi…”
Người đại diện lắc đầu, Tịch Dung Dung tuổi nhỏ, nhưng ý đồ xấu ngược lại chưa bao giờ nhỏ.
Giản Ngưng thu thập vô số báo chí liên quan đến Cố Trường Dạ, trong đó đủ các tin, nào là nâng diễn viên A, chinh phục diễn viên B… Nhưng Giản Ngưng nhìn một cái đều có thể nhận ra được, các cô hoặc nhiều hoặc ít đều có điểm giống Quan Điềm. Có khi là bóng dáng giống, có khi là gò má giống, có khi là môi giống… Điển hình mới đây là Tịch Dung Dung, ánh mắt rất giống Quan Điềm.
Phương thức này giống như tiết mục thế thân, thế nhưng lại chân thực xen vào cuộc sống của cô, hơn nữa người kia còn là chồng cô. Tức giận sao? Cô chỉ cảm thấy buồn cười, nói đúng hơn là buồn thay hắn. Nội tâm ác độc của cô chậm rãi ngoi lên, Cố Trường Dạ thật đáng thương, chỉ có thể dùng cách này kéo dài tình yêu cao quý.
Chẳng lẽ không nực cười sao?
Cô đi lang thang một mình, thành thị lớn như vậy, lại không có chỗ dành cho cô. Giản Ngưng đi đến một ngã tư xa xôi, hai bên đường trồng cây dương thụ, sợi râu tán loạn rủ xuống tạo thành lớp dày.
Trên đường có một ông lão đang cầm túi to, không ngừng tìm kiếm trong thùng rác, nhưng tìm mãi không thấy chai nước khoáng nào. Giản Ngưng nhìn ông chốc lát, đến cửa hàng gần nhất mua hai chai nước, đi đến trước mặt ông, đưa hai cái chai cho ông.
Ông lão nhìn thoáng qua, thấy trong bình có nước, trong mắt hiện lên tia kinh ngạc.
“Ông uống đi.” Giản Ngưng cầm chai nước đưa ra trước mặt ông lão, động tác duy trì không đổi.
Ông lão nhận lấy một bình nước, đẩy bình còn lại về cho Giản Ngưng, “Ông chỉ uống một bình là đủ rồi.”
Giản Ngưng nhìn chai nước trong tay, lại dùng tốc độ nhanh nhất uống hết nước, sau đó đem bình đưa cho ông lão, “Nước hết rồi.”
Ông lão nghiêm túc nhìn cô vài lần, “Cháu gái, tâm tình không tốt sao?”
Giản Ngưng cười cười, nhưng không lên tiếng. Ông lão không uống nước, mà nhìn cô, “Ông đoán thất tình có phải hay không?”
Giản Ngưng lắc đầu, vẫn không trả lời.
Ông lão thấy cô không nói lời nào, lắc đầu, “Cháu là một cô gái tốt, nhất định sau này sẽ hạnh phúc. Lúc còn trẻ có thể nghĩ một chuyện nhỏ chính là trời sụp đất nứt. Đến khi về già, sẽ biết, những chuyện này căn bản không đáng để tâm.”
Giản Ngưng nhìn ông lão, vẫy vẫy tay, ý tạm biệt.
Nếu về già mới có thể nhận ra tất cả mọi chuyện chỉ là nhất thời, cô hy vọng tương lai tới nhanh một chút, dù trước kia cô từng ước, thời gian hãy ngừng trôi.
Thời điểm học đại học, cô luôn hy vọng có thể qua kì thi trót lọt, cảm thấy thi qua rồi sẽ là chuyện sung sướng nhất. Trên thực tế khi thi xong, cũng không cảm thấy quá hưng phấn. Chính là vì kì thi không đáng sợ như vậy, mà tương lai cũng không tốt đẹp giống trong tưởng tượng.
“Giản tiểu thư đi gặp Tịch tiểu thư.” Người đàn ông cúi đầu, thanh âm lạnh lùng báo cáo.
Cố Trường Dạ cảm thấy rất thú vị, “Sau đó?”
“Giản tiểu thư lập tức đi ngay.”
“Không làm loạn?”
Người đàn ông nọ lắc đầu.
Cố Trường Dạ tựa vào ghế xoay , hai cái tay không ngừng đùa bỡn chiếc bút máy, đôi mắt khép hờ. Hắn nhớ rõ cô trước kia rất thích cười. Mỗi lần nhìn thấy hắn, cô đều cười rộ lên, dường như đang đợi hắn khích lệ. Cô còn có thể tự làm đồ ăn, đầy một bàn lớn, chờ hắn trở về.
Lúc cô cười, ánh mắt cong cong giống trăng non. Hắn mỗi lần nhìn thấy cô, đều nghĩ, cô vì sao có thể vui như vậy? Cô vì sao có thể hồn nhiên đến như vậy? Cô có biết hay không trong lúc cô đang cười xinh đẹp, một người phụ nữ khác đang vùi mình trong đất.
Nụ cười của cô càng ngày càng trở nên chướng mắt, làm hắn rất muốn biết, nếu gương mặt này không cười nữa, sẽ là bộ dáng gì. Bản tính tiểu thư của cô cũng thật lợi hại, ngay cả đám huynh đệ của hắn cũng không dám tới công ty làm loạn, cô thế nhưng một mình dám tiến đến. Hướng hắn mà mắng, vì hắn mà những người phụ nữ kia tới làm phiền cô.
Cô nhất định không biết, lúc cô tức giận, cũng là lúc hắn đạt được mục đích.
Số lần cô tới công ty tìm hắn ngày càng nhiều, khiến thứ lấy được từ hắn không phải là sự an ủi, mà là sự mất kiên nhẫn. Sau đó hắn cố ý nói đến chuyện Quan Điềm trước mặt cô.
Hắn thành công, rốt cục thấy cô không muốn nở nụ cười với hắn nữa.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận