Hơn một tháng sau khi kết hôn là khoảng thời gian bình thản nhất của Giản Ngưng. Cô sẽ ngẫu nhiên về thăm nhà, cùng anh trai tán gẫu chuyện trước đây. Lúc còn nhỏ, bọn họ cùng đi mua mì ăn liền. Khi đó mì ăn liền rất tiện nghi, chỉ tám đồng một gói. Cô cùng anh trai ăn mì ăn liền, bị mẹ thấy được, cô liền bị khiển trách, nhưng anh trai không có bị như vậy. Cô rất không cam lòng hỏi Giản Nhất Phàm, vì sao chỉ có cô bị mắng. Giản Nhất Phàm cười, ai bảo cô chân ngắn, không chạy đi, bị mẹ bắt được. Lớn hơn một chút, Giản Nhất Phàm lên sơ trung, cô rất ít khi chơi cùng anh ấy, mà Giản Nhất Phàm cũng thường tụ tập cùng bạn bè.
Mỗi lần trở về nhà, tâm tình Giản Ngưng liền thoải mái hơn. Cố Trường Dạ hơn một tháng vẫn chưa về biệt thự, đây đúng là khoảng thời gian tự do nhất của cô. Tâm tình của cô tốt hơn rất nhiều, còn có thể trốn trong phòng gấp hạc giấy. Kĩ thuật gấp hạc của cô không tốt, chỉ có thể gấp ra một vật có hình dạng đại khái giống con hạc. Người gấp hạc đẹp nhất chính là Quan Điềm. Thời điểm học trung học rất thịnh hành trào lưu gấp hạc giấy, cô cùng Quan Điềm cũng tham gia. Triển Hằng nhìn thấy hạc của cô, đều nhịn không được cười nhạo, nếu sau này cô tặng con hạc này cho nam sinh nào, chắc chắn nam sinh đó liền chạy mất. Triển Hằng một bên chê hạc của Giản Ngưng, một bên khen hạc của Quan Điềm vừa mạnh mẽ vừa xinh đẹp.
Kì thật không có ai biết, Giản Ngưng về sau rất chăm chỉ tập luyện gấp hạc. Khi đó cô nghĩ, một ngày nào đó, cô sẽ vì người cô yêu gấp một nghìn con hạc này.
Một chồng hạc lớn trong tay, cô không biết làm như thế nào, liền đem bỏ hết vào lọ thuỷ tinh, ôm đi ngủ, từ từ mộng đẹp.
Tâm tình tốt, kéo dài vào tận trong mộng của cô. Giản Ngưng nhìn thấy tuổi mười tám của mình, mái tóc dài, ánh mắt chớp động, trong suốt như hạt ngọc thuỷ tinh. Cô cùng Quan Điềm đi trước, Triển Hằng đi phía sau, đối với tình cảm sâu nặng của Triển Hằng dành cho Quan Điềm, Giản Ngưng vẫn luôn cảm thấy khó hiểu.
Triển Hằng cười cô, nói đợi đến khi yêu, cô sẽ biết. Mà mỗi lần Triển Hằng nói như vậy, Quan Điềm sẽ ở một bên cười. Giản Ngưng biết đời này Triển Hằng sẽ nắm tay Quan Điềm thật chặt, mãi mãi không buông.
Giản Ngưng vừa hâm mộ lại vừa ghen tỵ, nói với bọn họ cô chắc chắn sẽ tìm được người yêu mình, rất rất yêu mình.
Cô chỉ không ngờ, người kia xuất hiện nhanh như vậy.
Vào ngày đầu tiên của Đại học, cô cảm thấy thật may mắn vì chứng kiến được một màn trứng chọi đá. Trước kia xem phim truyền hình cô cũng từng thấy qua loại tình huống này, nam chính cứu nữ chính, trải qua gian nan, nguy hiểm, lấy một đấu mười. Khi đó cô chỉ cảm thấy phim truyền hình đúng là li kì, một người sao có thể mình đồng da sắt như vậy?
Sự việc diễn ra ở một góc nhỏ của sân trường, nếu như là bình thường, chắc chắn Giản Ngưng đã co cẳng chạy rồi, dù gì cô cũng là một cô gái yếu đuối nha.
Chẳng qua lúc cô đến xem đám người kia náo loạn, chân làm thế nào cũng bất động. Trong cả đám người, cô chỉ thấy một nam sinh, mặc sơ mi đen, từng động tác đều phả ra hơi lạnh.
Đây là lần đầu tiên cô biết cái gì gọi là thuật cận chiến. Nam sinh kia động tác lưu loát mạnh mẽ, những nam sinh còn lại đúng là chỉ như khua chân múa tay. Bảy, tám nam sinh, thế nhưng đánh không lại một nam sinh.
Khi đó cô vẫn là công chúa mộng mơ trong lâu đài, lần đầu tiên nhìn thấy hắn, lập tức tin tưởng hắn chắc chắn là hoàng tử mang cô ra khỏi toà lâu đài kia. Cho dù hoàng tử không phải cưỡi bạch mã mà đến.
Cô cảm thấy bản thân rất kì quái. Như thế nào cũng nghĩ không ra, đến một ngày sẽ thích một nam sinh như vậy, một nam sinh hư hỏng.
Sau hôm ấy, cô nhiều lần hỏi thăm, nhưng hoàn toàn không có tin tức gì. Giống như trong trường căn bản không có người này, mà hắn hoàn toàn thuộc về ảo giác của cô.
Mãi cho đến rất lâu sau, Giản Ngưng cũng tuyệt vọng. Cô đã tìm được một hoàng tử, có thể bảo vệ cô, làm cho cô lưu luyến. Nhưng bọn họ rốt cục là có duyên mà không có phận.
Cô tự nói với mình, nếu có thể gặp lại hắn, chính là trời xanh an bài. Nếu không thể, thì đành coi là hữu duyên vô phận mà thôi.
Chớp một cái đã sắp tốt nghiệp, sinh viên đều hưng phấn lạ thường. Có rất nhiều người lên kế hoạch ra trường xong sẽ về quê nhà tìm việc, về sau hầu như không có thời gian gặp mặt nhau. Nghĩ đến ly biệt, mọi người đều không khỏi sầu não.
Giản Ngưng tự nhận là một người không quá uỷ mị, nhưng đến lúc liên hoan cũng khóc lên. Tất cả bạn học cùng nhau hát một bài. Mấy năm nay, vui buồn cùng nhau trải qua, vượt qua hoạn nạn mới biết chân tình. Mỗi người cũng đều có ước mơ riêng, cuộc đời còn dài, bạn tốt mỗi ngày một ít đi. Không biết sau này còn có thể cùng nhau uống rượu mà kêu một chữ “bằng hữu” hay không…
Cô khi đó lần đầu tiên cảm thấy, bài hát này êm tai như vậy, dễ dàng khiến người ta chảy nước mắt. Sau khi ăn xong, một số người đi hát karaoke, Giản Ngưng lại cùng một số người khác đi đến quán bar. Quán bar này các cô chưa tới bao giờ, nhưng lại thấy rất nhiều trên TV. Nghĩ mọi người cũng sắp tạm biệt, đến một chỗ như này vui vẻ không có gì là không đáng.
Các nam sinh sắm vai hộ hoa sứ giả, đứng bên cạnh trông chừng các cô, sợ xảy ra điều gì ngoài ý muốn, dù sao cũng có rất nhiều tin tức không hay về các quán bar. Bởi vì có nhiều người, lá gan cũng lớn hơn, nhưng cũng không dám uống quá nhiều rượu, chỉ nghĩ làm sao để có thể sảng khoái nhất.
Giản Ngưng trong tay cầm một chén rượu, thận trọng nghiên cứu. Cô đối với những vật nhỏ luôn có thói quen tò mò quan sát, tỉ như thứ chất lỏng trong suốt trên tay. Đối với Giản Ngưng, đây chính là một tác phẩm nghệ thuật.
Trên sân khấu của quán bar, vang lên ca khúc Rock n Roll sôi động, kêu gọi mọi người cùng lên nhảy. Vài bạn học rất hào hứng đi vào, mấy người khác cũng là nóng lòng muốn thử.
Giản Ngưng bưng chén rượu, bình tĩnh nhìn lên vũ đài. Ánh mắt cô đột nhiên chói lọi như sao. Cô thật không ngờ, ở chỗ này, tại thời điểm này, sẽ gặp lại hắn.
Hắn như cũ một thân đồ đen, đứng trên sân khấu, người xung quanh đều làm nền cho hắn. Thanh âm của hắn không to rõ cao vút, ngược lại vô cùng trầm thấp.
Duyên phận tới vừa nhanh vừa mạnh, làm cho cô sợ hãi tất cả chỉ là mơ. Nhưng người kia, vẫn thật sự sinh động xuất hiện trong tầm mắt cô như vậy.
Trời cao quả thật ưu ái cô, lại đưa hắn đến trước mặt cô như vậy. Giống như muốn khẳng định đanh thép với cô, hắn đích thị là dành cho cô.
Sau đó, cô biết tên của hắn, Cố Trường Dạ.
Mỗi ngày nghỉ, Giản Ngưng đều trang điểm thật xinh đẹp tới quán bar, chờ hắn xuất hiện. Hắn không phải mỗi ngày đều ở đây, nhưng cô mỗi ngày đều ở đây chờ hắn. Cô chưa bao giờ nghĩ tới, bản thân có thể vì một người đàn ông mà làm ra những chuyện điên rồ như vậy.
Giản Ngưng cảm giác mình sắp điên rồi, nhưng hoàn toàn không dập tắt được ngọn lửa đang thiêu đốt trong lòng. Cô không khống chế được, mỗi ngày đều đi nghe ngóng tin tức của hắn. Thậm chí nói dối ba là đến nhà bạn học chơi.
Cô giống như biến thành cô gái hư hỏng, nhưng hư hỏng cũng có mùi vị hạnh phúc của nó.
Trong trí nhớ Giản Ngưng, đó là chuỗi ngày chờ mong ngọt ngào, không mục đích, không lo lắng tương lai, cố chấp như vậy.
Khoé miệng cô nhếch lên, ngửi thấy mùi rượu quen thuộc. Giản Ngưng nháy mắt tỉnh lại, tóc gáy dựng lên. Giống như có người vừa ném cô vào hầm băng, không thể giãy dụa.
Cô càng ngày càng bài xích những giấc mơ đẹp, khi tỉnh lại, tất cả đều trái ngược với trong mơ, khí huyết như thế nào cũng không thông được. Không bằng thấy ác mộng, khi tỉnh lại còn biết mình đang sống, có lẽ cũng được an ủi phần nào.
Cô như thế nào lại quên mất, cuộc sống hạnh phúc bây giờ quá xa xỉ với cô. Cho dù nằm mơ, cũng không có quyền mơ những giấc mơ tốt đẹp như thế.
Cô há to mồm thở, như từ ác mộng trở lại. Chỉ có chính cô rõ, cô không mơ, mà hình ảnh chân thật kia là do cô nhớ lại. Cách đó không xa, một bóng người đang hướng chỗ cô đi tới.
Trước kia nếu hắn trở về, cô đều có tri giác. Hôm nay ngủ quá sâu, phải đợi đến khi ngửi thấy mùi rượu mới biết hắn đã về.
Ngay cả ảo tưởng hắn cũng không cho phép cô sao? Quay về nhắc nhở cô, cuộc sống hiện tại của cô đang là bộ dáng gì?
Vẫn không thay đổi, hắn trước giờ đều như vậy, không quan tâm đến bất kì cảm thụ gì của cô, trực tiếp kéo phăng chăn ra, phủ da thịt nóng bỏng lên. Mùi rượu nồng đượm khiến dạ dày cô lộn nhào, giống như muốn nôn tất cả ra. Cô đã không muốn từ chối, chỉ cần hắn vừa lòng là tốt rồi.
Trong bóng đêm, cô lại cười cười.
Cố Trường Dạ xé áo ngủ của cô, giam cầm hai chân cô. Động tác mãnh liệt mở hai chân cô ra. Giản Ngưng muốn giãy dụa, lại cảm giác bản thân không còn chút khí lực.
Cô dùng răng nanh cắn đầu lưỡi, cảm giác đau đớn làm cô thanh tỉnh. Tỉnh táo nhận thức được động tác ra vào trong thân thể cô. Động tác của hắn có bao nhiêu là mãnh liệt, còn có mùi rượu vướng vít thật lâu không rời trên cổ cô.
Giản Ngưng nhớ kĩ thời khắc này, thời khắc bị khuất phục tới nhục nhã.
Cô tưởng tượng bản thân như con cá, tuỳ ý để hắn mổ xẻ. Kết quả trước sau như một, bị hắn ăn đến sít sao.
Hắn hôm nay tựa như cố tình uống say. Làm xong còn nằm đè trên người cô ngủ. Giản Ngưng rất cố gắng từ người hắn nhích ra, hơi thở của hắn quá nặng, kích thích ánh mắt cô đến ê ẩm.
Cô nhớ rõ, cô từng lôi kéo tay Quan Điềm, “Mũi rất đẹp, mắt cũng rất đẹp. Mình thích anh ấy nhất.”
“Giản Ngưng, cậu đang học lời thoại phim thần tượng sao?”
Cô cười, cùng Quan Điềm đùa giỡn.
Nước mắt giống như hạt trân châu không ngừng rơi xuống. Đó không phải phim thần tượng, mà là ước vọng thất bại nhất đời cô. Đáng tiếc, khi hiểu được đã quá muộn.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận