Vầng sáng loãng chậm rãi chiếu vào nhà, hắn vẫn ngủ sâu, nhưng cô không tài nào ngủ được, ánh mắt nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ. Từ khi chuyển đến căn phòng này, Giản Ngưng cảm giác mình như một loài thực vật ưa bóng tối. Bởi vì ngoài ban công cây cối rậm rạp, nên trong phòng tiếp nhận được rất ít ánh sáng. Cô hơn phân nửa thời gian sẽ ngồi ngơ ngác ngoài ban công, quan sát vòng tuần hoàn mặt trời lên cao rồi lặn xuống. Tựa như vẫn đang chờ đợi, không biết còn điều gì sẽ đến với cô.
Lượng ánh sáng trong phòng từ từ tăng lên, cô quay đầu, nhìn người đàn ông bên cạnh. Đã rất lâu cô không ngắm nhìn bộ dáng khi ngủ của hắn, vẫn là sống mũi cao, lông mi dày, thân hình rắn rỏi. Nhưng đã không còn là người đàn ông cô vẫn hằng tâm tâm niệm niệm kia nữa. Giản Ngưng đã từng nghĩ hắn chính là hoàng tử dẫn cô tới thiên đường tươi sáng, chưa từng ngờ nơi hắn đưa cô đến lại chính là địa ngục tối tăm.
Tân hôn, việc cô thích làm nhất là mỗi sáng thức dậy ngắm nhìn hắn ngủ, chỉ vậy thôi cũng khiến cô cả ngày thoả mãn. Hai vợ chồng yêu thương nhau, thật giống một giấc mộng đẹp. Giản Ngưng thích tự mình nấu cho hắn ăn, hy vọng hắn có thể khen cô một chút. Hắn rất ít cười, cô lúc đầu cảm thấy vô cùng hụt hẫng, nhưng dần cũng không nghĩ đến nữa, mặc định tính tình hắn chính là như vậy. Nhưng hắn cưới cô, ít nhất chứng tỏ trong mắt hắn cô khác những người phụ nữ bình thường, vì thế yên tâm.
Đến tận khi cô biết người trong lòng hắn là Quan Điềm, ảo tưởng mới dần dần vỡ tan. Giản Ngưng nghĩ, nếu ở trước mặt Quan Điềm, hắn chắc chắn sẽ không lạnh lùng như vậy. Hắn sẽ cười với Quan Điềm, sẽ thập phần sủng ái cô, lúc Quan Điềm không vui sẽ hết sức dỗ dành cô.
Suy nghĩ một màn như vậy, thành công làm ngực cô quặn thắt.
Hiện tại hắn ngủ, nét mặt bình yên, cô lại không nhớ nhung giống trước kia nữa.Thậm chí tối qua hắn làm xong cũng không rời đi, khiến cô cảm thấy bất an. Theo bản năng nằm cách xa hắn ra một chút, nhưng cô vẫn tưởng tượng ra ánh mắt nào đó nhìn chằm chằm mình, vì thế không ngủ được.
Đã lâu như vậy không xuất hiện, lại xuất hiện đúng lúc cô cảm thấy cuộc sống đang chuyển tốt lên.
Đột nhiên, hắn mở mắt.
Bốn mắt nhìn nhau, Giản Ngưng nhanh chóng dời đi tầm mắt của mình.
Cố Trường Dạ tựa hồ đang cười, híp híp mắt, nhìn áo ngủ trên người cô, nhẹ nhàng phun ra mấy chữ, “Áo ngủ hàng hiệu sao? Có thời gian thì mua nhiều chút.”
Cô đang suy nghĩ mấy chuyện không hay, tầm mắt lại đặt trên người hắn, nhưng không dám lên tiếng, sợ chọc giận hắn.
Tâm tình hắn có vẻ rất tốt, ít nhất còn có tâm tình giải thích nghi hoặc của cô, “Phòng mấy ngày nữa muốn mua cũng không được…”
Giản Ngưng biểu tình cứng ngắc, cô tựa hồ hiểu ý hắn. Hắn sắp đối phó với Giản gia, nên hôm qua mới cố ý trở về chê cười cô. Cười nhạo cô ngu ngốc không biết, khoảng thời gian này chính là yên bình trước cơn giông.
“Anh muốn thế nào?” Thanh âm của cô rất nhẹ, cảm thấy rõ độ rung, cho dù cô đã cố hết sức trấn an chính mình.
“Tôi muốn thế nào thì sẽ là như thế.” Tự tin, ung dung, hắn chỉ cần nắm cổ cô, cũng dễ dàng giải quyết được tính mạng của cô.
Cô cắn răng, không nói ra lời. Đúng vậy, hắn muốn thế nào thì chính là như thế, ai có thể thay đổi?
Về sự tồn tại của cô, đơn giản chính là làm sủng vật cho hắn đùa vui lúc buồn chán, có cái gì gọi là giá trị?
Cô im lặng, làm cho hắn vài phần kinh ngạc, “Không cầu xin tôi?”
“Được sao?”
Hắn vươn tay ra bóp mặt của cô, thật sự là gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, cứ như vậy bị huỷ trong tay hắn, cũng thực đáng tiếc, “Rốt cuộc cũng tự biết thân phận.” Cô nhìn thẳng hắn, ánh mắt lạnh nhạt làm khoé miệng hắn giương lên, “Em chẳng lẽ không nên cảm ơn tôi sao? Nếu như không có tôi, em có lẽ vĩnh viễn sống trong toà lâu đài ngu ngốc. Xem xem, tôi khiến cho em hiểu rõ hơn nhiều về thế giới này.”
“Đúng, nên cảm ơn anh.”
Cô không phản kháng làm hắn không thú vị, thu tay về, trực tiếp xuống giường rời khỏi phòng.
Giản Ngưng đưa tay lau dấu vết hắn để lại trên mặt cô. Ngồi trên giường hồi lâu, phòng đã sáng trưng, cô khẳng định mình lúc này với u hồn không khác nhau là mấy. Không tức giận, không cảm giác, thậm chí ngay cả muốn khóc cũng không khóc được.
Chậm rãi đi đến phòng tắm, dòng nước nóng bỏng mới khiến Giản Ngưng cảm thấy được sự tồn tại của mình.
Cô tâm đắc với định nghĩa nhân quả, tự làm tự chịu. Hiện tại chính cô cũng giống vậy, tất cả đều do cô bắt đầu. Nếu cô không nói muốn gả cho người đàn ông này, cha sẽ không đi tìm Quan Điềm. Mà Quan Điềm cũng sẽ không chết, Cố Trường Dạ cũng không tra tấn cô, không đối phó với Giản gia.
Chỉ là giấc mộng đơn thuần của riêng cô, mà hại đến tất cả mọi người. Có thể hay không cho cô cơ hội làm lại từ đầu, vĩnh viễn tránh xa người đàn ông này ra. Cô sai lầm rồi, cô nguyện ý thừa nhận. Nhưng cha cô cùng anh trai vô tội, làm thế nào để hắn không thương tổn đến người thân cô đây?
Không thể cầu xin, Cố Trường Dạ nếu thấy cô như vậy, sẽ càng nhanh chóng thực hiện ý đồ?
Người giúp việc đi lên gõ cửa, gọi cô xuống.
Hắn thế nhưng vẫn chưa rời đi. Cũng đúng, bộ dạng cô hôm nay nhất định không dễ chịu, hắn làm sao có thể buông tha đùa bỡn cô. Đơn giản, dùng để đùa bỡn mới chính là giá trị lớn nhất của cô.
Giản Ngưng chậm rãi đi xuống, Cố Trường Dạ đã ngồi trước bàn ăn. Nhìn thấy cô, liền gọi người giúp việc bê đồ ăn ra. Giản Ngưng đại khái cảm thấy hắn đang thất vọng. Hắn muốn thế nào? Chẳng lẽ muốn như trước kia, cô tìm hắn làm loạn, tìm hắn oán giận? Chỉ cần nghĩ tới thôi cô đã tự muốn phỉ nhổ chính mình.
Cô không ăn được nhiều, cũng không muốn ăn.
Cố Trường Dạ quét mắt đến bát của cô, “Xem ra phải đổi đầu bếp thôi, làm cho phu nhân nhà ta khó nuốt như vậy?”
Giản Ngưng xiết chặt chiếc đũa, ngẩng đầu nhìn biểu tình như cười như không của hắn.
Dưới ánh mắt hắn, cô ăn sạch bát cháo, “Ngon lắm, tôi rất thích.”
Cố Trường Dạ liếc mắt với người giúp việc đứng bên cạnh, “Không nghe thấy sao? Cô ấy nói rất thích ăn, còn không mang thêm một bát nữa.”
Người giúp việc nơm nớp lo sợ mang thêm một bát cho Giản Ngưng.
Ngực của cô phập phồng, “Anh rốt cuộc muốn như thế nào?”
“Tôi quan tâm đến thân thể em, muốn em ăn nhiều một chút.” Hắn cười đến kỳ lạ.
Mặt sau hắn không nói, nhưng cô tự hiểu được. Bồi dưỡng thân thể tốt, mới có thể tra tấn lâu dài.
Cô không nói gì thêm, biết nói chuyện với hắn vĩnh viễn không có câu trả lời bình thường. Cô không phản ứng, hắn mất vui, lúc này mới chuẩn bị rời đi.
Cháo lộn nhào trong dạ dày Giản Ngưng, cô chạy vọt vào toilet, nôn tất cả ra.
Cô không muốn ở nhà, quá áp lực, cô chịu không nổi. Mà ra khỏi nhà, Giản Ngưng lại không biết đi đâu. Bây giờ mỗi khi ra ngoài, đều có lái xe đưa đón, sợ cô chạy mất sao? Cô có năng lực chạy đi đâu, hơn nữa cô yếu đuối như vậy, tìm không ra dũng cảm.
Lái xe lòng vòng trong nội thành, Giản Ngưng đưa tay bóp đầu, nơi đó tích tụ khó chịu. Nghĩ nghĩ, cô bảo lái xe đi đến nghĩa trang.
Ngoại ô có một nghĩa trang, cô đã từng theo cha đến đây một lần. Nhìn từng hàng bia mộ xám xịt, cô trước kia cảm thấy rất sợ hãi.
Giờ thì sao? Gan cô lớn thành như vậy? Giản Ngưng đi qua mấy hàng bia mộ, thấy tấm hình trắng đen lấp ló, hoàn toàn mất đi tri giác. Cố Trường Dạ nói đúng, hắn mang cô từ toà lâu đài đi xuống, không còn là con người ngu ngốc của ngày xưa.
Giản Ngưng đứng trước bia mộ Triển Hằng. Anh cười vui vẻ như vậy, so với người trong trí nhớ cô không khác là bao.
“Anh, có sống tốt không?” Cô ngồi xổm xuống, cười với tấm ảnh trắng đen, giống như đối với người sống mà nói, “Anh trước kia mắng em một khi bị vứt ra khỏi xã hội sẽ không sống được… Bây giờ em đích thị là như vậy rồi, sao không mắng em nữa?”
“Anh nói em yếu đuối, nhìn lại đi, em hơn anh… Nếu như là trước kia, em tuyệt đối sẽ không tin tưởng em có thể sống tiếp trong hoàn cảnh như vậy. Mỗi lần em đứng trên tầng thượng, em đều muốn biết, lúc anh nhảy lầu có suy nghĩ gì?”
“Cha mẹ anh sống rất tốt. Xong khi anh gặp chuyện, bọn họ liền chuyển đi nơi khác. Còn có, sinh thêm một em trai. Em xem ảnh, rất giống anh. Anh xem anh ích kỉ thế nào, ngay cả cha mẹ cũng bỏ lại được…”
Giản Ngưng thao thao bất tuyệt nói rất nhiều, cuối cùng nở nụ cười, “Triển Hằng, em dũng cảm hơn anh, anh xem, em vẫn còn sống.” Nụ cười còn trên mặt, nước mắt đã chảy xuống.
Cô ngồi lâu, chân rất đau.
Bên cạnh có một cái mộ, cô trước kia cố ý không để tâm, nhưng hôm nay, trước khi rời đi, cô dừng lại. Giản Ngưng đã thật lâu không thấy Quan Điềm, cô ấy vẫn cười sán lạn như xưa.
Giản Ngưng trước đây vẫn khinh miệt, vì sao một cô gái thông minh lại trở nên nông cạn như vậy. Vì một người đàn ông mới mà tuyệt giao với người đàn ông đã đồng cam cộng khổ với cô. Giản Ngưng không biết bản thân vì cái chết của Triển Hằng mà hận Quan Điềm lâu như vậy, hay bởi vì biết người phụ nữ trong lòng Cố Trường Dạ không phải cô… Cô còn nói, Quan Điềm chết là đáng.
“Thực xin lỗi.” Giản Ngưng nhẹ nhàng mở miệng, cô không nên nói như vậy.
Kì thật cô cũng nên tự khinh bỉ chính mình. Nếu cô coi Quan Điềm là bạn tốt nhất, đầu tiên hẳn là nên tin tưởng Quan Điềm, tin tưởng cô ấy nhất định có nỗi khổ tâm riêng.
Giản Ngưng quá bảo thủ với suy nghĩ của mình rồi. Mất đi đứa nhỏ thứ nhất, cô có thể cho là ngoài ý muốn. Nhưng đứa nhỏ thứ hai, cô cầu xin người đàn ông kia để cô sinh hạ nó. Nhưng hắn không đồng ý, hắn đuổi theo cô, cô bỏ chạy, lăn từ trên xuống. Giản Ngưng rất hận, nên mới nói bừa như vậy.
“Thực xin lỗi.” Cần phải xin lỗi, rõ ràng người đáng hận là người đàn ông kia. Thế nhưng cô lại đem hết phẫn nộ đổ lên đầu Quan Điềm.
“Cậu và Triển Hằng là bạn tốt nhất của mình, bạn tốt nhất…” Nước mắt cô chảy dài xuống, “Các cậu đều lợi hại, nói chết liền chết. Mình không như vậy được, mình sợ đau.”
“Quan Điềm, mình thật sự không hận cậu. Mình luôn hồi tưởng lại những ngày tháng chúng ta cùng nhau.”
“Nhưng mình biết, chúng ta không quay trở về được nữa.”
Rốt cuộc, rốt cuộc không trở về được nữa.
Bọn họ đều mất, cuối cùng chỉ còn lại mỗi cô, một mình đối mặt với cuộc sống.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận