Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Truyện Việt Nam
  3. YÊU ĐI ĐỪNG SỢ
  4. Chương 21: Lấy chồng không sợ muộn, chỉ sợ sai

YÊU ĐI ĐỪNG SỢ

  • 587 lượt xem
  • 1806 chữ
  • 2020-09-05 19:35:50

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

"Chọn chồng, không nhất thiết phải chọn người đến sớm nhất, mà phải chọn người phù hợp nhất!"

Năm 17 tuổi, lần đầu nó biết yêu.

Anh - một người đàn ông điển trai, có đôi mắt màu nâu luôn ướt át phía sau hàng lông mi dài và cong như con gái. Lần đầu hẹn hò, anh mặc một bộ complet lịch lãm, xuất hiện trên chiếc xe hơi màu đen bóng bẩy, nhìn dáng vẻ bối rối của nó, anh bật cười - nụ cười thật tự tin.

Bữa ăn đầu, anh không nói quá nhiều về mình nhưng vẻ đắc chí, ngạo nghễ của kẻ chiến thắng hiện rõ trên khuôn mặt và đôi mắt sáng ngời của anh (mãi nhiều năm về sau, khi nghĩ lại, nó mới nhận ra điều ấy, ôi chao con bé ngày đó thật ngây thơ đến dại khờ), anh đưa nó tấm card visit - thay cho lời giới thiệu bản thân: anh là giám đốc kinh doanh của một công ty về công nghệ. Nó - tất nhiên là choáng ngợp. Một con bé mười bảy tuổi, chưa biết yêu bao giờ, tất cả những rung động trước đấy chỉ là thứ tình cảm gà bông con nít của đám học trò trong trường, đứng trước anh, nó thấy mình thật nhỏ bé.

 Trước khi ra về, anh không quên để ngỏ lại một câu nhắn gửi đầy khơi gợi "nếu muốn biết về ai đó, về điều gì đấy, em hãy tra google". Tất nhiên là nó răm rắp làm theo rồi. Choáng ngợp lần hai! Nó tìm được trên mạng vài bài báo viết về anh với nội dung đại loại như: doanh nhân trẻ thành đạt, du học sinh trẻ trở về nước với tham vọng thay đổi công nghệ Việt, nói chung toàn những mỹ từ to lớn, vĩ mô và ngoài sức tưởng tượng với một con nhóc mới lớn như nó. Và hiển nhiên, nó đổ rầm trước anh sau vài buổi đi chơi lấy lệ.

Những ngày yêu đầu tiên thật đẹp biết mấy: mỗi buổi chiều anh đều đến đợi nó ở cổng trường bất kể nắng mưa, những ngày chớm thu hương hoa sữa bay đầy Hà Nội, anh lại nắm tay nó đi dạo như những cảnh quay trong phim Hàn Quốc, anh tặng hoa cho nó đều đặn mỗi tối cuối tuần như một thói quen, anh không những chiều chuộng tính trẻ con của nó mà còn galant với cả đám bạn nó, thỉnh thoảng anh lại mời cả lũ đi ăn, đi chơi. Anh đủ từng trải và kinh nghiệm để khiến cho nó cảm thấy sung sướng và tự hào khi yêu anh và được anh yêu. Những ngày tháng ấy, nó đã tưởng rằng mình là người hạnh phúc nhất, rằng anh là người tuyệt vời nhất mà nó có thể gặp được trong kiếp sống này, rằng nếu không yêu anh, lấy anh thì đời nó sẽ chẳng thể tìm được ai tốt hơn, rằng nó thật may mắn khi được anh yêu, rằng anh là cả thế giới, cả vũ trụ, là toàn bộ lẽ sống của đời nó. Chao ôi, chắc chỉ thiếu mỗi bước nó đội anh lên đầu để thờ nữa thôi.

Thế nhưng rồi, cuộc sống không giống như cuộc đời. Sau những phút ban đầu yêu đương cuồng say, mãnh liệt tuorng chừng sông cạn đá mòn cũng không thể chia cắt nổi, chàng hoàng tử bạch mã của nó cũng dần trút bỏ nhanh chóng lớp phông bạt mĩ miều để trở về với con người thật của mình. Chàng chẳng còn dịu dàng, ngọt ngào như xưa nữa mà thay bằng thái độ kẻ cả, bề trên, chàng chẳng còn lo sợ nó buồn, nó khóc như xưa nữa mà thay bằng sự ra lệnh, quát tháo, chàng chẳng còn quan tâm, chăm sóc nó như xưa nữa mà thay bằng sự thờ ơ, mặc kệ, và chàng cũng chẳng còn hào phóng, galant như xưa nữa mà thay bằng sự tính toán, chi li.

Nó bắt đầu những chuỗi ngày bi kịch trong sự thất vọng, hụt hẫng khi hoàng tử trong mộng phút chốc biến hình thành một gã trai tự mãn, gia trưởng. Đó là những ngày tháng cô đơn và lạnh lẽo hơn bất cứ ngày tháng nào nó từng trải qua, cái cảm giác người mình yêu thương và đặt hết tình cảm đang ở ngay bên cạnh mà trái tim thì xa cách ngàn trùng, càng cố với tới thì càng xa vời vợi. Ấy thế mà, nó chưa một lần dám nghĩ sẽ rời bỏ anh. Thuở ấy, nó ngu ngốc đến độ tự thuyết phục bản thân rằng: nếu không yêu anh, lấy anh thì sẽ chẳng thể gặp ai tốt hơn cả, cho dù bây giờ anh không còn như trước nữa, nhưng một đứa con gái bình thường như nó, sẽ chẳng bao giờ có cơ hội tìm được người hơn anh. Và thế là nó chấp nhận tiếp tục sống trong thứ tình yêu tạm bợ ấy, không than vãn, không oán trách, chỉ âm thầm chịu đựng.

Và rồi, điều gì phải đến cũng đã đến, anh chủ động đòi chia tay. Nó tưởng như phát điên, nó chẳng ngại ngần vứt hết lòng tự trọng cầu xin anh quay lại, cầu xin anh đừng rời bỏ nó. Thế nhưng, như một quy luật, khi đàn bà nói chia tay, chỉ cần vài câu ngọt ngào xoa dịu là lời nó gió bay, họ lại tiếp tục yêu như chưa bao giờ giận dữ, còn đàn ông thì ngược lại, họ rất ít nói chia tay, nhưng một khi đã nói thì như đinh đóng cột, không thể lay chuyển, không thể đổi dời. Mặc cho bao lời níu kéo của kẻ đáng thương hại là nó, anh lạnh lùng bỏ đi, không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn, dứt khoát như chưa từng là gì của nhau.

Ngày thứ nhất, rồi ngày thứ hai, nó dường như không thể nào bước qua nổi ngày thứ ba. Từng thớ thịt trên cơ thể nó đều cảm thấy đau đớn và nát tan, như thể có hàng triệu triệu mũi dao đâm cứa. Hai con mắt đã khóc nhiều đến độ chẳng thể nhìn rõ vật gì nữa, không thể nhắm, cũng không thể mở, đang cận kề cái chết. Mỗi lần nhớ lại khoảnh khắc ấy, nó lại ghê sợ đến gai người, cái cảm giác như thể cả bầu trời đã sụp xuống, cái cảm giác tưởng như không có thứ tra tấn nào có thể tàn nhẫn hơn.

Vào một buổi sáng sớm, sau một đêm vật vã trong nước mắt, nó quyết định đến nhà anh, nó đã không thể chịu đựng được thêm nữa rồi, nỗi mất mát này quá lớn, nó nghĩ rằng mình sẽ đến để xin anh thêm một cơ hội, chẳng còn chút tự trọng nào sót lại, nó vứt bỏ chính mình.

Nó soi lại khuôn mặt ủ dột được cố gắng che giấu sau lớp son phấn vụng về trước khi gặp anh. Rụt rè bấm chuông, nó tưởng như chết thêm lần nữa. Một cô gái xinh đẹp hừng hờ trong chiếc áo phông quen thuộc của anh - chiếc áo mà nó đã chọn cho anh chẳng bao lâu về trước. Anh cởi trần, thân dưới quấn khăn, tóc tai bù xù với vẻ mặt ngái ngủ, lững thững bước ra thều thào "ai vậy em?", cô gái nhún vai đáp lại "em không biết" rồi chẳng nói chẳng rằng, thủng thẳng đi vào trong, chiếc áo phông mỏng manh chẳng đủ che phủ bờ mông gợi cảm sau mỗi bước đi của cô gái lạ.

Nó nhìn anh trăng trối, anh nhìn nó lạnh lùng:"Em tới có việc gì không?". Nó đứng trân trân như người mất hồn, cả thân thể dường như không thể cử động được nữa. Sau một vài phút trấn tĩnh, nó lẳng lặng quay người bỏ đi, lòng vẫn ngu ngốc đến mức hi vọng anh sẽ đuổi theo, níu lại. Nhưng không, chẳng có ai níu giữ nó cả. Con đường về rộng thênh thang chỉ có mình nó với nỗi đau đầu đời đi cùng mà thôi.

Cô bé mười bảy tuổi năm ấy, trái tim đã chết thật rồi.

.....

Năm hai lăm tuổi, trong một lần về nước chơi, nó gặp lại anh tại một quán bar giữa lòng Hà Nội. Cô bé mười bảy tuổi năm xưa đã chẳng còn rụt rè, nhút nhát, đã chẳng còn là bé con vẫn thường co rúm người vì sợ hãi mỗi khi anh nặng lời. Hôm đó, nó mặc một chiếc đầm đỏ, nó không nghĩ mình xinh đẹp đến mức nổi bật giữa đám đông, nhưng thần thái tự tin của một cô gái đã chẳng còn "không còn gì trong tay" như tám năm về trước hiện rõ trên khuôn mặt của nó. Trong đám đông nhộm nhoạm, nó nhận ra anh giữa một bầy phụ nữ hở hang và ngả ngớn. Điều đáng nói đấy là, qua một số người bạn chung, nó biết rằng tại thời điểm đó, vợ anh đang mang bầu. Nhấp một chút rượu cay nồng, nó nhếch mép cười, một nụ cười mà chính nó cũng không biết là vui hay buồn, trong lòng bỗng mông lung "nếu ngày đó anh ta níu mình lại thì chắc hẳn người đàn bà cô đơn, quạnh quẽ ôm bụng bầu chờ chồng đi ăn chơi với gái kia chính là mình rồi." Nó mừng cho bản thân bao nhiều thì xót xa cho vợ của anh ta bấy nhiêu.

Có những thời điểm, khi một người đàn ông bỏ ta mà đi, ta đã tưởng như cuộc đời đến đấy là chấm hết, không còn anh ta sẽ sống sao, nếu không là anh thì sẽ chẳng thể là một ai khác. Thế rồi đến một thời điểm khác sau đó, khi quay đầu nhìn lại, cũng vẫn là người đàn ông đó, ta lại thở phào nhẹ nhõm mà tự nhủ rằng: thật may là hắn đã bỏ ta đi, thật may là ngày xưa ta không lấy phải hắn, thậm chí tự chửi bới, trách móc bản thân vì sao ngày xưa có thể thương yêu nổi một kẻ như vậy, thật ngu ngốc, thật điên rồ, thật khờ dại!

Thuở mười tám, đôi mươi, đàn bà nghĩ tình yêu là định mệnh, đàn bà ngộ nhận mối tình đầu ấy là lương duyên sắp đặt, không thể buông lơi, không thể tuột mất. Trải qua vài lần bị lương duyên thất  bại thẳng vào mặt, đàn bà nhận ra rằng: tình yêu là một sự lựa chọn. Nếu không phải là người này thì sẽ là người khác. Chọn chồng, không nhất thiết phải chọn người đến sớm nhất, mà phải chọn người phù hợp nhất!

Lấy chồng, không sợ muộn, chỉ sợ sai...

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top