"Em xứng đáng được hưởng một tình yêu trọn vẹn từ một người đàn ông biết trân quý em, hơn là thứ tình cảm tạm bợ, chấp vá, chia chác từ một người đàn ông phản bội - cái thứ tình cảm mà em đang lầm tưởng là "tình yêu"."
Viết cho em, người thứ ba!
Em gửi tin nhắn cho tôi cách đây khá lâu, với nội dung nguyên văn là "chị ơi, chị hãy viết một bài về tình yêu với một người đã có gia đình đi chị."
Tôi không trả lời em, một phần là bởi tôi không thích khi có ai đó order tôi viết, nghề của tôi không phải viết thuê, một phần là bởi tôi chẳng biết nên nói gì với em. Thế rồi, tôi vẫn quyết định viết cho em những dòng này, bởi có thể nó sẽ giúp được cho em và cho những cô gái như em.
Điều đầu tiên tôi muốn hỏi em rằng: Em muốn tôi viết về tình yêu của em, nhưng dựa vào đâu em dám chắc đó là tình yêu chứ không phải một thứ cảm xúc gì khác?
Có một câu nói rất quen thuộc, chắc ai cũng biết "Có hai thứ trên đời mà người ta luôn cho rằng quý giá nhất: ấy là những thứ đã mất đi và những thứ không có được. Nhưng cuối cùng, thứ ở ngay bên cạnh mới thực là quý báu hơn cả."
Và câu chuyện của em cũng như vậy, cả em lẫn người đàn ông kia đều bị xoáy vào sức hút của những thứ ngoài tầm với, những thứ được gói gọn trong hai từ đầy mê hoặc "vụng trộm".
Đời mà, phàm cái gì vụng trộm chẳng thú vị, hấp dẫn, và gây hứng khởi hơn những thứ chính đáng: ăn vụng rõ là ngon hơn ăn tại bữa, trốn học rõ là sướng hơn được nghỉ học, và tương tự, quan hệ lén lút cũng luôn thi vị hơn đường đường chính chính! Thế nhưng, nói cho cùng, đấy có phải là tình yêu không? Hay chỉ là sự quyến rũ chất người của trái cấm, chỉ là cảm giác "chiến thắng" được những nguyên tắc đạo đức, chỉ là cảm xúc mê đắm nhất thời?
Đã bao giờ em thực sự nghĩ rằng: nếu anh ta và em có thể đàng hoàng đến với nhau, hai người sẽ hạnh phúc chứ?
Mặc dù tôi không đủ uyên bác để định nghĩa tình yêu là gì, nhưng theo thiển ý của tôi thì tình yêu đích thực không chỉ là những gì tốt đẹp, ngọt ngào, mà còn là dám chấp nhận những mặt không hoàn hảo của nhau.
Còn mối tình của em thì sao?
Em có chắc em đã nhìn thấy hết con người phía bên kia của anh ta chưa?
Em có tin rằng những gì lãng mạn, tuyệt vời em đang chìm đắm hôm nay cũng là những thứ anh ta đã dành cho vợ của mình ngày hôm qua - lúc tán tỉnh và si mê cô ấy không?
Còn những mặt trái trong anh ta, là em chưa nhìn ra hay vì anh ta đã mang hết về nhà cho vợ?
Em à, thứ tình cảm chưa đi qua thử thách, chẳng bao giờ có thể là tình yêu!
Có thể anh ta nói với em: rằng anh ta bất hạnh trong cuộc hôn nhân của mình, rằng vợ anh ta chẳng ra gì, rằng không thể bỏ vợ lấy em vì còn con cái, còn tình nghĩa. Nếu như em nghĩ tình yêu không có lỗi, thì chẳng lẽ tình nghĩa lại có lỗi hay sao?
Nếu anh ta yêu em thì đã chia tay vợ rồi mới đường hoàng đến ngỏ lời với em. Nếu anh ta yêu em thì đã không biến em thành kẻ lầm lũi phía sau đắng cay. Còn nếu anh ta là người tình nghĩa với vợ, thì đã không cắm sừng lên đầu cô ta. Vậy nói cho cùng, là anh ta yêu em, hay yêu vợ, hay kì thực chỉ yêu chính mình?
Em à, thứ tình cảm không màng đến hạnh phúc của đối phương, chẳng bao giờ có thể là tình yêu!
Em gái, tôi sẽ không chửi rủa, lăng mạ em như người đời vẫn thường làm, bởi có thể em cũng có nỗi khổ tâm riêng, cũng dằn vặt, cũng muốn dứt bỏ mà không làm nổi. Tôi cũng sẽ không gia giảng đạo đức yêu cầu em hãy nghĩ cho chị vợ, hãy đặt vị trí của em vào chị ấy bởi tôi hiể "khi em đang đau thì em sẽ chẳng thể quan tâm đến nỗi đau của người khác".
Tôi chỉ muốn nói với em rằng: trên đời này chẳng có thứ định mệnh "sinh ra dành cho nhau", cũng chẳng có cái gì mang tên "gặp đúng người sai thời điểm".
Quyết định yêu một ai đó, vốn dĩ là một sự lựa chọn. Bởi vậy, hãy lựa chọn cho sáng suốt, đừng làm khổ mình, cũng đừng làm khổ người. Em xứng đáng được hưởng một tình yêu trọn vẹn từ một người đàn ông biết trân quý em, hơn là thứ tình cảm tạm bợ, chấp vá, chia chác từ một người đàn ông phản bội - cái thứ tình cảm mà em đang lầm tưởng là "tình yêu".
Em gái à, người ta vẫn nói hạnh phúc là một tấm chăn hẹp, ngày này kéo thì người kia lạnh. Nhưng theo tôi, hạnh phúc là một chiếc chăn vừa, không quá rộng cũng không quá hẹp, mà vừa đủ cho hai người!
Vậy nên, hãy sưởi ấm bằng một chiếc chăn của riêng mình, em nhé!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận