"Tôi sinh ra là con gái, là phái yếu, yếu cả về thể chất lẫn tâm hồn, tôi chẳng mạnh mẽ được, thậm chí tôi còn tự cho rằng yếu đuối cũng là một đặc quyền của phái nữ, tại sao tôi phải từ bỏ, tại sao tôi buộc phải gồng lên để chứng tỏ những phẩm chất của nam giới?"
Mấy năm nay nữ quyền lên ngôi với những khẩu hiệu được khá nhiều chị em ủng hộ, kiểu như: phụ nữ tự lập chỉ cần tiền và con, phụ nữ mạnh mẽ không cần đàn ông, không cần tình yêu, phụ nữ hiện đại tự đem lại hạnh phúc cho mình, đàn ông chỉ là rau dưa cỏ rác. Thậm chí, trên mạng còn đầy rẫy những bài báo kiểu như: dạy cách sử dụng đàn ông, làm sao để nắm đầu được người yêu, làm gì để quản được chồng, những phát ngôn đậm chất khinh miệt đàn ông lên ngôi. Có thời điểm, tôi cảm tưởng như cánh phụ nữ "mạnh mẽ" muốn tuyên chiến với cả thế giới đàn ông vậy.
Tôi thì tôi chịu. Tôi sinh ra là con gái, là phái yếu, yếu cả về thể chất lẫn tâm hồn, tôi chẳng mạnh mẽ được, thậm chí tôi còn tự cho rằng yếu đuối cũng là một đặc quyền của phái nữ, tại sao tôi phải từ bỏ, tại sao tôi buộc phải gồng lên để chứng tỏ những phẩm chất của nam giới? Ai làm được thì làm chứ tôi là tôi không làm được.
Thượng đế sinh ra đàn ông và đàn bà rồi người quy định họ là phái mạnh và phái yếu. Thế nhưng khái niệm mạnh - yếu này, con người ta không phải ai cũng hiểu. Mạnh ấy không phải là bất cần, lạnh lùng, ngang tàng, bạo lực. Yếu kia cũng không phải là quỵ lụy, nhu nhược, an phận thủ thường. Theo tôi, mạnh mẽ là bảo vệ, chở che còn yếu đuối là mong manh, dễ thương tổn. Đơn giản vậy thôi!
Phàm là đàn bà, ai mà chẳng muốn được nương tựa vào một bờ vai vững chãi, ai mà chẳng muốn có một bàn tay rộng lớn dắt đi qua những giông bão cuộc đời, ai mà chẳng muốn được bé nhỏ gục đầu vào lòng người đàn ông mình yêu sau những bộn bề, mệt mỏi. Đó là lẽ tự nhiên, như cây cỏ cần ánh sáng để lớn lên, con người cũng cần tình yêu để sưởi ấm tâm hồn. Vì thế mà tôi cho phép mình cái quyền được làm một người phụ nữ bình thường với đầy đủ bản năng của phái yếu: rớt nước mắt khi nhớ nhung, ghen tuông khi sợ hãi, nhõng nhẽo khi muốn được quan tâm, than thở khi mệt mỏi, hờn dỗi khi lòng chẳng thấy vui, dịu dàng khi chăm sóc, bẽn lẽn khi được ngợi khen, e ấp khi mắc cỡ, nóng nảy khi chợt thấy bất an rồi lại cười vô tư như đứa trẻ khi được vuốt ve, dỗ dành.
Sống song song bên cạnh thế giới đàn ông, tôi thích cách sống an nhiên như thế hơn là coi họ như kẻ thù, nhìn về phía họ với ánh mắt dè chừng, hoài nghi, ghét bỏ. Tôi không tự bảo vệ bản thân rằng những định kiến tiêu cực về họ kiểu như: đàn ông thằng nào cũng khốn nạn, sở khanh, lăng nhăng, hư hỏng. Tôi cũng không tự xoa dịu bản thân bằng cách luôn đặt mình vào tư thế của nạn nhân, luôn là nữ chính bị hại trong mọi thước phim cuộc đời.
Phải, tôi không yêu bản thân bằng cách đối đầu với đàn ông mà tôi chọn cách đặt ra nguyên tắc cho cuộc đời mình. Tôi không bắt ép người tôi yêu phải làm theo mọi điều tôi muốn, nhưng tôi bắt ép bản thân phải tuân thủ những nội quy do chính mình đề ra: Tôi không chấp nhận bị phản bội, tôi không chấp nhận bị bạo hành, tôi không chấp nhận bị xúc phạm, và cuối cùng, tôi không chấp nhận để cha mẹ mình bị tổn thương bởi người đàn ông tôi chọn.
Tôi có thể yêu anh đến chết đi sống lại, đến sông cạn đá mòn, đến kiệt cùng hơi thở - thế nhưng một khi anh bước chân vào những điều cấm kỵ ấy, tôi sẽ chẳng oán trách gì anh đâu, chỉ là tôi buộc phải làm theo nguyên tắc của riêng mình, cho dù cõi lòng nát tan, bởi đó là những điều bất di bất dịch, không thể thay đổi, không thể chuyển dời!
Đàn bà khi yêu có thể không màng gì cả, thậm chí có thể chết vì người mình yêu. Nhưng, dù có phải chết, thì cũng hãy chết trong tư thế ngẩng cao đầu.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận