"Đời là bể khổ, mà chúng sinh thì lại thường không biết bơi."
Để kể nghe, sáng có cô bạn viết cho mình quả tâm thư dài dằng dặc than thở là vì sao ai cũng hạnh phúc chỉ trừ nó, lên facebook thấy người ta yêu đương lồng lộn, tặng nhau Hermes, Vertu, viết ngôn tình lãng mạn, mà sao nó với người yêu cãi nhau hoài.
Sau một hồi suy nghĩ, mình chợt nhận ra rằng: chính mình lúc buồn, mình hay có xu hướng sống ảo, kiểu như lên facebook viết status sến súa, tỏ ra mạnh mẽ yêu đời, rồi trang điểm thật xinh đẹp check in điên đảo, cố thể hiện rằng tôi đang rất vui, sống rất ổn nhưng thực ra chẳng phải thế. Còn lúc vui, mình thậm chí còn chẳng có thời gian mà lên facebook, tại vì con đang bận tận hưởng những phút giây hạnh phúc. Kể cả có đi đâu, ăn gì, mặc gì đặc biệt cũng chẳng kịp chụp ảnh mà post lên vì đang còn bận cười, bận nói, bận vui.
Lại nói chuyện có đứa bạn khác, gọi điện cho mình kể lể chuyện chồng nó ngoại tình, nhưng đồng thời bả cũng lên facebook đăng ảnh hai vợ chồng hạnh phúc viên mãn, chồng tặng quà đắt tiền với lý do là muốn con kia nhìn thấy và tránh xa ra (tất nhiên quà là nó tự mua). Thế nên, túm cái váy tại, đừng nhìn vào hạnh phúc của người ta qua những tấm ảnh rồi tự than thân trách phận và nghĩ là cả thế giới này đều hạnh phúc, chỉ trừ mình ra. Nhiều cái tưởng vậy mà chẳng phải vậy đâu.
Đời là bể khổ, mà chúng sinh thì lại thường không biết bơi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận