Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Yêu Hận Triền Miên (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 17: 17

Yêu Hận Triền Miên (Dịch) (Đã Full)

  • 378 lượt xem
  • 2233 chữ
  • 2021-09-09 21:59:10

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Ác mộng? Quả thực là một cơn ác mộng, cơn ác mộng này bắt đầu từ sau khi cô uống say ở quán rượu rồi sau đó tỉnh dậy nói chuyện với anh ở khách sạn, anh có thể trực tiếp nói với cô, tất cả những chuyện anh làm đều là nhằm vào cô, nếu đã như thế, cô nên biết phải làm thế nào. Cô không thể để người nhà biết được, vì thế Giang Thừa Châu chủ động bảo cô trực tiếp dọn ra ngoài, đương nhiên anh cũng không để ý chuyện anh đột nhiên nhớ tới cô, bèn đến nhà họ Mộc đón cô, cô chỉ có thể dọn ra ngoài theo yêu cầu của anh, sau khi dọn ra, anh không chủ động liên lạc với cô, cũng chưa từng xuất hiện, để mặc cô đoán già đoán non, đoán xem anh có cố ý đá cô, đoán xem anh có bỏ mặc công ty không thèm lo hay không…

Sau đó thì anh xuất hiện, vào lúc anh cảm thấy cảm xúc của cô đạt tới mức kém nhất.

“Không.” Cô lên tiếng, ổn định lại hô hấp của mình.

Câu nói lòng nghĩ một đằng miệng nói một nẻo này của cô khiến anh bật cười trong bóng đêm. Không sao? Vậy anh không ngại khiến cô cảm thấy có.

Khi Mộc Tuyên Dư ổn định tâm trạng định nhắm mắt chuẩn bị ngủ, một bàn tay đặt đến ngực cô, hơn nữa còn nhéo nhéo mang ý xấu, điều này khiến cơ thể cô nháy mắt cứng đờ. Cô gần như có thể cảm thấy được giây phút này anh nhất định đang cười, cô có thể nói “Không”, nhưng cơ thể lại không biết nói dối. Ngay cả một câu nói, anh đều có ác ý muốn chứng minh anh mới là đúng.

Cánh tay đó không dùng lực mạnh, có sự dịu dàng kì dị trong đó, dường như có thuốc độc vị ngọt, rõ ràng biết là độc, nhưng hương vị lại rất ngon. Phạm vi dạo chơi của cánh tay kia càng lúc càng rộng.

Cô rất muốn nhắc nhở anh, anh mới đính hôn, cô gái đính hôn với anh là người vợ mà anh lựa chọn, anh đã dùng hành động để cho cô gái ấy lời hứa hẹn cao nhất, vậy thì không nên dùng hành động để phản bội.

Cô cắn môi, lại không nói chuyện, cô biết rõ nếu cô thật sự nói lời đó, vậy chính là thật sự chọc giận anh. Mà có lẽ cô cũng thật sự trở thành cô gái xấu xa phá hoại hạnh phúc của một cô gái tốt.

Giây phút anh di chuyển người, rốt cuộc cô không nhịn được mà lên tiếng, “Giang Thừa Châu…”

“Ừm?” Giọng nói của anh biếng nhác mà mê người.

Cùng với giọng nói của anh là anh trực tiếp xoay người phủ lên người cô, tay anh không xấu xa dạo chơi trong váy ngủ của cô nữa, mà là đem toàn bộ trọng lượng cơ thể anh đè lên người cô, dùng cơ thể anh cảm nhận sự phẫn nộ sự nín nhịn khuất phục của cô giờ phút này, mà mỗi một tế bào của anh đều bởi vậy mà sôi sục không thôi.

Hồi học đại học, anh từng vô ý nghe thấy cô và mấy cô gái nói chuyện, anh tiến không được mà lui cũng không xong, chỉ có thể nghe tiếp.

“Thời buổi bây giờ, sao lại có nhiều cô gái tin rằng tên đàn ông đã kết hôn hoặc đã có vợ sắp cưới lại thật sự yêu họ thế nhỉ, chẳng lẽ toàn bộ đều não úng nước hay sao?”

“Đó là vì đàn ông đều chiều chuộng kẻ thứ ba, điều này giống với việc vốn chỉ được chia một bảo vật, kết quả có bảo vật tự dâng đến cửa đó, đương nhiên là được yêu được chiều rồi…”

“Bảo vật?” Hạ Ngữ Minh nghe thấy cách nói này của mấy bạn học thì không thể kiềm chế mà cười trào phúng, “Nếu tên đàn ông đó thật sự yêu cô gái đó, sao có thể để cô ấy danh không chính ngôn không thuận mà đi theo anh ta được, sao không bận tâm chuyện cô ấy gặp phải những lời đàm tiếu thế nào, chẳng qua chỉ là lòng hư vinh của đàn ông mà thôi, đổi thành bất cứ người phụ nữ nào cũng được, vì thế đâu ra tình yêu đích thực với tình yêu không đích thực chứ…”

Trước giờ Hạ Ngữ Minh nói chuyện đều thế, mọi người cũng đã quen rồi, có người khẽ phản bác, dù sao cũng sẽ có ngoại lệ…

Hạ Ngữ Minh cười lạnh, “Tiểu Dư, cậu cảm thấy sao?”

“Suy nghĩ của mình giống cậu.”

Tình yêu đích thực đâu tồn tại nhiều điều ngoài ý muốn như thế, chỉ là không đủ yêu, không thể kiên định mà thôi, nhưng may là bởi vậy, tình yêu đích thực mới đáng quý, những người có được đã ít lại càng ít, vì thế rất nhiều người nhập nhèm làm lẫn lộn thật giả dưới cái mác tình yêu đích thực.

Suy nghĩ của mình giống cậu.

Giống sao? Giang Thừa Châu cười, cảm nhận cảm xúc của người dưới thân, “Ồ, cô đang căng thẳng?”

Anh biết rõ còn cố hỏi, trong đó có khoái cảm nhàn nhạt, Mộc Tuyên Dư chỉ có thể cắn chặt môi.

“Căng thẳng cái gì?” Từ trên người cô anh lật người xuống dưới, “Tưởng rằng tôi sẽ làm gì đó với cô?”

Cô còn chưa kịp thả lỏng vì động tác lật người xuống của anh, thì vì câu sau của anh mà máu cô xông thẳng lên não, ý của anh là cô tự cho là mình thông minh, anh căn bản không có ý đồ chạm vào cô, cô phải tự luyến đến mức nào mới tưởng là anh đã có vợ sắp cưới xinh đẹp động lòng người rồi mà vẫn còn cảm thấy hứng thú với cơ thể tàn tạ này của cô.

Cô gần như dùng hết toàn bộ sự tự chủ của mình, mới có thể mím chặt miệng không lên tiếng, nhắm mắt vào rồi im lặng.

Giang Thừa Châu thì mang ý cười, thế này, là không định nói chuyện?

Mộc Tuyên Dư, tôi nói rồi, đây mới chỉ là bắt đầu thôi.

********************************

Mộc Tuyên Dư tỉnh dậy, đầu tiên là nhìn rèm cửa không ngừng đu đưa, hôm qua không đóng cửa sổ sao? Cô day day trán, hình như đã quên mất rồi.

Nhìn thời gian trên di động, tám giờ mười một phút, có thứ cảm giác nói không nên lời. Lúc đi làm, mỗi ngày đều oán giận vì sao phải dậy sớm như thế, sau khi không đi làm nữa thì quyết tâm mỗi ngày đều phải ngủ lười, vậy mà lại tỉnh lại vào thời gian này, sau đó phát hiện thời gian dậy bây giờ và thời gian đi làm hồi đó hoàn toàn giống nhau, nhưng khi đó, vì sao lại cảm thấy oán giận chứ!

Khi ánh mắt cô dừng trên mặt của người bên cạnh, suy nghĩ trôi dạt đó cũng dần tan đi, ánh sáng rất nhẹ, khiến khuôn mặt anh cũng có vẻ rất dịu hiền, giống như chàng trai chưa rõ sự đời vậy, rất có tính lừa gạt. Nhưng cô biết rõ tất cả đều có tính lừa gạt, vậy mà lại có một loại kích động, muốn vươn tay ra sờ sờ mặt anh, muốn cảm nhận được phần chân thực đó.

Trước đây có biết bao lần, cô cũng tỉnh dậy thế này, sau đó anh nằm bên cạnh cô, cô khi đó đang nghĩ gì nhỉ?

Đầu giường của anh đặt thuốc lá và bật lửa, cô nhìn chiếc bật lửa đó, vậy mà rơi vào suy nghĩ miên man, chiếc bật lửa này, vẫn là chiếc bật lửa nhiều năm trước? Là cô nhìn lầm, hay là anh vẫn luôn sử dụng? Màu sắc của chiếc bật lửa là màu chì, không mới, hơi có vẻ cũ kĩ. Cô nhìn quá chăm chú, thậm chí không phát hiện người bên cạnh đã tỉnh, Giang Thừa Châu liếc nhìn cô, trên mặt đâu còn cảm giác đơn thuần đó nữa, ngược lại hiện lên vẻ thâm sâu khó lường không để lộ cảm xúc.

“Muốn động vào?” Anh trực tiếp vươn tay ném chiếc bật lửa và thuốc lá đến trước mặt cô, nhướng nhướng mày, muốn hút thì hút, lẽ nào với anh cô còn hình tượng gì để nói hay sao?

Mộc Tuyên Dư lại không động vào.

Cũng không phải thật sự chưa từng hút thuốc, nó là mùi vị gì nhỉ.

Anh hỏi cô, biết hút thuốc không?

Cô lắc đầu.

Anh cười với cô, không ngại thì thử xem.

Vì thế anh hút một hơi dài, sau đó giữ chặt lấy cô, tiếp đó nhả toản bộ khói trong khoang miệng vào miệng cô, đích thân để cô cảm nhận một chút mùi vị của thuốc lá, sau đó anh cười tủm tỉm nhìn cô: Rất khó chịu đúng không? Vậy thì ít động vào thôi.

Anh vươn tay vuốt tóc cô: Anh không thích con gái hút thuốc.

Ý tại ngôn ngoại, em đừng có muốn hút đấy, anh không thích.

Bây giờ thì sao?

Muốn động vào? Bèn ném thuốc lá và bật lửa qua, cô muốn hút thì cứ hút đi!

Mộc Tuyên Dư giờ phút này, chỉ cảm thấy bản thân mình cũng trở thành loại người đáng đánh rồi, giả tạo biết bao, cô rõ ràng nghĩ rằng mình căn bản không để ý đến cái được gọi là đoạn tình cảm trong quá khứ đó, cũng chưa từng chủ động nhớ tới, vậy thì vì sao cô lại nhớ những thứ đó rõ ràng như thế, rõ ràng đến mức vừa so sánh là đã có thể đưa ra kết luận.

Cô bây giờ trong mắt anh, rốt cuộc được coi là gì?

Được coi là thứ không quan trọng, cô nhếch khóe miệng, “Chỉ nhìn mà thôi.”

Cô kéo chăn ra, xuống giường. Cô quay đầu, phát hiện anh vẫn không nhúc nhích, trầm mặc mấy giây, “Anh không dậy?”

Cô đang ngầm nói với anh, anh vẫn không dậy, vậy thì sẽ đến công ty muộn.

“Hôm nay tôi đi công tác.” Anh nhìn cô, sau hồi lâu mới dời tầm mắt, “Cô đi cùng tôi.”

Anh nói xong thì lại nhắm mắt, Mộc Tuyên Dư nhìn anh một lúc, cảm thấy anh quả thực không nhất thiết phải đợi mình trả lời, cô có tư cách biểu đạt mình muốn và không muốn sao?

Nếu đã không có tư cách, vậy thì cố gắng làm theo lời anh nói.

Cô từng đọc một câu chuyện ngắn, hai cô gái đồng thời bị người ta bắt đi, một cô gái thuận theo tên đàn ông đó, trên người không chịu bao nhiêu thương tổn, một cô gái không ngừng phản kháng, lúc được cứu ra thì đang hấp hối, cả người đều là vết thương, ngay cả trên mặt cũng có sẹo. Sau đó người trước bị rất nhiều người mắng chửi, không có tự tôn, vậy mà lại nương thân vào loại đàn ông đó, mà người sau thì được khen là có phẩm cách. Câu chuyện thực thật sự, nhiều năm sau, cô gái trước kết hôn sinh con bình thường, hôn nhân hạnh phúc, mà cô gái sau số phận bi thương, thậm chí không bao lâu thì mất.

Hạ Ngữ Minh đọc câu chuyện này thì cười, nói kết quả thúc đẩy quá trình, chính là vì có kết cục khiến người ta đành chịu và buồn cười này, mới có càng nhiều cô gái giống như người trước.

Mộc Tuyên Dư thì lại nghĩ, thật ra cuộc đời đều là tự mình lựa chọn, bất luận là cuộc đời của cô gái trước hay là của cô gái sau; cô gái trước muốn sống nhiều hơn, vì thế cô ấy sống càng tốt, không đếm xỉa đến tất cả những lời mắng chửi của mọi người, mà cô gái sau, cô ấy tự lựa chọn cuộc đời mình, ngay cả những tiếng mắng chửi ẩn sau rất nhiều lời khen ngợi cô ấy cũng muốn so đo, vì thế xác ngoài vốn cứng rắn vỡ tan, cô ấy buồn bực không vui, rồi đi đến cái chết mà cô ấy chờ đợi.

Cô không muốn làm cô gái sau, dùng lòng kiêu hãnh để bản thân mình đầy thương tích, rồi cũng vì mình đầy thương tích mà làm tổn thương lòng kiêu hãnh của mình.

Cô thay đồ trong nhà vệ sinh xong, mới đi ra ngoài, lúc này Giang Thừa Châu mới chậm chạp rời giường. Động tác của anh không nhanh không chậm, dáng vẻ cúi đầu mặc quần áo có vẻ vô cùng chững chạc, thế này mới hợp với tuổi của anh.

Cô đột nhiên nghĩ, thật ra cô cũng có lựa chọn, bây giờ cô là tù binh của anh, cô có thể chịu uất ức mà ở lại bên cạnh anh, sống dựa vào anh, mà cô cũng có thể lựa chọn, cá chết lưới rách. Con người khi còn sống có rất nhiều tử huyệt, nhưng nếu thật sự có thể tàn nhẫn, vậy thì thực ra thật sự có thể không bận tâm đến bất cứ ai, vì thế không ai có thể làm tổn thương đến mình.

Giang Thừa Châu phát hiện ánh mắt của cô, ngẩng đầu nhìn cô, “Đi nấu cơm.”

Lại là ngữ khí không thể phản kháng đó.

Cô đứng nguyên, lựa chọn loại nào đây?

Vẫn là ngoan ngoan đi về phía phòng bếp.

Sống đi, dù không có ý nghĩa gì, nhưng sống thật sự có ý nghĩa cũng có được mấy người đâu!

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top