Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Yêu Hận Triền Miên (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 36: 36

Yêu Hận Triền Miên (Dịch) (Đã Full)

  • 393 lượt xem
  • 3354 chữ
  • 2021-09-09 22:05:47

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Hôm nhà họ Mộc và nhà họ Trình chính thức gặp mặt ở khách sạn, Mộc Tuyên Dư không về gấp, cô đang ở một thành phố khác, trong điện thoại cô xin lỗi Mộc Tuyên Nghị, Mộc Tuyên Nghị học theo giọng điệu chế giễu của cô nói cô, cô không quan trọng đến thế, cô không đến, cũng không ảnh hưởng đến hôn sự của anh và Trình Hiểu Tang. Sau đó, cô lại gọi điện cho Trình Hiểu Tang tỏ ý xin lỗi, cô rất rõ ràng Trình Hiểu Tang là cô gái anh trai tự lựa chọn, đó là người phụ nữ sẽ bầu bạn bên anh trai cả đời, đối với người phụ nữ này, cô chỉ có thể kính trọng.

Mộc Tuyên Dư đi cùng Giang Thừa Châu đến thành phố Bắc Giang, cô nghe nói bao quanh Hoài Giang có bốn thành phố lớn, đều đang ở trong thời kì kinh tế phát triển phồn vinh cường thịnh, mà điều này cũng không tách rời khỏi tứ đại Giang gia, nghe nói trước đây do một nhà phân thành nhiều nhà, rồi cũng rất khéo, nhiều năm sau, sau sự di chuyển và tranh đấu trong gia tộc, tứ đại Giang gia này nghiễm nhiên đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp, bên ngoài truyền rằng họ có hợp tác với nhau ở phương diện nào đó, chỉ là những điều này đều không đủ để người ngoài lan truyền.

Bởi vậy, Mộc Tuyên Dư tưởng là Giang Thừa Châu đưa cô đến gặp người nắm quyền của thành phố Bắc Giang hiện nay là Giang Tu Trạch, kết quả là Giang Thừa Châu dẫn cô đến gặp người thừa kế nhà họ Diệp - Diệp Cẩm Đình. Nhà họ Diệp ở thành phố Bắc Giang cũng có máu mặt, trong sự độc chiếm của nhà họ Giang, vậy mà vẫn có thể lấy được một phần trong tay nhà họ Giang, bây giờ người ta nhắc đến nhà họ Giang ở thành phố Bắc Giang, cũng sẽ nói nếu có thể so sánh cao thấp thì cũng chỉ có nhà họ Diệp, nói cách khác, Diệp Cẩm Đình và Giang Tu Trạch coi như đối thủ cạnh tranh, vậy mà người Giang Thừa Châu đến gặp lại là Diệp Cẩm Đình.

Màn đêm buông xuống, rõ ràng là chỉ để phủ lên thành phố này thứ cảm giác thần bí, đèn đường điểm xuyết, vầng sáng mịt mù, dường như cả thành phố đang tiến hành một sự thức tỉnh khác. Hình như hứng trí của Giang Thừa Châu rất cao, trước tiên anh đưa cô đến một quán rượu, tiếng người trong quán rượu ầm ĩ huyên náo, nhìn ra được, những người đến đây đều chơi rất hăng, cho dù là cô gái ngồi ở quầy bar, đối mặt với sự bắt chuyện của đàn ông, lúc từ chối cũng dùng giọng điệu nửa đùa giỡn.

Hôm nay Giang Thừa Châu mặc một bộ quần áo thường ngày thoải mái, anh kéo Mộc Tuyên Dư trang điểm nhẹ vào sàn nhảy, người trong sàn nhảy rất nhiều, Giang Thừa Châu đánh giá cô, búng ngón tay, bắt đầu nhảy cùng cô. Sau khi anh bắt đầu tùy ý chuyển động cơ thể, Mộc Tuyên Dư cứng ngắc ba giây rốt cuộc bắt đầu cử động, cô mau chóng phối hợp theo động tác của Giang Thừa Châu, tiết tấu của anh nhanh, mà cơ thể cô mềm dẻo, phối hợp ăn ý, không ít người huýt sáo, nhưng hai người không ngừng động tác lại.

Tóc cô tung bay, ánh mắt mê loạn mà sáng rỡ, giống như cảm xúc bị đè nén được giải phóng, động tác liền mạch, thoải mái vô hạn.

Giang Thừa Châu cong cong môi.

Lần đầu tiên anh phát hiện cô có thiên phú ở phương diện này, trong lòng vui mừng khôn xiết. Ấn tượng lớn nhất mà cô mang lại cho anh là cố chấp, nhưng phần lớn thời gian cô là cô gái yên tĩnh im lặng, sau đó hai người qua lại, đó là quyết định sau khi anh đã suy nghĩ kĩ càng, sau khi làm ra quyết định đó, anh đương nhiên muốn chém đứt những đóa hoa đào khác, đây là sự tôn trọng với cuộc tình này. Chỉ là có lẽ thật sự quen với những đánh giá của người ta rằng cô là thục nữ có giáo dưỡng, vì thế anh thường hoài nghi, cô gái này có dũng khí thế nào mới có thể tỏ tình với anh trước mặt đông đảo mọi người như vậy, anh chỉ có thể hiểu là cô yêu anh, rất yêu anh, vì thế thương tiếc cô một chút, cho nên anh đối xử với cô càng ngày càng tốt.

Có điều vòng tròn sinh hoạt của anh và vòng tròn của cô không giống nhau, anh đưa cô đến mấy nơi ồn ào náo động, dù cô không tỏ ra không thích, nhưng cũng không hề vui.

Anh cũng không muốn miễn cưỡng cô, vì thế anh tự đi nhảy, cô thì ngồi một bên uống nước lọc.

Rất nhanh chóng xung quanh anh đầy phụ nữ vây quanh, còn có cô sấn vào anh hỏi phương thức liên lạc, từ số điện thoại đến QQ đều hỏi một lượt, đương nhiên anh đều cười giễu một tiếng không trả lời, sau đó có một cô gái lấy kĩ thuật nhảy bá đạo mãnh mẽ cắt bỏ mấy đóa hoa đào bên cạnh anh, anh nhướng mắt lên, rất có hứng, vì thế định nhảy chung với cô gái đó một bài.

Anh không biết, Mộc Tuyên Dư đang uống nước thấy cô gái đó xuất hiện, cũng không có phản ứng gì, hoa bướm nhiều như vậy, thế nào cũng không xua hết, cô rất hiểu đạo lý này. Chỉ là nháy mắt nhìn thấy anh nhướng mày, cô buông ly trong tay.

Cô đứng dậy, bước từng bước về phía anh, cô tùy ý vuốt vuốt tóc, mắt hơi híp lại, có cảm giác cực kì quyến rũ mà biếng nhác, khiến những người bên cạnh tự động nhường đường cho cô. Cô đi qua, đứng trước mặt Giang Thừa Châu, anh nhướng mày, dường như đang hỏi cô muốn làm gì, cô lại chỉ khẽ đặt tay phải lên vai anh, toàn thân mềm mại như một con rắn, khẽ uốn éo, sau đó động tác tăng lên, xoay người chỉ để lại cho anh một mặt lưng, tay lại đỡ giữa cánh tay anh, chỉ trong nháy mắt, cô lại quay lại trước mặt anh. Những cô gái bên cạnh như gặp tình địch, nhảy càng hăng say hơn, mà Mộc Tuyên Dư cũng không gấp gáp, yên tĩnh nhảy, Giang Thừa Châu như phát hiện đại lục mới phối hợp với cô, trên mặt đều là ngạc nhiên và vui vẻ. Cô gái kia không phục muốn thu hút sự chú ý của Giang Thừa Châu, nhưng Giang Thừa Châu chưa từng liếc mắt nhìn cô nàng thêm một cái, vì thế cô nàng chỉ đành nhận thua.

Sau khi cô gái tỏ thái độ nhận thua, Mộc Tuyên Dư cũng thu bước nhảy, cô vươn tay tùy ý vuốt tóc, động tác tự nhiên trôi chảy, người đẹp như cô làm ra động tác này, vô cớ tăng thêm mấy phần phong tình, cô nhìn cô gái, chỉ vào Giang Thừa Châu, thản nhiên mở miệng, “This my boy.”

Giang Thừa Châu cực kì yêu cô như vậy, tựa như đột nhiên có dáng vẻ của nữ vương, ngữ khí và dáng vẻ đương nhiên như thế, như trở thành nữ thần trong lòng anh. Anh cũng có nữ thần, một nửa khác trong tưởng tượng của anh không phải cô gái thuần khiết váy trắng tung bay, cũng không phải cô gái chín chắn quyến rũ, mà là người dám cùng sóng vai với anh, là cô gái có thể dám kéo anh đi hướng tây khi anh muốn đi hướng đông, cô ấy nên có dáng vẻ như nữ vương chứ không phải giống như công chúa. Đương nhiên, sự phát triển giai đoạn sau hiển nhiên vượt qua dự liệu, anh cũng chỉ hơi tiếc nuối mà thôi, huống hồ kiểu trước mặt ra vẻ nữ vương nhưng thực tế sau lưng lại làm ra các hành vi như nha hoàn cũng khiến anh mất hết khẩu vị, vì thế anh cũng không muốn lãng phí toàn bộ sức lực của bản thân vào việc tìm kiếm cô gái phù hợp với hình mẫu nữ thần nữ vương trong lòng mình.

Nếu như trước đây có ai hỏi anh, anh thích kiểu cô gái thế nào, anh thích nhất chính là kiểu đó, anh nói không nên lời, nhưng dù nói ra, cũng chỉ là mơ hồ, nhưng nếu hiện tại có ai hỏi anh, anh biết, đó chính là dáng vẻ Mộc Tuyên Dư thể hiện ra lúc này, anh có thể nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch, như thật sự sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực, anh vốn cho là tâm tình rung động trong nháy mắt chỉ là khoa trương mà thôi, nhưng anh thật sự đã trải qua tình cảnh máu huyết sôi trào này, anh mới biết nó không hề khoa trương một chút nào. Anh rung động, rung động với cô bạn gái mà anh đang qua lại, cảm giác rung động mạnh mẽ đó gần như cùng sức nặng với sự thương tiếc và không nỡ với cô trước đó, anh cảm thấy bản thân mình vô cùng may mắn, hai thứ tình cảm đó, anh đều trao cho một người, chứ không cần phải tự làm khó bản thân.

Một đêm trước khi đồng ý qua lại với cô, anh đưa ra dự định xấu nhất, đó chính là không gặp lại cô nữa, coi như sau này không quen biết cô, nhưng nhắm mắt vào, đều là dáng vẻ cô muốn khóc nhưng lại không khóc, mà khi anh giữ vững quyết định muốn không còn liên quan đến cô nữa, anh phát hiện vậy mà mình hơi đau lòng, anh biết mình không nỡ, vì sự thương tiếc và không nỡ đó, anh quyết định đi đến cuối cùng với cô gái này.

Mà bây giờ, anh rung động với cô gái mà mình thương tiếc và không nỡ.

Anh gần như lập tức ôm lấy cô trước tiên, cô là của anh, là của Giang Thừa Châu anh.

Anh gần như ôm cô ra khỏi quán rượu, mà cả ngày hôm đó anh đều lặp đi lặp lại cùng một câu, “Em có nghe thấy không?”

Có nghe thấy tim anh đập dồn dập gấp gáp vì em không?

Có nghe thấy tim anh đập thể hiện hàm nghĩa gì không?

Có nghe thấy lời anh muốn nói với em nhất không?

Kể từ lúc đó, vốn là đôi tình nhân tình cảm không tồi, dường như đã có sự khác biệt vi diệu. Trước đây thường là Mộc Tuyên Dư đến dự thính lớp của Giang Thừa Châu, bây giờ lại đổi thành Giang Thừa Châu đến dự thính lớp của Mộc Tuyên Dư, còn có một vài thói quen nhỏ dường như cũng có rất nhiều thay đổi, vì thế điều mọi người thấy là Giang Thừa Châu gần như rất chủ động dính cùng Mộc Tuyên Dư, trong trường có người đồn, cũng không biết Mộc Tuyên Dư này có hiểu yêu thuật gì không, nếu không sao có thể khiến nhiều chàng trai mê mệt cô như vậy, ngay cả Giang Thừa Châu cũng không thoát khỏi cô…

Chỉ là điều Giang Thừa Châu tiếc nuối chính là, sau đó anh không nhìn thấy Mộc Tuyên Dư biểu hiện như thế nữa, nhưng cũng không sao cả, anh có thể liên tục nghiên cứu, ở phương diện khác không dễ kích thích, anh bèn cố ý tìm tòi nghiên cứu trên giường một phen, sau đó anh thật sự phát hiện, nếu anh chưa xong chưa đứng dậy, khi cô nổi cáu, đáng vẻ đó đúng là dáng vẻ anh thích nhất…

Vì thế khi ấy Mộc Tuyên Dư hoàn toàn tin đàn ông chỉ vì để lừa phụ nữ lên giường mà thôi, mà điều Giang Thừa Châu nghĩ chính là, sau này có thể nghiên cứu nhiều hơn, dù sao tương lai còn dài.

Giang Thừa Châu và Mộc Tuyên Dư bảy năm sau vẫn là tuấn nam mỹ nữ, diện mạo hai người không thay đổi bao nhiêu, hơn nữa cách ăn vận cũng khá đơn giản, khiến mọi người nghĩ hai người là sinh viên trường đại học gần đó. Khúc nhạc sống động kết thúc, khóe miệng Giang Thừa Châu hơi cong lên, nhìn cô lại làm ra động tác của bảy năm trước, vén tóc, đơn giản mà tùy ý.

Anh tự hỏi mình, nếu bảy năm trước có người nói với anh, kết quả giữa hai người sẽ là như thế, anh sẽ làm thế nào? Anh nghĩ anh của khi ấy, nhất định sẽ tẩn cho người nói ra câu đó một trận nhừ tử đến bố mẹ người đó cũng không nhận ra đó là con mình, sau đó còn phải phỉ nhổ đối phương vậy mà nguyền rủa anh như thế. Anh của khi ấy, nhất định đã trúng tà của người phụ nữ này rồi. Chỉ có trải qua giây phút ấy, anh mới thật sự hiểu được trong xã hội vật chất bây giờ, sao còn có người vì tình cảm mà buông bỏ tất cả được, tuy rằng hiểu không đánh đồng với nhận thức.

Giang Thừa Châu ôm cô đi ra, cô quan sát thấy vẻ mặt anh khá thả lỏng, “Anh rất vui?”

“Ừm.” Anh nói thản nhiên, “Anh đột nhiên nhớ tới cảnh lần đầu tiên chúng ta cùng nhảy trong quán rượu.”

Nụ cười trên mặt Mộc Tuyên Dư cứng lại, mà anh thì như không phát hiện sự không ổn của cô, vẫn cười khẽ, “Có phải anh chưa nói với em không, chính là điệu nhảy đó bảy năm trước, khiến anh quyết định cả đời này không có em không được?”

Cô ngẩng đầu sửng sốt nhìn anh, chưa từng nghĩ rằng anh sẽ nói lời như vậy, anh thì lại vui vẻ mà véo mũi cô, “Đúng vậy, em không nghe nhầm đâu.”

Khi đi thẳng lên tầng hai, cơ thể cô vẫn đờ ra, bảy năm trước sao, cô cố gắng nhớ lại cảnh tượng đó, cô không thích nơi tốt xấu lẫn lộn như thế, thứ cảm giác đó giống như từ trong mắt có thể tưởng tượng ra không khí nơi đó tối tăm xấu xa thế nào vậy, cô ngừng tưởng tượng trong đầu lại, vì thế đành phải tránh cho bản thân đến nơi như thế, nhưng anh thích, anh chính là người thỉnh thoảng thích kích thích và khiêu chiến, cô cũng chỉ đành theo anh. Khi cô thấy những cô gái khác vây quanh anh thì không có phản ứng gì quá lớn, điều cô lo lắng là anh có hứng thú với các cô gái khác không, vì thế vừa cảm thấy bất thường, cô tự nhiên muốn tiến lên ngăn cản.

Tầng một và tầng hai, nếu tầng một là nơi đèn đuốc sáng trưng ồn ào náo nhiệt, vậy tầng hai là nơi âm u thanh tĩnh, cách biệt một trời một vực với tầng một, có thứ cảm giác mâu thuẫn tương phản mạnh, nhưng lại khiến người ta cảm thấy thích thú.

Hai người vừa tiến vào một gian phòng ngăn cách nhỏ trên tầng hai, đã có tiếng vỗ tay truyền đến, cô nhìn theo âm thanh, chỉ thấy bên chiếc bàn tròn thuần trắng có một người đàn ông đang ngồi, người đàn ông mặc bộ quần áo thường ngày tùy ý, nhưng có lẽ là do lăn lộn trên thương trường nhiều năm, trong ánh mắt có thứ cảm giác ngạo nghễ nói không nên lời, đây là một thương nhân thành công, anh ta rất tự tin.

“Đúng là một cặp đôi chói mắt.” Người đàn ông ngừng vỗ tay rồi khẽ nói.

Giang Thừa Châu nhìn Mộc Tuyên Dư, giới thiệu với cô, “Vị này là người nối nghiệp Tập đoàn Diệp Thị không ai không biết của thành phố Bắc Giang, Diệp tổng.”

Sau đó Giang Thừa Châu lại giới thiệu Mộc Tuyên Dư với Diệp Cẩm Đình, đương nhiên trước tên cô không có danh xưng gì, thậm chí ngay cả tên cô cũng không đầy đủ.

“Cô Mộc nhảy đẹp lắm.” Diệp Cẩm Đình không hề keo kiệt mà khen một câu.

Giang Thừa Châu kéo Mộc Tuyên Dư ngồi xuống, nghe thấy lời Diệp Cẩm Đình nói, ngước cằm, như cười như không “ồ” một tiếng.

Diệp Cẩm Đình cười, “Nên là bước nhảy của hai vị đều không giống người thường mới phải, vô cùng ăn ý, đúng là ông trời tác hợp.” Diệp Cẩm Đình nói xong, nhìn về phía Giang Thừa Châu, tựa như đang hỏi – Thế đã được chưa?

Mộc Tuyên Dư nghe thì bật cười.

Hai người đàn ông lại trêu chọc mấy câu, rồi mới bắt đầu nói vào chuyện chính. Mộc Tuyên Dư không mấy hứng thú với lời họ nói, thông tin duy nhất cô biết được là họ đã từng là bạn học, là chuyện lúc ở nước ngoài, quan hệ hẳn là cũng không tệ. Cô vẫn luôn thất thần, cho đến khi hình như Giang Thừa Châu nhắc đến hai chữ Thịnh Đạt, cô mới lấy lại tinh thần nhìn hai người họ, nhưng họ vẫn tiếp tục bàn luận về mấy từ ngữ chuyên môn, mà cô cũng không nghe thấy hai chữ Thịnh Đạt nữa, cô biết cô không thể nghe nhầm, mà anh đặc biệt dẫn cô tới đây, thật sự có ý tiện thể cung cấp chút lợi ích cho Thịnh Đạt?

Cô lại nghĩ đến việc anh cố ý không nói cả tên cô, như thế sẽ khiến Diệp Cẩm Đình đoán xem cô là ai, liên tưởng đến họ của cô, tự nhiên sẽ bừng tỉnh ngộ.

Vốn đã nói cùng ăn cơm, nhưng bởi vì Diệp Cẩm Đình còn có việc khác, vì thế từ bỏ, cho nên chỉ còn lại Giang Thừa Châu và Mộc Tuyên Dư.

Hai người cùng rời khỏi quán rượu, cô thở một hơi thật dài, tầng một và tầng hai ở đây, quả thực giống như xuyên không vậy, nhưng có lẽ người khác muốn chính là hiệu quả này.

Cô chủ động nắm tay anh, “Cảm ơn anh.”

“Hử?” Anh như không hiểu ý cô, chỉ cúi đầu nhìn tay cô đang nắm lấy tay anh, “Em rất ít khi chủ động thế này…”

Cô hơi sửng sốt, sau đó cúi đầu, “Đó là vì thân phận của chúng ta ở Tây Giang…” Cô không nói tiếp nữa.

Anh hơi đờ người, sau đó lật tay cô xiết chặt trong tay, “Hãy tin anh, sẽ có một ngày anh sẽ để em trở thành người vợ quang minh chính đại của anh…”

Cô nhìn anh, gật gật đầu.

Cô không nhìn thấy, trên một diễn đàn nào đó có người phụ nữ thông qua một vài kinh nghiệm đã rút ra được kết luận, một khi lời hứa hẹn của đàn ông có bốn chữ “sẽ có một ngày”, vậy có nghĩa là phần nhiều lời hứa hẹn đó sẽ không được thực hiện.

Đôi tình nhân nắm tay nhau bước đi dưới ánh đèn đường, hơi vung vẩy tay, chậm rãi bước, dường như bất luận thời gian có lưu chuyển hay không, bất luận tương lai sẽ thế nào, hai người vẫn sẽ bước tiếp như vậy.

Lúc chuẩn bị đi ngủ, Giang Thừa Châu nhận một cuộc điện thoại, anh nhìn Mộc Tuyên Dư đã ngủ ở bên khác, cầm di động ra khỏi phòng. Giờ phút này vạn vật yên tĩnh, từ ban công ngước lên, chỉ có thể nhìn thấy rất nhiều ngọn đèn đường, tụ thành những vầng sáng lấm tấm, như hình thành vô số chấm nhỏ giữa trời đất.

Gió đêm kéo tới, thổi bay một góc áo ngủ của anh.

Giọng nói của Diệp Cẩm Đình đầy ý đùa cợt, dường như có thể tưởng tượng được lúc này anh ta đang cười, “Là một mỹ nhân.”

“Ừm.”

Chỉ bằng một chữ, Diệp Cẩm Đình như đã biết điều gì đó, “Cậu biết chuyện của tôi chứ?”

“Biết, cho nên tôi tuyệt đối sẽ không phạm phải sai lầm giống cậu.”

Diệp Cẩm Đình cười, sau đó ngắt máy.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top