Giấc ngủ này Mộc Tuyên Dư ngủ rất thoải mái, chỉ là vừa mở mắt cô đã nhìn thấy Giang Thừa Châu quần áo chỉnh tề đứng bên giường nhìn mình, cô không cách nào hình dung được ánh mắt đó, không gợn sóng, nhưng lại như có thể nhìn thấy một dòng sông đen thẳm, không gợn sóng, nhưng lại khiến người ta tưởng tượng ra được sóng lớn cuộn trào dưới bề mặt dòng sông đen thẳm đó.
Cô ngây ngốc nhìn anh mấy giây, rồi mới thử mở miệng, “Chào buổi sáng.”
Lúc này Giang Thừa Châu mới thu ánh mắt kì lạ lại, gật đầu, “Tỉnh rồi thì dậy đi, muộn nữa là không kịp máy bay đâu.”
Lúc này cô mới ngồi dậy, dụi dụi mắt, vừa xuống giường lật tìm quần áo mình muốn mặc, vừa nghĩ về chuyện tối qua. Cô ngồi trên sofa đơn bên ngoài xem TV, sau đó Giang Thừa Châu ra ngoài tiếp điện thoại, cô xem vài quảng cáo, vốn không buồn ngủ lắm, nhưng khi thấy thời sự, có thứ cảm giác mất mát lớn vì chờ đợi hụt hẫng, vì thế cô mau chóng ngủ mất.
Cô ngủ trên sofa, vậy thì người ôm cô về phòng là anh rồi.
Cô tìm quần áo xong thì đi vào nhà vệ sinh, lúc cô ra thì cũng đã đánh răng rửa mặt xong. Sau đó cô bắt đầu thu dọn hành lý của bản thân, mấy bộ quần áo đã mặc thì để vào cùng một chỗ, quần áo sạch thì xếp vào một chỗ. Còn Giang Thừa Châu, không biết từ lúc nào anh đã thu thập ổn thỏa rồi.
Sau khi hai người xuống dưới ăn sáng và trả phòng, Giang Thừa Châu không nói với cô một câu nào.
Cho đến khi lên xe, cô mới có cơ hội hỏi người bên cạnh, “Kế hoạch của anh có thay đổi à?”
Ít nhất cảm giác anh mang lại cho người ta là như thế, tâm tình không tốt, sắc mặt hậm hực.
“Không.” Anh mở miệng, có lẽ ngay cả bản thân anh cũng nhận ra, ngữ khí của anh với cô không ổn lắm. Anh cau mày, bởi vì sự dịu dàng tối qua của anh với cô mà anh bực dọc với bản thân, vậy mà anh đi đứng khẽ khàng như vậy vì không muốn quấy rầy giấc ngủ của cô, đãi ngộ này, không nên là cô hưởng thụ. Anh lệnh cho bản thân bình tĩnh lại, anh hi vọng cô yêu mình đến không thể tự kiềm chế, yêu mình đến không thể tự đè nén, nhưng tiền đề thì sao, tiền đề là anh đối tốt với cô, nếu không cô làm sao có thể móc trái tim mình ra được. Đúng, chính là như thế, từ thái độ của cô với người nhà thì có thể biết được, với người toàn tâm toàn ý đối tốt với cô, cô chắc chắn cũng sẽ toàn tâm toàn ý.
Anh quay người về phía cô, như đang giải thích, “Bên công ty xảy ra vấn đề, anh phải lập tức quay về xử lý.”
“Đừng lo lắng, em tin anh luôn có năng lực giải quyết.”
Anh gật đầu, đúng vậy, anh luôn có năng lực giải quyết mấy vấn đề này.
Vì Giang Thừa Châu phải về công ty xử lý vấn đề, Mộc Tuyên Dư tự về tiểu khu Bàn Nguyệt, trước tiên cô lấy quần áo trong va li hành lý ra, cầm quần áo bẩn mang đến chỗ máy giặt, đồ nên giặt thì để cùng nhau, đồ sạch thì cất vào tủ, rồi lại dọn dẹp nhà một lần, sau khi dọn nhà xong, cô đi phơi chỗ quần áo đã giặt.
Cô mệt đến mức cả người nhớp nháp mồ hôi, tắm một cái, chỉnh lý bản thân một phen, cuối cùng cô lấy quần áo cần giặt sạch, rồi ra ngoài.
Sau khi mang quần áo đến tiệm giặt đồ ở gần đó, cô mới quay về nhà họ Mộc.
Cô rời đi đã mấy ngày, còn vắng mặt trong bữa cơm quan trọng của nhà họ Mộc và nhà họ Trình, nhất thời rất áy náy. Vì thế người rất hiếm khi vào bếp lúc ở nhà là cô, hôm nay chủ động mua thức ăn về, muốn nấu một bữa tối phong phú cho cả nhà. Cô nghĩ rất đẹp, chỉ là khi cô nấu ăn, dì nấu cơm trong nhà cứ nhìn cô chằm chằm, sợ cô sẽ tự làm mình bị thương, bản thân cô thì đâu có vấn đề gì, vậy mà lại khiến dì ấy luống cuống cả lên.
Hôm nay Mộc Trung Thiên và Lý Hâm về trước, về nhà thì thấy con gái bảo bối đang nấu ăn, hai ông bà cùng vây quanh phòng bếp xem.
Mộc Trung Thiên nhìn nhìn ngó ngó, “Nhìn thì có vẻ ra dáng lắm, chỉ là không biết hương vị thế nào.”
Lý Hâm nói sắc bén, “Chỉ gần như người biết nấu cơm thôi, trông được không dùng được.”
Mộc Tuyên Dư phiền não, xoay người qua nhìn bố mẹ, “Nói cứ như bố mẹ chưa từng ăn cơm con nấu vậy, trước đây không phải ổn lắm sao?”
“Đúng vậy, ổn lắm. Con cũng biết là trước đây, đã bao lâu con không vào bếp rồi, cũng không biết tay nghề sụt giảm thành thế nào nữa.” Lý Hâm cố ý trêu con gái.
“Đợi lát nữa con cho một mình anh ăn thôi.”
Lý Hâm gật đầu, “Chủ ý này không tồi, anh con ăn cơm con nấu, mới có thể tôn lên được rằng chị dâu con đức hạnh biết nhường nào.”
Lần này Mộc Tuyên Dư cau mày nhìn Lý Hâm, “Mẹ…”
Mộc Trung Thiên mau chóng kéo kéo vợ, tỏ ý đừng trêu con gái nữa, không dễ mới về nhà một lần, làm con gái chạy mất, cũng không biết bao lâu mới có thể gặp nhau lần nữa, cô con gái này lại là người nói đi là đi, con bé nói nó muốn đi, đôi mắt nhìn thẳng vào bạn, sau đó cũng không nói thêm một chữ nào nữa.
Lý Hâm đẩy chồng ra, bảo ông tự đi đi. Mộc Trung Thiên nhìn vợ không nghe khuyên bảo, cũng đành chịu, chỉ có thể tự mình rời đi. Lý Hâm đứng ở cửa, nhìn động tác của con gái, nhất thời mắt hơi chua xót. Cô con gái này bà tốn rất nhiều sức lực mới sinh ra được, muốn chiều chuộng cô như công chúa, nhưng cô lại không giống những cô con gái sống trong tháp ngà bình thường của các nhà khác. Từ lúc rất nhỏ đã có suy nghĩ và chủ ý riêng, năm mười tám tuổi nói xuất ngoại liền xuất ngoại… Người làm mẹ như bà cũng không biết con gái rốt cuộc đã trải qua những gì.
“Mẹ ơi, bưng thức ăn hộ con với!”
Lý Hâm mau chóng thu suy nghĩ lại, lập tức tiến lên giúp con gái.
Thức ăn vừa bưng lên bàn, Mộc Tuyên Nghị cũng về.
Mộc Tuyên Dư nhìn anh trai, “Về sớm không bằng về đúng lúc, hôm nay em nấu cơm đó.”
“Thật hiếm thấy.” Suy nghĩ cầm áo vest về phòng của Mộc Tuyên Nghị ngừng lại, anh đi về phía bàn ăn, trước đó anh và Trình Hiểu Tang đã cùng ăn cơm rồi, nhưng nếu là em gái nấu, anh cũng phải ăn thêm mới được.
Bàn ăn rất náo nhiệt, Lý Hâm một mực dạy con gái mấy món này nấu thế nào mới ngon, Mộc Trung Thiên thì khen trình độ nấu nướng của con gái cũng được, Mộc Tuyên Nghị cười, dùng đũa gắp ăn mỗi món một lần, nhìn em gái gật gật đầu, hương vị cũng ổn.
Mộc Tuyên Dư thấy anh trai ăn ít, vốn muốn mở miệng hỏi, rồi đột nhiên nghĩ đến điều gì, bèn hiểu rõ.
“Tiểu Dư”, Lý Hâm ăn được một nửa, đột nhiên nhìn con gái, “nếu như có đối tượng thích hợp, cứ đưa về nhà để bố mẹ xem xem”.
Mộc Tuyên Dư đờ ra, nhưng vẫn gật đầu.
Vốn họ nghĩ thế này, cô chuyển ra ngoài, là qua lại với bạn trai mới, dù sao thì cũng tiện, cô cười cười, cũng không nói thêm gì.
Ăn cơm xong, Lý Hâm thu dọn bát đũa, Mộc Tuyên Dư cùng bố chơi cờ vây, Mộc Tuyên Nghị thì ngồi một bên làm khán giả.
Cả nhà hòa thuận vui vẻ.
Chỉ là khi Mộc Tuyên Dư sắp đi ngủ, Lý Hâm tự mình đến phòng cô, nói với cô một phen, tổng kết lại chính là, bây giờ hai ông bà không lo lắng về Mộc Tuyên Nghị nữa, Trình Hiểu Tang là một cô gái tốt, họ rất hài lòng, bây giờ điều duy nhất khiến họ lo lắng là về hôn sự của cô, nếu hôn sự của cô được giải quyết, đời này hai ông bà cũng được viên mãn rồi.
Lời của mẹ khiến cô khẽ nhíu mày, nhưng cô không phản bác, chỉ nói có người thích hợp, cô nhất định sẽ thử xem.
Ngày hôm sau, Mộc Tuyên Dư đến tiệm hoa chọn một bó bách hợp, rồi đến vùng ngoại ô thành phố. Khi cô đi đến cổng nghĩa trang, đột nhiên nhớ đến hồi năm lớp 11, Mạnh Ngữ Phán bỗng nhiên nói con người cả đời này thật ra sống cũng không có ý nghĩa gì cả, chỉ chờ đợi cái chết mà thôi. Mạnh Ngữ Phán nói, nếu có một ngày cô ấy chết, nhất định đừng trở thành một phần mộ đơn độc, như vậy rất cô đơn, cô ấy muốn ở nghĩa trang, vậy mới náo nhiệt.
Mà điều Mộc Tuyên Dư nghĩ lại là nếu là cô, có lẽ cô sẽ hi vọng trở thành một phần mộ đơn độc, nhiều năm sau trên mộ mọc đầy cỏ dại, nở hoa dại, cũng là một kiểu hưởng thụ.
Có đôi lúc cô rất hận mình có trí nhớ tốt như vậy, người khác đã quên mấy chuyện nhỏ nhặt từ lâu, còn cô thì lại khắc sâu vào trí nhớ.
Cô đi đến trước mộ của Mạnh Ngữ Phán, mới phát hiện đã có người đứng ở đó rồi, đó là bố mẹ và em trai của Mạnh Ngữ Phán. Họ nhìn thấy cô, không bất ngờ một chút nào, trước đây cô và Mạnh Ngữ Phán chính là những người bạn tốt nhất, họ vẫn còn nhớ rõ.
Có lẽ thật sự đã qua lâu lắm rồi, cho dù ở nghĩa trang, trên mặt đôi bên cũng không còn quá nhiều nét buồn thương nữa.
Bố Mạnh nhìn cô, “Cảm ơn cháu đến thăm con bé.”
“Đây là điều cháu nên làm ạ.”
Bố Mạnh không nói thêm gì nữa, đưa vợ con rời đi. Khi đi qua cô, mẹ Mạnh từ tốn mở miệng, “Nếu con bé biết cháu đến thăm nó, nhất định sẽ rất vui.”
Cô chỉ vào bó hoa bách hợp trước bia mộ, “Đó là mọi người mang đến sao ạ?”
Mẹ Mạnh lắc đầu, “Lúc nhà bác đến thì nó đã ở đó rồi.”
Mộc Tuyên Dư cười, bất luận người đó là ai, ít nhất vẫn còn nhớ hôm nay là ngày giỗ của Mạnh Ngữ Phán, ít nhất cũng biết được Mạnh Ngữ Phán thích nhất là hoa bách hợp.
Mẹ Mạnh cũng rời đi, chỉ còn lại một mình cô, cô đứng yên lặng, không biết nên nói gì mới tốt.
Cô vẫn luôn nhớ ngày hôm nay, nhưng thỉnh thoảng thật sự bỏ lỡ hoặc quên mất, hoặc là qua rồi mới lại nhớ đến.
Cô khẽ thở dài, ngồi xuống đất, trầm mặc, sau đó khẽ nhắm mắt lại.
Qua rất lâu, cô mới mở mắt, đứng dậy, rồi rời đi.
Có một vài người là như vậy, lúc sống có thể ảnh hưởng đến bạn rất nhiều, thậm chí lúc cô ấy mới ra đi có thể ảnh hưởng đến cuộc sống của bạn, nhưng nhiều năm sau, ngoài miệng nói quan trọng, nhưng trong cuộc sống lại không quan trọng như thế.
Lên xe về thành phố, cô nhận được điện thoại của Trình Hiểu Tang, chị hỏi cô có thời gian không, nếu có thể thì chị muốn cô cùng chị đi dạo trung tâm thương mại.
Mộc Tuyên Dư đồng ý.
Cô biết đây chắc chắn là chị dâu biết được từ chỗ anh trai rằng cô đã về rồi, chị dâu muốn kéo gần quan hệ với mình.
Cô đến thẳng cổng trung tâm thương mại hai người hẹn, lúc cô đến, Trình Hiểu Tang đã đợi ở đó rồi.
Sau khi thấy cô, Trình Hiểu Tang không ngừng vẫy tay, khi Mộc Tuyên Dư đi qua thì chị lập tức kéo tay cô, “Sao mà mới mấy ngày không gặp, em đã gầy đi rồi, mà còn xinh đẹp hơn nữa.”
“Chị dâu nói lung tung gì thế.” Cô lơ đễnh.
“Chị hoàn toàn nghiêm túc đấy, anh trai em còn nói hôm bọn chị kết hôn cho em làm phù dâu, nhưng mà cứ thế này tiếp thì không được, đến lúc đó chắc chắc chị sẽ bị đoạt đi hào quang mất.”
Mộc Tuyên Dư theo chị dâu vào trung tâm thương mại, “Quả nhiên thân phận khác rồi, nói chuyện cũng khác luôn, trước đây chị có trêu em thế đâu.”
“Đó là trước đây em không trở nên xinh đẹp chỉ sau mấy ngày không gặp thế này.” Trình Hiểu Tang nói như đúng rồi, “Có phải yêu rồi không hả, là người thế nào? Chị bảo đảm không nói cho người khác biết đâu.”
“Là anh em phái chị đến nghe ngóng sao?”
“Đang yên đang lành sao lại nhắc đến anh em rồi?”
Mộc Tuyên Dư cười khẽ, không lấn cấn về vấn đề này, cô chỉ chỉ bên trái, “Quần áo của cửa hàng đó được lắm, chị em mình vào xem đi.”
Hai người vào cửa hàng thì bắt đầu chọn đồ, cảm thấy không tệ thì thử, rồi lại xem hiệu quả sau khi thử thế nào.
Trình Hiểu Tang nói phụ nữ phải đi mua sắm nhiều, mới có thể có càng nhiều cơ hội tốt để gặp được bộ đồ mình không có nó không được, nếu chỉ ra ngoài mua khi chỉ có bộ đồ kém nhất, rất có thể mua được chính là bộ đồ tạm chấp nhận được.
Trình Hiểu Tang còn thêm một câu – Hôn nhân cũng như thế.
Mộc Tuyên Dư ngồi bên ngoài chờ Trình Hiểu Tang thay đồ, sau khi Trình Hiểu Tang đi ra, nhìn thấy cô còn ngồi đó, chị không khỏi nhíu mày, “Em có thể ngắm chút xem, có bộ đồ nào em thích không, nếu có thì thử xem.”
Cô gật đầu, “Nếu có bộ nào thích thì em nhất định sẽ thử, chỉ là vừa liếc mắt em đã biết mình có thích hay không rồi, cho nên không cần lãng phí thời gian đâu.”
Trình Hiểu Tang hơi đăm chiêu nhìn cô em chồng, ban đầu chỉ nói về quần áo, còn về những thứ khác, trực tiếp cho qua.
Hai người đi dạo rất lâu, cũng không nói muốn nghỉ ngơi, đều là dáng vẻ hứng thú dào dạt.
Khi hai người đi đến một tầng khác, bên này là khu quần áo, bên khác là khu trang sức.
Trình Hiểu Tang vịn tay vào thang máy, đi được mấy bước thì phát hiện Mộc Tuyên Dư không đi theo, vì thế chị quay lại, đứng bên cạnh Mộc Tuyên Dư, nhìn sang theo ánh mắt cô.
Đó là một đôi tình nhân, hình như đang chọn dây chuyền.
Trình Hiểu Tang cảm thấy hơi quen mắt, bèn nhìn thêm mấy lần, rồi lập tức nhận ra họ chính là Giang Thừa Châu và Uông Tử Hàm mới đính hôn thời gian trước, dựa vào sức mạnh của nhà họ Giang và nhà họ Uông, hôn lễ của cặp đôi này e là vô cùng long trọng.
“Em quen họ à?” Trình Hiểu Tang khẽ hỏi.
Cô lắc đầu, “Không ạ, chỉ là cảm thấy họ rất đẹp đôi thôi.”
“Đúng thật, hình như có người từng phỏng vấn về chuyện tình yêu của họ, nói họ là một đôi trời sinh đấy.”
“Vậy ạ?” Cô tiếp lời như không mấy hứng thú.
Mà Uông Tử Hàm đang chọn dây chuyện như cảm thấy không quá hài lòng về sợi dây chuyền này, lắc đầu, chuẩn bị đến cửa hàng tiếp theo.
Phụ nữ đúng là phiền phức, Giang Thừa Châu nghĩ vậy, anh và Uông Tử Hàm cùng đi, đột nhiên anh lướt qua chiếc gương không lớn trước mặt, gương không lớn, nhưng có thể chiếu ra người đứng sau họ không xa.
Anh vươn tay nhận túi đồ to trong tay trái của Uông Tử Hàm đang đứng bên phải anh, tay trái Uông Tử Hàm trống không, rất tự nhiên khoác tay anh.
Mộc Tuyên Dư nhìn tay Uông Tử Hàm khoác cánh tay Giang Thừa Châu, cô khẽ thở dài một hơi, “Chị dâu, chị em mình đi bên đó xem đi!”
Cô lựa chọn con đường hướng ngược lại.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận