Uông Tử Hàm kéo Giang Thừa Châu dừng lại ở một cửa hàng chuyên doanh, cô chỉ chỉ vào một sợi dây chuyền, bảo nhân viên lấy ra, cô đặt sợi dây chuyền được lấy ra trong lòng bàn tay, kim cương treo trên sợi dây được thiết kế đơn giản mà phóng khoáng, hơn nữa có mấy phần tinh xảo, cô nhìn Giang Thừa Châu ở bên cạnh, “Anh thấy có đẹp không?”
“Không tồi.” Anh đặt túi trong tay xuống, cầm sợi dây chuyền trong tay cô qua, định đeo cho cô.
Uông Tử Hàm thấy động tác của anh thì lập tức xoay người. Cô ngồi trên một chiếc ghế chân cao, độ cao vừa khéo tiện cho động tác của anh.
Cô nhìn mình trong gương, mặt dây chuyền rơi xuống ngay trước ngực, có cảm giác đẹp đẽ nói không nên lời.
Cô quay đầu nhìn người phía sau, “Đẹp không?”
“Rất hợp với em.”
Cô cười khẽ, “Hay là bỏ xuống đi!”
Cô lại chọn một sợi dây khác, sợi này thiết kế hơi phức tạp hơn, sử dụng chất liệu gỗ đặc biệt buộc vòng quanh như những sợi tơ, ở giữa là một viên kim cương sáng lấp lánh, cô thích thiết kế như thế này, lớp tơ bên ngoài như bảo vệ trung tâm, có cảm giác an toàn khó nói.
“Em muốn thử sợi này.”
“Được.” Giang Thừa Châu nhận sợi dây đeo cho cô.
Uông Tử Hàm đeo xong thì vươn tay vuốt vuốt sợi dây bị nửa bao vây trên cổ mình. Cô ngắm mình trong gương một lát, “Anh thấy có đẹp không?”
Giang Thừa Châu đánh giá cô mấy giây, “Em thích là được.”
Cô chỉ chỉ vào sợi dây chuyền trên cổ mình, “Vậy thì sợi này đi.”
“Được.”
Anh đã đồng ý với cô trở về thì sẽ đích thân bù cho cô món quà mà cô thích, vậy là anh làm được rồi.
Uông Tử Hàm nhìn anh cầm thẻ thanh toán, khóe miệng mỉm cười. Anh biết cô thích sợi dây chuyền này, cũng biết sợi dây hồi nãy hợp với cô hơn, vì thế tôn trọng quyết định của cô, để cô tự lựa chọn, mà anh thì không khuyên gì cả.
Có điều hai nhân viên hôm nay cảm thấy đôi tình nhân này rất lạ, bên nữ rời đi không bao lâu thì lại quay lại một lần, mua sợi dây đầu tiên mà cô ấy thử. Còn bên nam thì cũng đến gấp lúc họ sắp tan làm, mua một sợi dây chuyền sao lấp lánh.
Mộc Tuyên Dư và Trình Hiểu Tang đi sang bên khác, tâm tình của Trình Hiểu Tang có vẻ không tệ, “Xem ra cũng không giống như người khác nói rằng hôn nhân của mấy gia tộc giàu có đều là bên ngoài hào nhoáng đẹp đẽ bên trong rỗng tuếch, dù sao thì cũng sẽ có những người có tình môn đăng hộ đối mà.”
Hai đôi cao gót ma sát với mặt đất theo tiết tấu hơi hỗn loạn, Mộc Tuyên Dư biết chị dâu đang nói về cặp đôi vừa rồi, cô cười cười, “Đúng đó, giống chị và anh trai em.”
Trình Hiểu Tang hơi sững người, không ngờ rằng lúc này cô lại trêu mình, thấy cô đi vào một cửa hàng, chị cũng vào theo.
Phong cách của cửa hàng này rất đặc biệt, Trình Hiểu Tang rất thích. Mà Mộc Tuyên Dư thì cố hết sức đẩy Trình Hiểu Tang đi thử đồ, dù Trình Hiểu Tang cảm thấy rất thích, nhưng chị cảm thấy không hợp với mình, vì thế quay sang bảo Mộc Tuyên Dư đi thử.
“Chị dâu, chị không thử xem, sao biết là không hợp với mình?” Mộc Tuyên Dư và nhân viên cửa hàng đều đẩy Trình Hiểu Tang đi thử chiếc váy màu vàng, “Vả lại rõ ràng chị rất thích mà.”
Trình Hiểu Tang vẫn lắc đầu, nhìn thấy dáng vẻ hơi thất vọng của Mộc Tuyên Dư thì không khỏi cười, “Lần sau gọi anh em đến xem, nếu anh ấy nói cũng được, chị sẽ thử.”
“Hóa ra là phải mặc riêng cho người đặc biệt ngắm cơ.” Mộc Tuyên Dư cố ý kéo âm cuối ra rất dài.
Trình Hiểu Tang cười xin lỗi với nhân viên cửa hàng, kéo Mộc Tuyên Dư đi ra, “Phải tìm một cái cớ để anh ấy đi cùng chị nữa đây này, chị thông cảm cho sự bận rộn của anh ấy, nhưng người khác cũng bận, thế mà họ vẫn đi cùng vợ sắp cưới. Chị thấy anh trai em rõ là không muốn đi cùng chị đấy.”
“Em cảm thấy có thể anh ấy bận thật mà.”
Trình Hiểu Tang không vui, giả vờ tức giận nói, “Ngay cả em cũng giúp anh trai em.”
Mộc Tuyên Dư chỉ đành dỗ dành khuyên nhủ chị dâu một hồi, rồi mới đến nơi khác ngắm đồ. Trình Hiểu Tang còn mua mấy bộ quần áo và cà vạt cho Mộc Tuyên Nghị, khi chị muốn mua đồ cho Mộc Tuyên Dư thì bị cô từ chối, Trình Hiểu Tang cũng không miễn cưỡng.
Lúc hai người chia tay nhau thì đã rất muộn rồi, đôi chân đi giày cao gót của Mộc Tuyên Dư đã mệt đến không còn bất cứ cảm giác gì nữa.
Cô lê đôi chân mỏi nhừ về căn hộ, ở ngay cửa căn hộ thì nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
Cô nhìn Giang Thừa Châu đứng ở đó, nhìn quần áo trên người anh, nghĩ hôm nay anh chưa thay quần áo, vậy thì từ trên người anh cô có thể ngửi thấy mùi của người phụ nữ khác hoặc nhìn thấy tóc của người phụ nữ khác không. Cô nhìn chiếc sơ mi xám của anh, chiếc sơ mi càng tôn lên thân hình cao ngất của anh, chính là kiểu nhìn thấy cơ thể này thì đã biết đây là một người đàn ông tuấn tú. Nhưng cô vẫn không nhìn mặt anh, không muốn biết giờ phút này anh có vẻ mặt thế nào, cũng không nhìn xem ánh mắt của anh giờ phút này ra sao.
Không biết qua bao lâu, cô cảm thấy mình còn đứng thêm mấy giây nữa thì có lẽ sẽ ngã xuống vì đôi chân bủn rủn, cô cầm chìa khóa, đi qua mở cửa. Lúc mở cửa, cô đột nhiên nhớ ra, rõ ràng anh có chìa khóa, nhưng lại đứng ở đây, thế này thì chứng tỏ điều gì? Trong trung tâm thương mại khắp nơi đều có những tấm kính đủ hình đủ sắc và đủ loại gương, vậy thì lúc cô và chị dâu nhìn thấy anh và Uông Tử Hàm, anh cũng nhìn thấy hai người bọn cô?
Đứng ở đây cũng không đi vào, cô nhìn thấy thì sẽ mềm lòng?
Cô mở cửa, Giang Thừa Châu lập tức đi vào.
Cô vào nhà, không muốn làm gì cả, đặt mấy thứ đồ tiện thì mua lên bàn, rồi ngã thẳng xuống sofa. Vốn ngay cả giày cô cũng không muốn thay ra, nhưng do dự mấy giây, cô vẫn đổi dép lê rồi lại vào nhà.
Cô nằm nghiêng trên sofa, không nhúc nhích, như vô cùng mệt.
Giang Thừa Châu đứng cách cô ba mét, dùng tư thái từ trên cao nhìn xuống nhìn cô, hai tay anh đút trong túi quần, tay phải sờ sợi dây chuyền trong túi, sợi dây thiết kế kiểu hai tầng sao, anh nhớ cô có một đôi hoa tai tương tự. Anh khẽ nhíu mày, tay nắm sợi dây khựng lại, mắt cũng mau chóng híp lại, đôi hoa tai hai tầng sao… Đó là đôi hoa tai cô đeo thời học đại học, anh hơi muốn tự cười nhạo mình, chẳng lẽ bây giờ cô còn giữ đôi hoa tai đó hay sao, hay là nói vậy mà bây giờ anh còn định gom lại thành một bộ nữa…
Anh rút tay ra, hơi lo lắng nhìn cô, “Rất mệt?”
Mộc Tuyên Dư mở đôi mắt mỏi mệt ra, khẽ liếc anh, “Ừm.”
Anh đi qua, ngồi bên cạnh cô, vươn tay bóp chân cho cô. Cô vốn mở mắt rồi mau chóng nhắm mắt lại, rồi lại khẽ mở ra, nhìn anh khẽ bóp chân cô, động tác của anh không mạnh không nhẹ, khiến cô cảm thấy rất thoải mái.
Cô cứ nhìn anh mãi, vẻ mặt anh lúc bóp chân cho cô rất nghiêm túc, giống như đó là một công việc của anh, anh đối đãi nghiêm túc có trách nhiệm với nó vậy.
Anh cũng nhìn cô, trên mặt có nét cười, “Đỡ hơn chưa?”
Cô không trả lời, chỉ nhìn anh. Anh thì tiếp tục bóp, cũng không biết bóp bao lâu, giống như cô không hô dừng, anh cũng sẽ không dừng. Cuối cùng cô vươn tay ngăn động tác của anh, rồi ngồi dậy, vẻ mặt khi nhìn anh nghiêm túc mà chăm chú, “Chuyện đính hôn của anh và Uông Tử Hàm, bao giờ thì giải trừ?”
Giang Thừa Châu nhìn vào mặt cô, lúc này anh cười, “Chính là vì điều này mà em không vui, cũng không định để ý đến anh hả?”
Cô không nói chuyện, cố chấp với đáp án cho câu hỏi vừa rồi. Dường như anh biết suy nghĩ của cô, anh khẽ thở dài, “Bây giờ vẫn chưa được, hai nhà bọn anh còn đang hợp tác, hơn nữa chuyện này vốn là anh sai, anh không hi vọng vì chuyện này mà gây ra tổn thất cho nhà họ Uông.”
Cô cắn môi, “Chỉ vậy thôi?”
“Hử?”
“Còn nữa, anh không muốn làm tổn thương cô ấy nhỉ?”
Giang Thừa Châu sửng sốt, lúc này mới thật sự cười, sau đó ôm cô vào lòng, “Anh còn tưởng là nguyên nhân gì nữa, hóa ra là ghen hả, em phải có lòng tin với anh chứ, chỉ cần em không phụ anh, anh cũng sẽ không phụ em.”
Cô co người lại trong lòng anh, ngữ khí hơi đa sầu đa cảm, “Em sợ lắm.”
“Sợ gì?”
“Sợ anh vì áy náy mà không muốn làm tổn thương cô ấy, cho nên vẫn một mực không giải trừ hôn ước, sau đó có cơ hội luôn cùng cô ấy ở bên nhau, thường xuyên gặp mặt, cùng cô ấy đi mua sắm, đến tham dự tiệc tụ tập của gia đình cô ấy, nói cười với cô ấy, sau đó dưỡng thành thói quen, rồi cảm thấy cứ như vậy tiếp cũng không tệ, rồi không muốn chia xa. Đến lúc… Anh nói xem, nếu thật sự như thế, em nên làm thế nào?” Cô chui ra khỏi lòng anh, vẻ mặt quật cường nhìn anh.
Dường như anh cảm thấy suy nghĩ này rất buồn cười, anh dùng tay vò loạn tóc cô, “Em đang nghĩ vớ vẩn gì thế, chúng ta quen nhau bao lâu rồi, mà anh và cô ấy quen nhau bao lâu, dù anh mắc nợ cô ấy, anh cũng phân rõ được ai là người mà anh muốn. Em có lòng tin với anh một chút được không?”
Cô nhìn anh, mắt chớp chớp, hơi có vẻ tủi thân.
Anh dùng trán cụng vào trán cô, tiếp tục trấn an cô, “Em phải tin tưởng anh, vì em mà anh đã làm nhiều chuyện như thế, mới bức em lại tiến vào cuộc sống của anh một lần nữa, cả đời này, có lẽ anh chỉ làm những chuyện nhìn có vẻ cực kì ấu trĩ như vậy vì em. Cho nên, chỉ có em có thể khiến anh làm ra những chuyện đó, phải tin tưởng bản thân em, em là Mộc Tuyên Dư độc nhất vô nhị, là Mộc Tuyên Dư của Giang Thừa Châu anh.”
Cô nghe rất lâu, mới gật gật đầu, “Ừm.”
“Vậy thì bây giờ đi tắm, anh đi nấu cơm, em tắm xong, mình cùng ăn cơm, được không?”
“Vâng.”
Lúc này cô mới cười đứng dậy khỏi sofa, đi tìm váy ngủ rồi đi tắm. Giang Thừa Châu nhìn bóng lưng cô, rồi mới đi vào phòng bếp. Anh thấy trong tủ lạnh vẫn còn chút cháo, anh bèn bưng cháo ra, bỏ vào lò vi sóng, rồi làm thêm món ăn kèm.
Sau khi anh làm xong bữa tối, cô vẫn chưa ra khỏi phòng tắm.
Anh bưng cháo và thức ăn lên bàn ăn, nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm vẫn chảy không ngừng, bèn đi đến ban công, trên ban công đặt mấy chậu hoa, có một chậu nhỏ tinh xảo trồng một loại cây xanh lá rất dày, anh nhìn loại cây đó một hồi, vươn tay lấy sợi dây chuyền trong túi phải ra, đưa lên không trung nhìn một lát, sau đó đào đào đất trong chậu cây tinh xảo đó, chôn sợi dây chuyền xuống.
Anh không nên quay lại một chuyến riêng để mua sợi dây chuyền này, nhưng khoảnh khắc ấy, vì sao vẫn quay lại chứ?
Anh cười nhẹ, phủi bùn đất trên tay.
Mộc Tuyên Dư bị nước xối ào ào trong phòng tắm, dùng nước không ngừng dội xuống mặt mình. Mắt cô nhắm chặt, trong đầu xuất hiện cảnh tượng Uông Tử Hàm vươn tay khoác tay Giang Thừa Châu đi về phía trước, cô không thể nào tự lừa gạt mình, khoảnh khắc đó, trái tim cô bị bóp chặt, bị bóp đến mức như không thể hô hấp.
Cô mở mắt, nước tràn vào mắt, đau rát khó chịu vô cùng.
Sau một lúc lâu, cảm giác khó chịu đó nhạt dần, cô mới đi ra khỏi dòng nước đổ xuống từ vòi hoa sen, vươn tay lau nước trên mặt, bắt đầu lau khô tóc và cơ thể.
Lúc cô xử lý bản thân xong rồi đi ra, Giang Thừa Châu đã làm xong bàn cơm đơn giản, cô lập tức đi tới bên bàn, rất hài lòng với đồ ăn anh nấu. Thời tiết chuyển nóng, bây giờ cô chỉ muốn ăn mấy món thanh đạm và nhiều nước, chỉ là trước khi cô động đũa, cô dùng ánh mắt thâm thúy nhìn người đối diện rất lâu.
“Hử?” Anh nhướng mày với cô.
“Chính là đột nhiên cảm thấy, hình như anh rất hoàn mỹ, từ gia thế, ngoại hình, học thức, năng lực… còn có thể nấu ăn nữa, hình như cái gì cũng có, cái gì cũng biết làm vậy.”
“Bây giờ mới biết được phải túm chặt lấy anh hả?” Anh nhướng mày, cực kì hưởng thụ lời khen của cô.
“Đúng đó, chẳng lẽ muộn rồi?”
Đúng là muộn rồi, trong lòng anh thầm nói như vậy, nhưng trên mặt lại không thể hiện ra, “Chỉ cần người đó là em, mãi mãi đều không muộn.”
Cô nhìn anh, như cực kì xúc động, sau hồi lâu mới cúi đầu tiếp tục húp cháo.
Ăn xong, Giang Thừa Châu chủ động đi rửa bát, mà Mộc Tuyên Dư thì đứng trên ban công hít gió, tóc cô vẫn chưa khô, gió ùa tới, thêm mấy phần mát mẻ.
Giang Thừa Châu rửa xong bát đũa thì thu dọn phòng bếp, lúc này anh nhận được cuộc gọi của Uông Tử Hàm, hai người nói không nhiều, nhưng rất ấm áp. Sau khi anh ngắt máy, anh mới rời khỏi phòng bếp, tìm thấy Mộc Tuyên Dư đang nửa tự ngược.
Anh ôm cô từ phía sau, cằm đặt trên đầu cô. Mộc Tuyên Dư khẽ nhắm mắt, gió khẽ thổi tới, bên chóp mũi đều là hơi thở của anh.
“Giang Thừa Châu…”
“Ừm?”
Khóe miệng cô mỉm cười, sau đó nửa câu sau vốn định nói ra, thế nào cũng không chịu nói.
Anh thì vẫn luôn đợi, nhưng cô thì kiên quyết không nói thêm một chữ nào
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận