Vì lần đi xa này, Giang Thừa Châu giao lại chuyện của công ty vào tay Giang Cảnh Hạo, đối với chuyện này Giang Cảnh Hạo cảm thấy bất lực. Anh thu dọn đồ trong phòng, Giang Cảnh Hạo thì đứng ở cửa liếc động tác của anh, Giang Cảnh Hạo nửa dựa vào mép cửa, một lúc lâu sau, đột nhiên bật cười, “Thế này là định đi ra ngoài cùng ai đây?”
Giang Thừa Châu nhìn anh trai một cái, không trả lời.
Phòng của anh luôn đơn giản gọn gàng, thêm nữa là anh rất ít khi ở nhà, trong phòng hơi thiếu hơi người, có thứ cảm giác lạnh lẽo.
Giang Cảnh Hạo đợi hồi lâu, không đợi được phản ứng của em trai, mới đi vào, vỗ vai Giang Thừa Châu. Giang Thừa Châu quét mắt qua, vẫn không nói chuyện, có lẽ đã biết đối phương muốn nói gì, vì thế không muốn nói nhiều thêm.
Giang Cảnh Hạo cũng không bận lòng, “Nhà mình và nhà họ Uông hợp tác rất thuận lợi, sau này cũng có dự định hợp tác tiếp, chú ở đây thì cũng đừng làm ra mấy chuyện như thiêu thân gì gì đó nữa, nếu không không dễ nói rõ với bên nhà họ Uông đâu.”
Giang Thừa Châu kéo khóa vali hành lý xong, mới ngồi xuống giường, vẻ mặt rất bình tĩnh, hoàn toàn không bị lời của Giang Cảnh Hạo ảnh hưởng, “Anh, anh cảm thấy em là loại người sẽ ngã hai lần ở cùng một chỗ sao?”
Giang Cảnh Hạo nheo mắt, sau đó thì cười, “Trước khi ngã hai lần ở cùng một chỗ, người ta đều tưởng là sẽ không ngã.” Giang Thừa Châu nhíu mày, rồi mới nghiêm túc nhìn anh trai. Giang Cảnh Hạo cười cười, hất cằm, “Chú không cảm thấy chú tiêu tốn quá nhiều thời gian rồi sao?”
“Có ý gì?”
“Anh sợ lúc chú nhóm lửa, cũng tự đốt tới mình thôi.”
“Em sẽ không phạm phải sai lầm cấp thấp đó.” Ngữ khí của Giang Thừa Châu trịnh trọng, anh nhìn Giang Cảnh Hạo, ánh mắt kiên định, “Anh, nếu như không làm, cả đời này em sẽ không cam tâm, cứ coi như em bị ma xui quỷ khiến đi, em nhất định phải làm, thế thì mới không có lỗi với em của bảy năm trước.”
Giang Cảnh Hạo khẽ thở dài một tiếng, gật đầu. Giang Thừa Châu nhỏ hơn anh quá nhiều, bắt đầu từ khi cậu em trai này sinh ra, anh luôn lấy thái độ của người bề trên già dặn hơn nhìn nó trưởng thành, sau đó nhìn nó phản nghịch, nhìn nó sống không gò bó, nhìn nó sống bất cần, sống cuộc đời mà rất nhiều người hâm mộ. Giang Cảnh Hạo không biết mình có hâm mộ cậu em trai này không, nhưng anh luôn hi vọng em trai anh sống tốt. Cảnh tượng bảy năm trước, không chỉ khiến Giang Thừa Châu khắc cốt ghi tâm, mà người nhà của Giang Thừa Châu cũng vẫn nhớ rõ như nó còn mới mẻ trong kí ức.
“Vậy thì cứ làm chuyện mà chú nghĩ là đúng đi!” Giang Cảnh Hạo lắc đầu, xoay người đi ra.
Giang Cảnh Hạo rời đi, Giang Thừa Châu thuận thế ngã xuống giường. Anh rất rõ ràng, người nhà không ủng hộ, cảm thấy hành vi của anh ấu trĩ, không chín chắn, nhưng anh không có cách nào cả, anh cũng muốn sống thật tốt, anh đã từng thử, nhưng không làm được, vậy thì cứ hủy diệt một lần đi, lòng cam tâm rồi, mới bằng lòng sống lại một lần nữa, nếu không anh chỉ có thể nán lại nơi vết thương đó mãi mãi, mỗi giây mỗi phút đều nhớ đến, kéo toạc miệng vết thương ra hết lần này đến lần khác, mãi mãi không có cách nào khỏi hẳn.
Giang Du Du đứng ở cửa, ló đầu ra, nhìn thấy chú út nằm trên giường, không chú ý đến bên này, vì thế nhóc con lén lén lút lút đi vào, ôm ý đồ dọa chú út một trận.
Giang Thừa Châu không nhúc nhích, lúc Giang Du Du đến gần, anh đột nhiên lên tiếng, “Bạn nhỏ Giang Du Du, lần sau lúc đi vào, nhớ phải bước nhẹ hơn một chút nữa.”
Bị phát hiện rồi, Giang Du Du bĩu cái miệng nhỏ, “Chú út, sao chú có thể giỏi như thế chứ… Chẳng vui chút nào cả, chú không thể giả vờ không biết sao?”
“Ừ, chú không biết Du Du vào, căn phòng này chỉ có một mình chú.”
Giang Du Du vẫn bĩu môi, chẳng giống một chút nào cả có được không?
Nhóc con cởi giày, trèo lên giường của chú út, vươn cánh tay nhỏ, xoa trán chú út, “Chú út, chú muốn ra ngoài chơi sao?”
Giang Thừa Châu mở mắt là có thể nhìn thấy khuôn mặt mũm mĩm của Giang Du Du, anh lại nhắm mắt lại, xem như trả lời.
“Có thể đưa con đi theo được không?” Giang Du Du hưng phấn ra kiến nghị.
Giang Thừa Châu lắc đầu.
“Vì sao ạ?”
Anh vươn tay, xoa xoa mặt Giang Du Du, “Chú út đi làm chính sự, không thể mang Du Du theo.”
Giang Du Du lại bĩu cái miệng nhỏ, tự suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng tiếp nhận sự thật chú út không đưa mình theo, “Vậy phải mang quà về cho con đấy.”
“Được.”
Lúc này Giang Du Du mới vui vẻ.
Giang Thừa Châu nhấc vali hành lý xuống tầng, Tần Tương đang ngồi ở phòng khách, bà nhìn con trai, trên mặt đầy vẻ ưu sầu. Bà đột nhiên nhớ đến bản thân, nếu năm đó bà chưa từng giận hờn rồi trực tiếp lấy Giang Hào, liệu bà có cứ triền miên không dứt với người đàn ông kia không, sau đó không rời xa được, nhưng lại không thể hạnh phúc đến già, từ đó cả ngày tranh cãi và không cam lòng mà vượt qua, bà không biết đời này mình may mắn hay không may mắn, nhưng bà hi vọng con trai mình có thể buông xuống được, trong tình cảm, cho dù là một nhát đao thì cũng không có gì to tát cả, chỉ cần mình không bị thương là được.
“Mẹ, con đi đây.”
Tần Tương đứng dậy, đi sau anh, “Hứa với mẹ, nhất định phải trở lại là con trai từng vui vẻ của mẹ.”
Giang Thừa Châu gật đầu.
Tần Tương đứng ở cổng, nhìn anh lái xe rời đi, lòng vô cùng nặng nề, hi vọng mọi chuyện mấy năm trước sẽ không lặp lại.
Giang Thừa Châu và Mộc Tuyên Dư hẹn gặp nhau ở sân bay, hai người lên máy bay đến thành phố D trước, rồi chuyển sang xe đường dài, cuối cùng lại đổi thêm mấy lần xe, mới tới được trấn Vân Khê. Trước khi đến được trấn Vân Khê, Mộc Tuyên Dư luôn thần thần bí bí, không chịu tiết lộ một chút nào, công tác giữ bí mật làm đến cùng.
Xe khách đường dài trong huyện ra khỏi nội thành đến trong trấn, Mộc Tuyên Dư vẫn choáng váng, chiếc xe này đã rất nhiều năm rồi, đi trên con đường gồ ghề, thân xe như sắp rời ra vậy, lúc ngồi trên xe lục phủ ngũ tạng cứ như đang lộn nhào. Cuối cùng cũng xuống xe, cô nôn thốc nôn tháo bên đường, Giang Thừa Châu ở phía sau khẽ vỗ vỗ lưng cô, thấy cô cuối cùng cũng nôn hết, anh mới đưa cho cô một chai nước khoáng để cô súc miệng.
Cô cầm chai nước qua, đổ nước vào miệng rồi lại nhổ ra, khi vị đắng trong miệng bớt đi thì mới đứng dậy, hơi câm nín với tình trạng hiện giờ của bản thân, “Lần trước em đến đây, không thế này.”
Lúc này Giang Thừa Châu đang đánh giá xung quanh, nhà cửa không nhiều, mấy phút là có thể đi hết chỗ này, hơi giống chợ, có cửa hàng tạp hóa bán đồ, nhưng quy mô không lớn, chỉ có thể nói nhu yếu phẩm hàng ngày có thể mua được. Nơi đây giống như một góc trong sự phát triển bị người ta lãng quên, có mùi nguyên sơ khó nói, giống như nó đang đi bước chậm, thoát khỏi bước chân của sự phát triển.
Anh nhìn một lát, rồi lại nhìn cô, rất nghi hoặc, sao cô lại biết được chỗ này.
Cô nhìn hiểu ánh mắt anh, cười hơi đắc ý, “Đây là kho tàng em vô tình phát hiện đấy.”
Anh cười theo cô, sau đó nắm tay cô chuẩn bị đi tìm chỗ ở, dù sao thì bây giờ cũng không còn sớm nữa. Hai người đi ra ngoài từ nơi xuống xe, mặt tường bên cạnh dùng sơn đỏ viết thời gian xuất phát xe từ đây đến huyện, những con chữ đỏ xiêu vẹo vô cùng thu hút sự chú ý của mọi người.
Trấn nhỏ chỉ có một khách sạn, ngay cả nơi dư thừa để hai người lựa chọn cũng không có, khách sạn không chính quy, không có dịch vụ gì, chỉ có thể coi như một chỗ ở lâm thời có điều kiện không tốt lắm.
Hai người vào phòng, điều kiện ở đây đương nhiên không thể so với ở nhà. Mộc Tuyên Dư từng ở đây, cũng tạm, khá thích ứng, cô nhìn về phía Giang Thừa Châu đang mở vali ra lục đồ, “Liệu anh có không quen không, điều kiện ở đây…”
Giang Thừa Châu nghe thấy lời cô nói, ngừng động tác trên tay lại, cười, “Em quên anh trở về từ đâu rồi à?”
Cô nhìn anh, vẫn chưa phản ứng lại.
Nước A, quốc gia chiến tranh loạn lạc đó, ngay cả chủ quyền cũng không có, quốc gia khác lại như hổ rình mồi nguồn năng lượng của nó, tìm đủ cớ để tiến vào chiếm quân đội, người trong nước không cam tâm để mất chủ quyền của mình, mỗi ngày xảy ra rất nhiều cuộc chiến lớn nhỏ. So sánh với điều kiện ở đây, chỗ này đã là rất tốt rồi.
Mộc Tuyên Dư trầm mặc, cô nhìn trần nhà đã tróc màu sơn trắng, giữa trần nhà có một bóng đèn vàng, dây điện trần lộ ra bên ngoài, kết một lớp tơ trắng. Trong phòng hơi tối, còn có thứ mùi không xua đi được, thật ra không giống mùi nấm mốc, mà là mùi hôi của đồ đạc sau khi ngâm mình ở đây trong thời gian dài. Màu của rèm cửa rất thẫm, không biết là đã treo bao lâu, có thể vừa liếc mắt đã cảm thấy được nó bọc một lớp bụi, đã mất đi màu sắc ban đầu.
Một căn phòng thế này, anh lại nói điều kiện còn tốt hơn khi ở nước A, vậy khi anh ở đó một mình, anh sống thế nào?
Trong cuộc sống anh không được xem là người quá khó tính, nhưng cô biết rõ, với rất nhiều thứ anh rất soi mói, nhưng người soi mói như anh, lại chủ động sống cuộc sống đó.
Không hiểu sao cô cảm thấy mắt mình cay cay.
Hai người đi cả đường, lúc này cũng không có tâm tư ra ngoài, ăn đại thứ gì đó, rồi chuẩn bị nằm nghỉ. Mộc Tuyên Dư từng đến đây, cho nên trước đó đã chuẩn bị ga gường và chăn mới, cô thay ga gường và chăn mình mang tới, rồi nằm lên đó nghỉ ngơi. Mặc dù nơi này không sạch sẽ xa xỉ như khách sạn bình thường, nhưng cô lại cảm thấy có sự thoái mái nhẹ nhõm nói không nên lời, sự thoải mái này khiến cô nằm xuống rồi nhưng vẫn chưa ngủ ngay, cô vươn tay kéo Giang Thừa Châu nằm bên cạnh cô, “Nói cho em biết cuộc sống của anh ở nước A đi!”
Cô rất muốn hiểu, trong những ngày tháng mà cô không biết đó, anh đã trải qua cuộc sống như thế nào, như thế thì có thể biết thêm một chút về anh, hiểu anh thêm mấy phần.
“Không có gì đặc biệt cả, chỉ là không có thời gian nghỉ ngơi cố định, bởi vì mỗi giờ mỗi phút đều có thể có bệnh nhân được đưa đến, phần lớn họ đều là dân nghèo, bị đạn lạc làm bị thương. Có một lần một em bé được đưa đến, chiến tranh quy mô nhỏ khiến nhà cậu bé sập, bố mẹ cậu bé đều bị vùi trong nhà, chỉ có cậu bé vẫn còn sống, lúc anh làm phẫu thuật cho cậu bé, cậu bé nói anh mau làm cho cậu bé khỏi nhanh lên, cậu bé muốn đi tìm bố mẹ. Nhìn đôi mắt chân thành thiết tha của cậu bé, anh không cách nào nói với cậu bé, bố mẹ cậu bé đã không còn nữa.” Anh khẽ thở dài, trong giọng nói chứa mấy phần bi thương.
Cô sát lại gần anh thêm một chút, đầu gối trên cánh tay anh, “Mỗi ngày đều đối diện với nhiều người trôi dạt khắp nơi như thế, chắc chắn anh rất khó chịu.”
“Vẫn ổn.” Anh vuốt đầu cô, “Chính là vì mỗi ngày nhìn thấy họ, nhìn thấy mỗi ngày đều diễn ra cảnh sinh ly tử biệt, sống chết cận kề, chính trong khoảnh khắc ấy, anh đột nhiên phát hiện, nếu sinh mệnh đã yếu ớt như thế, vậy hà tất phải lấn cấn mãi về những thứ gọi là không cam tâm và canh cánh trong lòng.” Anh khẽ hôn đầu cô, nói thầm bên tai cô, “Cho nên anh trở về, trở về tìm em, anh không muốn tiếp tục lãng phí thời gian nữa.”
Cô lắng nghe, lòng vô cùng cảm động, sát vào lòng anh thêm chút nữa.
Anh cảm nhận được cảm xúc của cô, đôi mắt nheo lại trong bóng tối, sau đó anh cười. Khi ấy anh phẫu thuật cho một người đàn ông ba bốn mươi tuổi, người đàn ông đó rất kiên cường, dù không tiêm thuốc gây mê cũng cố gắng chịu đựng, hơn nữa không kêu đau một tiếng nào, mỗi ngày đều có người bị thương được đưa đến, nhưng anh ta rất đặc biệt, anh ta là phóng viên chiến trường nước khác phái tới, phải đưa tin về tình hình chân thực nhất ở đó, mà đồng nghiệp của anh ta, đã bỏ mạng vì chiến tranh, nhưng anh ta vẫn còn sống.
Người đàn ông nói với anh, anh ta tự chủ động xin đến đó, bởi vì bạn gái anh ta phản bội anh ta, anh ta nhất thời kích động, bèn viết thư xin. Người đàn ông nhìn anh, cười hỏi anh, “Cậu biết vào giây phút tôi tưởng tôi sắp chết, tôi nghĩ gì không?”
Giang Thừa Châu mặt không cảm xúc nhìn người đàn ông bị thương, vẻ mặt của anh ta khiến anh nghĩ tới điều gì đó, vậy mà cũng có hứng thú tán gẫu, “Hối hận vì đến đây?” So sánh với cái chết, mấy thứ tình yêu đó có là gì.
Người đàn ông cười lắc đầu, “Tôi vẫn không buông cô ấy được, khoảnh khắc ấy tôi đột nhiên nghĩ, nếu tôi cứ chết như vậy, chẳng qua chỉ như gió thoảng mây bay trong sinh mệnh của cô ấy mà thôi, tôi muốn sống, sống để trở về khuấy đảo thế giới của cô ấy đến trời long đất lở. Người trẻ tuổi, cảm ơn cậu đã cho tôi cơ hội này.”
Giang Thừa Châu nghe lời người đàn ông nói, trầm mặc rất lâu.
Đúng vậy, đời người vội vã, không ai biết được giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, nếu đã như thế, vậy phải tranh thủ lúc còn sống, đi làm chuyện mình muốn làm nhất, tránh phải tiếc nuối cả đời, có những chuyện dẫu là sai nhưng dù thế nào cũng phải làm, không vì đúng sai, chỉ là để khiến bản thân mình cam lòng.
Giang Thừa Châu vuốt nhẹ người phụ nữ trong lòng, đã hồi lâu cô không nói gì, anh nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của cô, biết cô đã ngủ, lúc này mới từ từ đẩy cô ra khỏi lòng mình.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận