Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Yêu Hận Triền Miên (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 5: 5

Yêu Hận Triền Miên (Dịch) (Đã Full)

  • 445 lượt xem
  • 2682 chữ
  • 2021-09-09 21:55:16

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Trong phòng làm việc của Mộc Tuyên Nghị, Thẩm Tác Lâm gõ bàn làm việc của anh, trên mặt là vẻ không đồng tình, “Cậu thật sự để Tiểu Dư đến Vạn Thành?”

Thẩm Tác Lâm vẫn không tin Mộc Tuyên Nghị không rõ lắm về con người Giang Cảnh Hạo, con người anh ta ra quyết định thận trọng, nhưng một khi đã quyết định rồi, đừng ai nghĩ đến chuyện khiến anh ta thu hồi, đây cũng là nguyên nhân vì sao khi bên Vạn Thành hủy bỏ việc tiếp tục hợp tác, họ không dùng biện pháp gì. Giang Cảnh Hạo lớn hơn họ hơn mười tuổi, khi họ mới sinh ra, Giang Cảnh Hạo đã cùng Giang Hào ở Vạn Thành tiếp xúc các hạng mục rồi, học thức của Giang Cảnh Hạo không phải học trên sách vở, mà là tích lũy từng chút từng chút từ thực tiễn, một người khó đối phó như vậy, vậy mà Mộc Tuyên Nghị thật sự để Mộc Tuyên Dư tiếp xúc, lại còn vì để Giang Cảnh Hạo cân nhắc chuyện tiếp tục hợp tác cùng Thịnh Đạt, nói là suy nghĩ viển vông có lẽ hơi cường điệu quá, nhưng cũng không khác là bao.

“Ừ.” Mộc Tuyên Nghị không phản ứng quá lớn, khi Mộc Tuyên Dư nói suy nghĩ của mình ra, dáng vẻ tươi cười như hoa, khiến anh không nhẫn tâm giội cho cô một chậu nước lạnh.

Suy nghĩ của Mộc Tuyên Dư là Vạn Thành đã không tiếp tục hợp tác nữa, nếu là vì liên quan đến lợi ích, vậy thì Thịnh Đạt có thể từ bỏ nhiều lợi ích hơn, nếu như Vạn Thành bị thuyết phục, dựa vào sức ảnh hưởng của Vạn Thành, chỉ cần Thịnh Đạt tận dụng thêm, có thể giảm bớt áp lực từ phía ngân hàng, cũng có thể làm yên lòng nhân viên, cũng có thể có bên đối tác xem xét đến chuyện hợp tác nhiều năm với Vạn Thành mà tiếp tục nhập hàng, nói không chừng Thịnh Đạt có thể mượn cơ hội này mà thoát khỏi khốn cảnh.

Thẩm Tác Lâm bĩu môi, bây giờ ngay cả mấy nhà có quan hệ tốt với nhà họ Mộc cũng đều không muốn qua lại với nhà họ Mộc, lấy cách đối nhân xử thế của Giang Cảnh Hạo, đâu chắc đã ra tay trong lúc thế này, nghe nói Giang Cảnh Hạo ngoại trừ yêu thương người thân thì vô cùng máu lạnh với người khác, cho dù bạn quỳ trước mặt anh ta khổ sở van nài, anh ta sẽ không chỉ không mềm lòng, ngược lại sẽ nhận định giọng của bạn làm ô nhiễm tai anh ta, người như thế, vậy mà Mộc Tuyên Nghị lại để Mộc Tuyên Dư đi gặp.

“Cậu sẽ không đặt hi vọng vào Vạn Thành thật chứ?” Mặc dù suy nghĩ này rất đẹp, nhưng con người luôn cần phải xuất phát từ hiện thực.

Thẩm Tác Lâm càng nghĩ càng không vừa ý, nhất là khi Mộc Tuyên Nghị không những không phản ứng với cách làm của Mộc Tuyên Dư, lại còn thật sự để mọi người làm một phương án mới giao cho Mộc Tuyên Dư, để cô đi đàm phán cùng Giang Cảnh Hạo.

Lúc này Mộc Tuyên Nghị mới ngẩng đầu nhìn người bạn tốt nhiều năm này, “Để con bé đi không có gì không tốt cả, nếu nó không làm gì, nó sẽ rất khó chịu.”

Bấy giờ Thẩm Tác Lâm mới ngậm miệng, lúc này mới hiểu được Mộc Tuyên Nghị. Sở dĩ Mộc Tuyên Dư đến công ty, chính là hi vọng cô có thể làm gì đó cho công ty, hiện giờ cô tìm được bước đột phá, đương nhiên sẽ nỗ lực, để cô tìm chút việc mà làm, tốt hơn so với để cô nhàn rỗi. Huống hồ cho Mộc Tuyên Dư đi tiếp xúc với Giang Cảnh Hạo, chưa chắc đã không tốt, Mộc Tuyên Dư biết được sự lợi hại của Giang Cảnh Hạo rồi, thì mới biết rằng, mấy chuyện này trên thương trường không phải là lý luận suông, không phải chỉ dựa vào suy nghĩ là có thể làm được, để cô biết khó mà lui rời xa những chuyện này cũng tốt.

Mộc Tuyên Nghị rất hiểu em gái mình, khi Mộc Tuyên Dư nhận rõ tình hình, biết rõ cô tới không có tác dụng gì, cô sẽ chủ động rời đi, bởi vì một khi cô phát hiện mình vô dụng, cô sẽ hiểu, tiếp tục ở lại công ty chỉ mang đến gánh nặng cho anh. Anh không muốn để cô tham dự vào những chuyện thế này, từ bản thân cô nhận thức được cũng rất tốt.

Thẩm Tác Lâm đi qua vỗ vỗ bả vai Mộc Tuyên Nghị, thời buổi này làm đàn ông thật không dễ mà, không chỉ phải hiếu thuận với bố mẹ và chiều chuộng bạn gái, còn phải hiểu được lòng em gái nữa.

Mộc Tuyên Dư nắm chặt tập tài liệu trong tay, vì nắm quá chặt, móng tay để lại vết hằn trong lòng bàn tay, cô không thấy đau, đã nhiều năm chưa từng căng thẳng như thế này rồi, giống như hồi đó đi tra điểm thi đại học vậy, căng thẳng đến mức ngực bức bối khó chịu, dường như trong bụng chứa một cuộn khí, mà có thứ gì đó không ngừng đè cuộn khí đó xuống.

Cô ngồi trong xe, nhưng không có lòng dạ nào để ngắm cảnh vật ngoài cửa sổ.

Không lâu sau, tới tòa cao ốc của Vạn Thành, xe dừng, cô hít sâu một hơi, đẩy cửa, xuống xe. Cô mặc bộ đồ công sở đen, ngay cả giày cũng là đôi cao gót đen, cô mua rất gấp, giày hơi cọ vào chân, mà bây giờ cô cũng chẳng bận để ý đến điều này nữa. Nếu như là trước đây, sau khi cô mua loại giày này, cô nhất định sẽ dán chắc miếng lót rồi mới đi, lần này ngay cả nghĩ cô cũng chẳng nghĩ đến.

Buổi sáng có cơn mưa nhỏ, mang đi sự oi bức dạo gần đây, cô giẫm trên mặt đất ướt sũng, bước từng bước vào tòa nhà Vạn Thành. Ở thành phố này, có một cách nói, vào buổi đêm bất luận bạn đứng ở đâu ngước nhìn lên cao cũng đều có thể nhìn thấy hai chữ Vạn Thành, tòa nhà cao chót vót chọc đến tận mây này có sức hấp dẫn riêng của nó, cách nói này rất khoa trương, nhưng cũng cho thấy được độ cao của tòa nhà này, cùng với địa vị không thể lay chuyển của nó.

Cô ôm tài liệu lên tầng, qua mấy cuộc điện thoại thông báo truyền tin, mới đến được tầng cao nhất.

Khu vực làm việc ở tầng cao nhất không nhiều người, nhưng cô rất rõ ràng, chắc hẳn người ở đây đều năng lực phi phàm, họ chuyên chú làm việc, không ngẩng đầu nhìn cô cái nào, mỗi giây phút đều rất quý giá. Cô ôm tài liệu đi đến trước quầy, nói rõ mục đích đến, dường như đối phương tra một chút, tra đến thời gian hẹn trước của cô, vì thế cười với cô, “Cô Mộc xin chờ, Giang tổng vẫn đang họp.”

“Được.”

Sau đó trong quá trình Mộc Tuyên Dư đứng chờ, thư kí này đi tới một chỗ khác, dường như nói gì đó với một người khác, qua một lát, vị thư kí Phương đó mới đi qua, “Cô Mộc, mời đi theo tôi.”

Mộc Tuyên Dư đi cùng thư kí Phương này, cô tưởng đối phương sẽ đưa cô đến phòng tiếp khách, nhưng thực tế cô ấy lại đưa cô tới nơi giống như hàng lang, nói là giống, là vì nó không thông đến nơi nào cả, hơi giống khu vực mở, ở đây có một chiếc sofa màu xám và mấy chiếc ghế, trước sofa có một bàn trà. Cô đoán, có lẽ đây là nơi mấy tổ viên tiến hành trao đổi.

Rất nhanh cô đã hiểu, thư kí Phương để cô chờ ở đây, quả nhiên, sau khi cô ngồi xuống, có người bưng một tách cà phê nóng vào cho cô, cô lễ phép nói cảm ơn, nhưng chưa uống.

Sau khi thư kí Phương rời đi, ở đây chỉ còn lại một mình cô, lúc này cô mới phát hiện, mặc dù diện tích chỗ này rất lớn, nhưng khu vực làm việc lại rất ít, hẳn là phòng làm việc của nhân viên tầng cao, chỉ là cô không dám tự tiện đi lại, dù cô rất thích thiết kế ở đây, rõ ràng là xa hoa lộng lẫy như thế, nhưng lại không liên tưởng đến kiêu sa, ngược lại là đẹp sang trọng mà không phô trương, không thể không nói nhà thiết kế rất giỏi.

Bốn bề rất yên tĩnh, không có chút tiếng vang nào, mới đầu cô vẫn mong đợi rằng bất cứ lúc nào cũng có thể được thư kí Phương dẫn vào phòng làm việc của Giang Cảnh Hạo, nhưng qua rất lâu, không có ai qua đây cả. Cô chỉ đành cầm tập tài liệu lên xem, đây là phương án mà nhân viên của Thịnh Đạt làm việc thâu đêm làm ra, lấy lợi ích lớn nhất của Vạn Thành làm chủ, dùng nó để thu hút Vạn Thành hợp tác. Cô xem phương án, nghĩ xem mình nên nói chuyện thế nào mới có thể khiến đối phương có hứng thú. Mà cô lại nhớ đến những việc Giang Cảnh Hạo từng trải qua, cảm thấy trước mặt anh ta, bản thân mình có lẽ chính là loại người không đáng bận tâm, nghĩ như vậy khiến cô càng thêm căng thẳng.

Cho đến khi thư kí Phương bưng tách cà phê thứ hai vào, Mộc Tuyên Dư mới phát hiện, cô đã chờ hơn một tiếng đồng hồ rồi.

“Cô Mộc, thật ngại quá, Giang tổng đang bận.”

Từ khi nghe thấy tiếng bước chân của thư kí Phương, cô đã bắt đầu ngồi ngay ngắn, cảm xúc vốn đã chuẩn bị xong, lại bị câu nói của thư kí Phương làm cho thả lỏng.

“Giang tổng vô cùng bận rộn, tôi đợi cũng là nên thôi.” Cô cười, ngay cả bản thân mình cũng biết mình cười hơi gắng sức.

Thư kí Phương không biểu lộ gì, chỉ bê tách cà phê đã nguội đi.

Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng đồng hồ…

Mỗi lần nghe thấy tiếng bước chân của thư kí Phương, tâm tình cô liền căng thẳng đến khó hiểu, sau đó khi thư kí Phương nói “Giang tổng đang bận”, cô có chút thả lỏng đồng thời lại hơi tiếc nuối. Cô buộc mình cảm thấy mình đang chơi trò chơi, đừng lơ là, tưởng là lần nào thư kí Phương cũng đến nói câu đó, nói không chừng đột nhiên sẽ mời cô vào phòng làm việc thôi, dây cung cô đã căng lên không thể đứt đoạn được.

Nhưng trên thực tế, cô đã đợi bốn tiếng đồng hồ, vẫn không thể gặp được Giang Cảnh Hạo.

Giây phút này, cô nghĩ đến rất nhiều điều, Giang Cảnh Hạo này là cố ý sao? Tập tài liệu trong tay cô trở nên nặng hơn, cô không muốn trở về đối mặt với ánh mắt thất vọng của nhân viên trong Thịnh Đạt, cũng không muốn thấy sự mất mát trong mắt anh trai. Mà cô cũng không thể rời đi, lần hẹn trước này, họ đã tiêu tốn thời gian rất lâu.

Khi cô đang sốt ruột, thư kí Phương đặt tách cà phê đã chuẩn bị xuống, lần này cô ấy không gọi đường dây nội bộ, mà đi đến phòng làm việc của tổng giám đốc, thư kí Phương gõ ba tiếng, được sự cho phép của đối phương mới đẩy cửa đi vào.

Người khác không rõ lịch trình của Giang tổng, nhưng cô biết, chiều nay Giang tổng không có lịch gì.

“Giang tổng.” Thư kí Phương kính cẩn gọi, “Cô Mộc đã đợi bốn tiếng đồng hồ rồi.”

Thư kí Phương mang cho Mộc Tuyên Dư ba lần cà phê, biểu cảm của Mộc Tuyên Dư vẫn bị cô nhìn thấy, điều này khiến thư kí Phương nhớ tới dáng vẻ khi mình đến Vạn Thành phỏng vấn, vừa căng thẳng vừa sợ hãi, lại còn phải không ngừng cổ vũ mình, tăng thêm tự tin cho mình. Điều đó gợi lên hồi ức của cô, vì thế cô quyết định giúp Mộc Tuyên Dư một chút.

Người đàn ông ngồi sau bàn làm việc từ từ ngẩng đầu, khẽ liếc cô, “Thư kí Phương, hôm nay cô rất rảnh?”

Rảnh đến mức lo chuyện bao đồng như thế.

Thư kí Phương hé miệng, nhưng lại không nói được gì, cô vốn cho rằng anh ta làm bộ làm tịch, để cô Mộc chờ một lát, cách làm này rất nhiều công ty đều từng làm, tạo áp lực trong lòng người ta, có điều để người ta đợi bốn tiếng đồng hồ, thế cũng quá… Cô chỉ muốn nhắc nhở anh ta một chút, không ngờ rằng, anh ta căn bản là cố ý, nếu không phải chuyện thương trường, vậy thì chính là có ân oán riêng với cô Mộc đó?

Thư kí Phương nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn người đàn ông đối diện một cái.

Cô đi theo Giang Cảnh Hạo đã mấy năm, dù bên ngoài hình dung Giang Cảnh Hạo như thần như thánh, nhưng Giang Cảnh Hạo tuyệt đối là một ông chủ không tệ, chỉ cần không phạm phải sai lầm mang tính nguyên tắc, thường thì anh ta sẽ không làm khó người khác, có điều năng lực làm việc thế nào, lòng anh ta như gương sáng vậy, từ tiền lương được bao nhiêu là có thể nhìn ra. Vì thế đi theo Giang Cảnh Hạo, chỉ cần nỗ lực làm việc, lợi ích chắc chắn sẽ không ít.

Nhưng mà vị này, có năm phần giống Giang Cảnh Hạo, tính cách thì lại giống như diện mạo của anh ta, thỉnh thoảng anh tuấn khoáng đạt, thỉnh thoảng cực kì tà ác, khiến người ta không rõ rốt cuộc anh ta nghĩ thế nào.

Thư kí Phương ỉu xìu ra khỏi phòng làm việc, lại tự khuyên mình lần nữa, ông chủ dặn thế nào thì làm như thế, tuyệt đối đừng tự quyết định.

Đã đến thời gian tan làm rồi, có người lục tục rời đi, Mộc Tuyên Dư có thể nghe thấy tiếng bước chân loáng thoáng.

Cô nhíu mày, đã biết hôm nay không thu hoạch được gì, trong miệng dường như có mùi vị đắng chát, lúc này cô mới bưng tách cà phê đã lạnh trên bàn trà lên, một ngụm uống hết nửa tách.

Khi cô vô ý quay đầu, phía bên khác có mấy người đi qua, mắt cô đột nhiên trợn to, ngay cả tài liệu đang nắm chặt cũng tuột tay rơi xuống đất.

Tim đột nhiên nảy lên không theo quy luật, cô liều mình chạy tới, mấy người bên đó vừa lúc đi vào thang máy, lúc cô chạy qua, thang máy đã đóng cửa.

Là anh sao? Là anh sao?

Chẳng qua cô chỉ nhìn thấy một bóng lưng và một bên sườn mặt, vì sao lại kiên định cho rằng người đó là anh?

Động tác của cô quá kì lạ, không ít người nhìn cô, cô bước thành bước lớn về phía thư kí Phương, “Người vừa rồi là ai?”

“Người có hẹn với tôi là ai?”

Thư kí Phương vẫn mang khuôn mặt mỉm cười, “Xin lỗi, cô Mộc, đã đến thời gian tan làm rồi.”

Mộc Tuyên Dư đứng một lúc lâu, đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười, sau đó cô mới quay lại, cầm tập tài liệu đó rời đi.

Lúc vào thang máy, cô tự vỗ mặt mình, là mình nhìn lầm rồi sao? Nhưng người đó…

Cô cười với hình ảnh phản chiếu của bản thân mình trên vách thang máy, chỉ có những người ân ái mặn nồng nhiều năm, mới dựa vào một bên sườn mặt đã nhận ra người yêu nhiều năm trước của mình, các cặp tình nhân như thế, thường vì hiểu lầm nào đó mà chia tay, mà cô và người ấy, hai người không có tình yêu…

Vì thế, hẳn là cô nhìn lầm rồi.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top