Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Yêu Hận Triền Miên (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 8: 8

Yêu Hận Triền Miên (Dịch) (Đã Full)

  • 426 lượt xem
  • 2972 chữ
  • 2021-09-09 21:56:10

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Sau khi đưa Uông Tử Hàm về nhà, Giang Thừa Châu về biệt thự nhà họ Giang.

Hôm nay trong biệt thự rất náo nhiệt, Giang Cảnh Hạo đưa vợ con từ nước ngoài trở về, Giang Hào đang đùa với cháu gái bảo bối, trong phòng khách tràn ngập tiếng nói cười, cực kì vui vẻ. Giang Thừa Châu đi vào, Du Du đang chơi đùa ầm ĩ với ông nội đột nhiên trợn to mắt, vô cùng không có tiết tháo mà bỏ rơi ông nội, chạy về phía Giang Thừa Châu, còn vung vẩy cánh tay nhỏ, muốn anh bế.

Giang Thừa Châu ngồi xổm xuống, bế Du Du lên, một tay bế, một tay nhéo nhéo mặt Du Du, “Du Du béo lên rồi.”

Tiểu Du Du càng mở to mắt hơn, lấy vẻ mặt không thể tin được nhìn chú út của mình, “Không có.”

Giang Thừa Châu cũng không nói lời nào, mà là vươn tay ra, lại nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ mũm mĩm của Tiểu Du Du.

Tiểu Du Du tức giận phồng mồm trợn má, Du Du bốn tuổi rưỡi, nhưng đã có khiếu thẩm mỹ rồi, cũng có yêu cầu với dáng người, trong nhà chưa từng có ai chê cô nhóc béo cả, chỉ có chú út đáng ghét này, lần nào nhìn thấy cô nhóc đều nói cô nhóc béo lên, nhưng mà nhóc con lại thật sự rất thích khuôn mặt của chú út, nhóc con luôn cảm thấy lớn lên rồi mình muốn lấy người đàn ông như vậy.

Khi Tiểu Du Du tức giận, mặt đỏ bừng, dáng vẻ lại càng đáng yêu.

Thấy em trai lại trêu đùa Tiểu Du Du, vợ chồng Giang Cảnh Hạo đã quen từ lâu, căn bản không bận tâm, ngay cả tâm tư muốn xen vào cũng không có, hai người họ cũng từng chịu thiệt rồi, bất kể Giang Thừa Châu “đả kích” Tiểu Du Du thế nào, Tiểu Du Du này vẫn là cô nhóc không có nguyên tắc, lần sau nhìn thấy, vẫn thích chú nhỏ nhất.

Hai vợ chồng Giang Cảnh Hạo đã quen, nhưng Giang Hào thì lại trừng mắt nhìn con trai út của mình, vô cùng bất mãn với lời anh vừa nói. Mà với ánh mắt của ông cụ nhà mình, Giang Thừa Châu làm như không thấy, khiến Giang Hào tức giận đến râu đều run run.

Giang Thừa Châu ôm Tiểu Du Du ngồi xuống, xoa xoa bụng Tiểu Du Du, biết cả nhà đã ăn cơm rồi, vì thế anh trò chuyện với Tiểu Du Du, hỏi nhóc con hôm nay đã ăn những gì. Tiểu Du Du vươn ngón tay ra, lần lượt kể cho Giang Thừa Châu hôm nay đã ăn những món gì, sau khi ăn xong nhóc con còn ngoan ngoãn ăn hoa quả nữa, sau khi nói xong, cô nhóc nhìn chú nhỏ như lấy lòng, “Có phải con rất ngoan đúng không.”

Khóe miệng Giang Thừa Châu hơi cong lên, “Cũng tạm.”

Không nghe được lời mình muốn nghe, Tiểu Du Du buồn bực, sau đó leo xuống từ trên người Giang Thừa Châu, cực kì không có lập trường vững vàng mà chạy đến chỗ ông nội.

Giang Thừa Châu hiểu rõ Tiểu Du Du không phải cô bé ngốc, chỉ cần anh nói một câu “Ngoan lắm”, câu tiếp theo của cô nhóc sẽ là - Nếu con rất ngoan, vậy có phải chú út nên thưởng cho con đúng không?

Trẻ con bây giờ, đứa nào cũng láu cá cả.

Tiểu Du Du chơi với Giang Hào một lát thì bị mẹ là Đường Khả Hân kéo ra ngoài tản bộ. Tiểu Du Du tuy ham chơi, nhưng cũng nghe lời mẹ, ăn cơm xong phải ra ngoài đi bộ một chút, việc này tốt cho sức khỏe. Khi cô nhóc được mẹ nắm tay dắt ra ngoài, còn dùng đôi mắt nhỏ xinh nhìn Giang Thừa Châu, giống như đang nói - Chú út, đợi lát nữa con sẽ lại chơi cùng chú.

Hai mẹ con vừa ra ngoài, Giang Hào liền xị mặt nhìn con trai út, “Càn quấy”, nói xong quay đầu lại nhìn về phía con trai lớn, “nó càn quấy, anh cũng càn quấy theo nó”.

Giang Hào tức giận chỉ trích hai con trai, Giang Thừa Châu thì ngồi đó như không nghe thấy, cũng không bận tâm, căn bản không phản bác, nhưng thái độ đó, còn khiến người ta bực hơn phản bác. Giang Hào quả thực muốn tiện tay vơ lấy thứ gì đó nện về phía đứa con trai này, mà vẻ mặt Giang Cảnh Hạo cũng không có gì không ổn, cũng không phản bác, nhưng dáng vẻ bình tĩnh thong dong này, cũng khiến Giang Hào hậm hực.

Hai đứa con trai đều như vậy, Giang Hào tức mà cũng không trút ra được, Giang Cảnh Hạo là một tay ông bồi dưỡng ra, năng lực không có gì để nói, nhưng tác phong làm việc lại kì quái, thuộc về kiểu anh nói là việc của anh, tôi làm là chuyện của tôi. Như chuyện sinh con cũng vậy, Giang Hào nhắc đi nhắc lại đến n năm, đến năm hơn bốn mươi tuổi Giang Cảnh Hạo mới có Du Du, hơn nữa còn chỉ là do bản thân Giang Cảnh Hạo cảm thấy nên có con, chứ hoàn toàn không liên quan đến sự bức ép của Giang Hào. Về phần con trai nhỏ, từ bé đã là đối tượng khiến Giang Hào đau đầu, bắt đầu từ lúc học trung học thì đã có quan hệ mập mờ với không ít nữ sinh, còn từng có nữ sinh tự sát để được ở bên nó nữa, Giang Hào tức giận tống cổ ông con này ra tỉnh khác, nhưng anh vẫn làm theo ý mình.

Có điều tuy trong lòng Giang Hào bất mãn với hành vi của Giang Thừa Châu, nhưng vẫn rất nhớ Thừa Châu của quá khứ có cái gì thì nói cái đó, chứ không phải giống như bây giờ, ngay cả người làm cha như ông cũng không biết con trai đang nghĩ gì.

Giang Hào nhìn hai đứa con không định để ý tới mình, vợ cũng không quan tâm mình, cảm thấy thật mất mặt, lại bắt đầu giáo huấn từ con trai nhỏ, “Càng sống càng thụt lùi, không được càn quấy nữa, sớm định hôn sự với Tử Hàm đi…”

Lần này Giang Thừa Châu rốt cuộc có chút phản ứng, nhìn về phía bố mình, “Bây giờ vẫn chưa phải lúc.”

Sắc mặt Giang Hào đã rất khó coi rồi, “Tử Hàm là cô gái tốt, anh đừng nghĩ đến chuyện phụ lòng con bé, vứt mấy chuyện linh tinh đi, ít chơi trò xảo quyệt mưu mô thôi…”

“Chuyện của con, con biết xử lý như thế nào.” Giang Thừa Châu không định thỏa hiệp.

“Mày biết?” Lúc này Giang Hào thật sự tức giận, “Làm công ty rối như mớ bòng bong, cái này gọi là mày biết xử lý như thế nào? Tao thấy mày vẫn không biết hồi tâm thì có, tao cảnh cáo mày, không được phụ Tử Hàm, nếu không đừng trách tao không nhắc nhở mày.”

Giang Thừa Châu vừa mới chuẩn bị mở miệng, Tần Tương vẫn ngồi yên không nói lời nào nãy giờ chậm rãi xoay người, nhìn chồng mình, “Không phải Thừa Châu giống ông đấy sao, tôi thấy rất tốt.”

Tần Tương lên tiếng, Giang Hào yên lặng ngậm miệng. Giang Hào giáo huấn Giang Thừa Châu không biết nặng nhẹ và không an phận, nhưng Giang Hào thời trẻ cũng làm không ít chuyện phong lưu, những việc này Tần Tương đều biết rõ trong lòng, lúc này Tần Tương đã lên tiếng, Giang Hào cũng chỉ đành ngậm miệng. Giang Hào luôn không để phụ nữ vào mắt, cho dù là người vợ đầu tiên, ngoại trừ sự tôn trọng cần có, ông không cho bà gì cả, nhưng với người vợ nhỏ hơn ông ba mươi tuổi này, ông lại đến nước bà nói gì ông nghe nấy, Tần Tương không vui, Giang Hào phải dỗ dành riêng không ít.

Giang Thừa Châu và Giang Cảnh Hạo đã quen với phương thức ở chung của hai cụ từ lâu, không bất ngờ gì với việc này. Mà Giang Cảnh Hạo luôn luôn trầm mặc hơi cong khóe miệng, tuy nói Tần Tương là mẹ kế anh, cũng lớn hơn anh không bao nhiêu tuổi, nhưng anh và Tần Tương ở chung cũng không tệ lắm, huống hồ trong này không có ân oán tình thù giữa vợ đầu với người thứ ba gì đó, bởi vậy bấy lâu nay, quan hệ trong gia đình này luôn rất tốt. Thỉnh thoảng Giang Cảnh Hạo nghĩ, nếu bố sớm gặp được Tần Tương, bị quản đến mức ngoan ngoãn vâng lời như thế này, vậy thì cũng không có mấy chuyện trăng hoa đó.

Giang Cảnh Hạo nhìn Giang Thừa Châu một cái, Giang Thừa Châu cũng đón được ánh mắt đó, đi theo Giang Cảnh Hạo lên tầng.

Nhìn bóng dáng hai con trai, Giang Hào vẫn rất vừa lòng, hai anh em tình cảm không tồi, đương nhiên người làm cha mẹ cũng cảm thấy được an ủi.

Tần Tương nhìn dáng vẻ của Giang Hào, không vui, “Chuyện của Thừa Châu, ông đừng xen vào.”

Nói đến đây, Giang Hào lại nhăn mày, “Bà không biết nó đã làm chuyện khốn nạn gì đâu…”

Lần này Tần Tương cũng chẳng buồn nhìn ông, “Bất luận nó làm chuyện gì, ông cũng đừng xen vào.”

Giang Hào tuy đã bảy mươi mấy nhưng không lộ tuổi như người bình thường, nhưng làm ra hành vi trợn trắng mắt vẫn rất buồn cười, “Lần nào cũng nói là đừng xen vào, bà nhìn xem bây giờ nó giống cái dạng gì.”

“Tôi cảm thấy rất tốt.”

Giang Hào đã sớm biết mình và “cô vợ nhỏ” này giao lưu không ăn ý, nhưng bao năm không ăn ý như vậy, rốt cuộc ông nhịn thế nào?

“Hừ, vậy thì tôi… mặc kệ.”

**********************************

Phòng sách của Giang Cảnh Hạo an tĩnh tao nhã, bố cục đơn giản, cũng là phong cách mà Giang Thừa Châu thích. Anh rất ít khi vào phòng sách của Giang Cảnh Hạo, nhưng thật ra khi còn nhỏ anh lại thường hay vào, khi đó rất nghịch ngợm, tiến vào không phải để học tập, mà là để nhìn dáng vẻ nỗ lực phấn đấu của Giang Cảnh Hạo, cứ mỗi lần nhìn, anh đều tự nói với mình, anh nhất định đừng sống như thế giống anh trai cả đời, từ nhỏ đã bị coi là người nối nghiệp, vì thế bị Giang Hào yêu cầu đủ loại.

Chỉ là theo tuổi tác ngày càng tăng, Giang Thừa Châu lại rất bội phục người đàn ông này, có thể sống trên quỹ đạo cố định, hơn nữa còn có thể sống ra cuộc sống mà mình mong muốn, điểm này rất nhiều người đều không làm được.

“Sao về sớm vậy?” Giang Thừa Châu quả thực không ngờ rằng Giang Cảnh Hạo sẽ về nhanh như thế, anh vốn cho rằng Giang Cảnh Hạo ít nhất cũng ở nước ngoài thêm hai tháng nữa.

“Sự tình xử lý xong xuôi thì về thôi.” Bản thân Giang Cảnh Hạo thật ra không bận tâm, “Chuyện bên đó anh cũng đang nhìn chằm chằm vào, nếu xảy ra vấn đề gì, anh lại qua đó.”

Giang Thừa Châu đi đến trước mặt Giang Cảnh Hạo, hai người đứng cùng nhau, cảnh trí ngoài cửa sổ không có gì đặc biệt, mảnh sân vốn trống trải gieo trồng không ít hoa cỏ, chỉ là bây giờ vẫn chưa tới mùa hoa nở, chỉ có thể nhìn thấy từng khóm cây xanh, những loại hoa cỏ đó đều được gieo trồng theo sở thích của Tần Tương, những năm gần đây, thú vui duy nhất của Giang Hào cũng là đây, cả ngày phỏng đoán sở thích của vợ.

“Có cần em báo cáo tình hình của Vạn Thành cho anh một lần không?” Giang Thừa Châu trầm mặc hồi lâu rồi mới lại chậm rãi mở miệng, tuy rằng anh hiểu rõ, Giang Cảnh Hạo sẽ không thể không biết những chuyện anh đã làm.

Thật ra Giang Cảnh Hạo không có ý kiến gì đối với việc Giang Thừa Châu vào công ty, từ đầu anh đã rõ chí nguyện của Giang Thừa Châu không nằm ở đây, huống hồ cứ coi như Giang Thừa Châu thật sự có hứng thú với thương trường, Giang Cảnh Hạo cũng sẽ không cảm thấy có gì không ổn, đây là thời đại phải dựa vào năng lực, chỉ cần có năng lực, ai cũng có thể.

“Không cần.” Hiếm thấy Giang Cảnh Hạo thở dài một hơi, “Anh sợ anh xem rồi thì không ngủ được.”

Tuy Giang Thừa Châu không làm rối tung rối mù Vạn Thành, nhưng sử dụng không ít thứ, điều này mới khiến Giang Cảnh Hạo cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng nghĩ đến tính cách của đứa em trai này, anh cũng liền tùy nó, có thể làm việc không màng hậu quả như vậy, cũng là một cách sống, mà Giang Cảnh Hạo tự nhận bản thân mình không làm được, vậy thì cứ tác thành cho em trai là được.

Giang Thừa Châu cười trầm thấp, “Thật ra cũng không thảm đến vậy đâu, hơn nữa em tin rằng sau này anh sẽ kiếm lại được thôi.”

Giang Cảnh Hạo lắc đầu, “Chú cảm thấy làm như vậy có ý nghĩa?”

“Không biết, nhưng em muốn làm.”

Giang Cảnh Hạo không nói thêm nữa, rất nhiều lúc anh rất hâm mộ đứa em trai này, trước nay làm việc đều tùy thích theo ý mình, từ nhỏ đã đối nghịch với Giang Hào, cho dù bị ném đến tỉnh khác, cũng không thay đổi tính cách của mình, có thể vẫn luôn tùy theo lòng mình như vậy, thật sự rất tốt.

*******************************

Giang Du Du cẩn thận đẩy cửa phòng Giang Thừa Châu ra, đầu tiên là thò đầu vào, kiểm tra xem chú út đang làm gì, tiếp đó mới bước khẽ khàng vào, trong phòng không có người, chú út đang ở nhà vệ sinh sao?

Sau đó liền có người vỗ vai cô nhóc, dọa tới mức thiếu chút nữa Du Du hét lên, sau đó nhóc con liền nhìn thấy chú út đứng sau mình, “Chú út hư, chú út xấu, cố ý dọa con.”

Giang Thừa Châu nhéo nhéo mặt Du Du, “Không làm chuyện thẹn với lòng, sợ bị dọa cái gì?”

Tiểu Du Du bĩu môi, hừ hừ hừ.

“Được rồi, chú út sai rồi, chú xin lỗi Du Du, vậy Du Du nên nói gì nào?”

Tiểu Du Du ngẫm nghĩ, “Con đại nhân đại lượng tha thứ cho chú, nhưng không được có lần sau nữa.”

Giang Thừa Châu nhếch khóe miệng, “Thông minh.”

Tiểu Du Du rất muốn rất muốn ngủ cùng Giang Thừa Châu, nhưng đề nghị của cô nhóc bị mẹ bác bỏ, vì thế cô nhóc chỉ có thể tới tìm chú út để chơi. Nhưng hình như chú út có việc, chú mở máy tính ra xử lý gì đó, Tiểu Du Du chỉ có thể tự chơi một mình.

Giang Thừa Châu thỉnh thoảng nhìn Tiểu Du Du, thấy nhóc con tự chơi hăng say, cũng bèn lo làm việc của mình. Tiểu Du Du lấy quần áo của Giang Thừa Châu ra, còn quan sát xem phối hợp thế nào thì mới đẹp, trông rất ra dáng…

Nhóc con chơi một hồi lâu, rốt cuộc chơi mệt, vì thế lại đi tìm những thứ đồ khác của chú út, nhóc con lật đến ảnh chụp lúc chú út còn nhỏ, lúc ấy chú út vô cùng bô trai, ít nhất đẹp hơn mấy bạn học trong nhà trẻ của cô nhóc.

Tiểu Du Du nghiêm túc xem, lúc chuẩn bị đặt album về chỗ cũ, phát hiện dưới ngăn kéo còn có thứ gì đó, vì thế cô nhóc rút ra, nhóc con xem không hiểu những chữ đó, cũng không biết là thứ gì, chỉ cảm thấy thứ giống tờ giấy này sờ trơn nhẵn.

“Chú út, đây là thứ gì?” Cô nhóc tròn mắt hỏi.

Nghe thấy tiếng, Giang Thừa Châu quay đầu lại, chỉ nhìn thoáng qua, mày liền dựng đứng, anh lập tức đứng dậy, đi về phía Du Du, lấy lại ảnh siêu âm trong tay Du Du, “Ai cho con động vào?”

Vẻ mặt anh quá nghiêm trọng, ngữ khí cũng không tốt lắm, hơn nữa anh chưa bao giờ nói chuyện như vậy với Du Du, Du Du nhìn anh chằm chằm, nhất thời hơi sợ hãi, “Con xin lỗi…”

Giang Thừa Châu nghe thấy giọng nói của Du Du, cũng biết mình vừa mất kiểm soát, cố gắng nở một nụ cười, “Là chú út không nên hung dữ với Du Du, chú út sai rồi, Du Du tha thứ cho chú, được không?”

Du Du gật gật đầu.

“Bây giờ không còn sớm nữa, Du Du nên đi ngủ rồi.”

Hiếm khi Du Du không dây dưa, gật gật đầu liền tự ra ngoài, lúc nhóc con ra ngoài thì quay đầu lại, thấy chú út đang cầm tờ “giấy” đó nhìn xem, vẻ mặt chuyên chú, không hiểu sao, Du Du vô cùng muốn khóc, bởi vì nét mặt của chú út giống như đã bị tổn thương vậy.

Du Du về phòng, “Mẹ, hình như con đã làm sai chuyện rồi.”

Đường Khả Hân phát hiện mắt con gái bảo bối hơi đỏ, không khỏi lo lắng, “Bị chú út mắng hả?”

Du Du gật đầu rồi lại lắc đầu, “Hình như con đã cầm vật không nên cầm.” Cô bé cúi đầu, dáng vẻ rất áy náy.

“Rồi bị chú út mắng? Cho nên muốn khóc?”

Lần này Du Du kiên định lắc đầu, “Không phải, là dáng vẻ chú út nhìn thứ đó, hình như rất đau lòng, con nhìn chú thì cũng cảm thấy rất đau lòng.”

Đường Khả Hân hơi khựng người, sau đó ôm con gái vào lòng.

Giang Cảnh Hạo nghe thấy cuộc đối thoại của hai mẹ con, khẽ nhíu mày.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top