Dịch: Hoangforever
Thấy bầu không khí có vẻ ngượng ngừng, Bách Độ bước ra hỏi:
“Tử Vũ, ngươi từ khi nào luyện tới Nguyên Anh Hậu kỳ vậy?”
Mặc dù Phương Tử Vũ cực kỳ bất mãn đối với chưởng môn, thế nhưng cũng không thể vì lý do này mà không trả lời lại câu hỏi của Bách Độ được. Hắn thu hồi lại vẻ mặt lạnh như băng, đáp:
“Cách đó không lâu.”
Chưởng môn nhịn không được hỏi:
“Trước đó không lâu? Là lúc nào?”
Thấy Phương Tử Vũ không có trả lời liền cảm thấy tức giận ở trong lòng.
Bách Độ vội vã ngăn cản hắn lại, đồng thời hỏi:
“Tử Vũ, người có phải gặp được kỳ ngộ gì hay không? Còn nữa người vừa nói ngươi vừa chết đi sống lại, chuyện đó là như thế nào vậy?”
Phương Tử Vũ trả lời:
“Ta lúc trước từ trên trời rơi xuống bị thương.”
Mọi người cũng không có cắt đứt lời hắn, bởi vì chuyện này sau đó có trang chủ của Cửu U Sơn Trang tới thăm hỏi và cảm ơn và nó đã trở thành một giai thoại trong Ngọc Hư cung.
Phương Tử Vũ nói tiếp:
“Thương thế sau khi tốt hơn, ta có trở về, chỉ là sau đó bị người khác lừa, ném vào trong suối Côn Lôn.
“Suối Côn Lôn?”
Mọi người không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.
Ai sống gần dãy núi Côn Lôn đều biết rằng Suối Côn Lôn còn được gọi là suối không đông cứng vào mùa đông và nó còn có một tên gọi khác là, suối cực đông lạnh. Câu trước có nghĩa là Suối Côn Lôn bất kể là ở trong mùa đông có lạnh như thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ không có kết thành băng. Còn câu sau thì có nghĩa là nếu có ai đó chạm vào suối Côn Lôn, toàn bộ cơ thể của người đó sẽ bị đóng băng trong nháy mắt. Đây là điều mà các đệ tử trong Ngọc Hư Cung lúc mới vào đều được sư phụ cảnh báo, nhắc nhở qua một lần. Và đã là đệ tử của Ngọc Hư Cung, bài tập đem nước suối Côn Lôn về nhà là bài tập bắt buộc ai cũng phải làm, ngoài trừ khả năng rèn luyện chống lạnh cho các đệ tử ra, Ngọc Hư Cung còn mong muốn các đệ tử ở bên dưới phải luôn đề cao cảnh giác, không nên nhất thời khinh thường mà hại tới tánh mạng của mình. Về cách thức mang nước về như thế nào, trên thực tế, từ lúc tổ sư sáng lập ra Ngọc Hư Cung từ hàng ngàn năm về trước đã phát hiện ra rằng, chỉ cần một cái xô gỗ liền có thể mang được nước từ suối Côn Lôn về mà không gặp bất kỳ nguy hiểm nào. Còn lý do tại sao nước đông lạnh rất nhanh kia lại không thể đóng băng các vật liệu bằng gỗ, ngay cả tổ sư khai sáng ra Ngọc Hư Cung cũng không biết được nguyên nhân tại sao.
Từ bên trong kinh hãi thoát ra, Bách Độ điều chỉnh lại tâm tình một chút, hỏi:
“Ngươi nói …ngươi bị ném vào suối Côn Lôn?”
Phương Tử Vũ thản nhiên nói:
“Vậy nên ta mới nói rằng ta đã chết.”
Bách Độ không nhịn được hỏi: “Vậy sao hiện giờ người không có chết?”
Phương Tử Vũ liếc nhìn Bách Độ, nhàn nhạt đáp:
“Chẳng những không chết, công lực còn tăng tiến lên nữa.”
Hắn xoay người nhìn về phía Phương Dục toàn thân đang còn lạnh run kia, lạnh lùng nói:
“Thanh Dục, ngươi chắc chắn rất thất vọng đúng không?”
Từ Ngạo Thiên đột nhiên nghe thấy Phương Tử Vũ nói gì đó với Phương Dục, toàn thân run rẩy kịch liệt, nghiến răng nghiến lời gầm lên:
“Thanh Dục, thì ra là ngươi!”
Nói xong, hắn tụ lại công lực hướng về phía Thanh Dục đánh tới.
Một bóng người màu xám lập tức lóe lên chắn ngang trước mặt hắn, lòng bàn tay của Từ Ngạo Thiên đánh trúng lên người này.
“Ầm” một tiếng, Từ Ngạo Thiên lập tức lui về phía sau mấy bước, cổ họng ngòn ngọt. Hắn mạnh mẽ áp chế lại khí huyết dâng trào lên, hét to:
“Sư phụ!”
Ngăn cản Từ Ngạo Thiên chính là Chưởng môn Bách Huyền. Chỉ thấy Bách Huyền nói:
“Ngạo Thiên, vi sư đã dạy con rằng làm việc gì cũng phải tỉnh táo, vì sao mọi chuyện còn chưa có rõ ràng con đã vội hành động?”
Từ Ngạo Thiên kêu lên:
“Nhưng mà hắn thiếu chút nữa giết chết đệ đệ của ta.”
Núp ở đằng sau lưng chưởng môn, giờ phút này Thanh Dục quỳ rạp xuống đất, khóc lóc nói:
“Chưởng môn, mong ngài ra mặt làm chủ cho Thanh Dục ta.”
Trên đài, Bách Kiếp nhìn về phía Bách Hạo cười nói:
“Ngươi thu đồ đệ thật là tốt a.”
Bách Hạo hung hăng liếc mắt nhìn Bách Kiếp, đi lên trước nói:
“Thanh Dục, ngươi yên tâm đi, chuyện này chưởng môn chắc chắn sẽ xử lý công bằng cho ngươi, nếu như có người cố tình muốn hãm hại ngươi, vi sư nhất định sẽ làm chủ cho ngươi.”
Nói xong, Bách Hạo hung hăng trợn mặt lên nhìn Phương Tử Vũ một cái.
Thanh Dục mừng rỡ nói:
“Đa tạ chưởng môn, đa tạ sư phụ.”
Bách Độ tiến lên nói:
“Nếu như Tử Vũ nói thật thì sao đây?”
“Chuyện này…”
Bách Hạo không khỏi á khẩu , không biết nên nói gì.
Thanh Dục vẫn quỳ trên mặt đất, kêu lên nói:
“Đệ tử bị oan! Sư thúc ngươi nhất định phải minh xét cho đệ tử, cho đệ tử một cái công đạo!”
Chưởng môn cảm thấy đau đầu, nhìn Phương Tử Vũ hỏi:
“Phương Tử Vũ, ngươi nói Thanh Dục đem ngươi ném vào suối Côn Lôn, có ai làm chứng không?”
Phương Tử Vũ nhẹ lắc đầu.
Từ Ngạo Thiên ở một bên nhanh chóng hét lên:
“Tử Vũ sẽ không có nói dối.”
Chưởng môn trợn mắt lên nhìn Từ Ngạo Thiên một cái, nói,
“Chúng ta đều biết, người rơi vào suối Côn Lôn hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Chuyện Phương Tử Vũ nói hắn có thể từ trong suối Côn Lôn sống sót ra ngoài đây đã là một chuyện vô cùng khó tin, huống hồ…”
Từ Ngạo Thiên vội vàng kêu lên: “Sư phụ….”
“Im lặng!”
“Ta có chứng cứ.”
Phương Tử Vũ nhẹ nhàng đè lại bả vai Từ Ngạo Thiên, lạnh lùng nói.
“A, ngươi có chứng cứ gì?”
Phương Tử Vũ nhẹ nhàng giơ ngón tay lên chỉ về phía Phương Dục đang quỳ trên mặt đất, lãnh thanh nói,
“Hắn, có Khốn thú trận pháp của Cửu U Sơn Trang.”
Bách Hạo cười lạnh một tiếng, định lên tiếng nói thì chưởng môn giơ tay lên, ngăn hắn lại, ý bảo hắn không nên nói, hỏi,
“Đệ tử của Ngọc Hư Cung ta làm sao sẽ dùng trận pháp Cửu U Sơn Trang được chứ?”
Phương Tử Vũ đáp,
“Hắn dùng hai thức quan trọng nhất trong Cửu Thiên Huyền Tâm đạo pháp để đổi lấy tâm pháp của môn hạ Cửu U Sơn Trang.”
Lời này vừa nói ra sắc mặt mọi người liền đại biến. Phải biết rằng chưa có sự cho phép của sư phụ mà đem công pháp của bổn môn truyền cho người khác, tội này không khác gì với tội phản bội bản môn. Theo quy định của Ngọc Hư Cung sẽ bị phế công pháp, đoạn gân mạch, trục xuất khỏi sư môn. Chưa kể tới việc sau khi bị phế công pháp xong, người này từ nay trở đi chẳng khác nào là một phế nhân, một khi chuyện hắn bị trục xuất khỏi sư môn công khai ra ngoài, tu chân giới sẽ không có chỗ cho hắn nữa.
Thanh Dục không ngừng dập đầu, nước mắt nước mũi kêu lên:
“Oan uổng a! Sư phụ, oan uổng a!”
Bách Hạo tức giận, quát lớn lên:
“Phương Tử Vũ, người đừng có mà ngậm máu phun người…”
Chưởng môn quát lên:
“Bách Hạo, lui ra!”
Thấy chưởng môn thật sự tức giận rồi, Bách Hạo cũng không dám nhiều lời nữa mà lui sang một bên thế nhưng vẫn hung hăng trừng mắt lên nhìn Phương Tử Vũ.
Ánh mắt chưởng môn chuyển lên người Phương Tử Vũ, trầm giọng nói,
“Phương Tử Vũ, những lời người nói là thật?”
Phương Tử Vũ hừ lạnh nói:
“Hắn từng ở trên người ta dùng qua.”
Bách Hạo nói:
“Chưởng môn…..”
Chưởng môn xua tay, quát lên:
“Không cần nhiều lời nữa. Thanh Dục, ngươi lại đây cho ta!”
Thanh Dục toàn thân run rẩy không ngừng, nói:
“Chưởng môn…”
Chưởng môn giận dữ hét lên: “Lại đây cho ta!”
Thanh Dục rùng mình một cái, đứng dậy đi tới bên cạnh chưởng môn, thân hình không ngừng run rẩy.
Chưởng môn giơ tay phải lên đặt lên đầu Thanh Dục, một đạo ánh sáng màu tím từ trên đầu Thanh Dục trong nháy mắt bao phủ cơ thể hắn.
“Bốp!”
Đột nhiên chưởng môn giơ tay lên tát hắn một cái. Âm thanh giòn giã vang lên, Thanh Dục bị lòng bàn tay của chưởng môn đánh bay xa mấy thước.
Bách Hạo kêu lên:
“Chưởng môn, ngươi….”
“Câm miệng!”
Chưởng môn phẫn nộ quát,
“Tên nghiệt súc này, bên trong thân thể hắn ngoài trừ công pháp của bổn môn ra còn có chân khí của Cửu U Sơn Trang nữa.”
Thấy chưởng môn nói như vậy, mọi người liền kinh hô lên. Bách Hạo không khỏi rùng mình một cái, sau đó giống như quả bóng bị xì hơi hai tay vô lực thả xuống mặt đất, hai mắt vô thần, cả người nhất thời già đi mấy chục tuổi.
Thanh Dục ôm khuôn mặt sưng húp một bên giống như bánh bao lồm cồm bò dậy, không ngừng dập đầu khóc lóc nói:
“Chưởng môn tha mang, sư phụ tha mạng….”
Nhìn về phía Bách Hạo, chưởng môn trầm giọng hỏi:
“Bách Hạo, đây là đồ đệ mà ngươi bảo dạy dỗ rất tốt đó sao?? Ngươi nói xem ngươi xứng đáng nhận hình phạt gì đây?”
Bách Hạo vô lực nói:
“Nguyên dựa theo sự phân phó của chưởng môn.”
“Tốt! Tốt! Tốt!”
Liên tiếp 3 chữ tốt nói ra, chưởng môn nói,
“Nếu vậy ta sẽ thay mặt sư đệ chấp hành môn quy.”
Bách Hạo không còn sự lựa chọn nào khác nữa chỉ có thể ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng.
Sau khi cười lạnh một tiếng, đột nhiên Chưởng môn đánh một chưởng về phía ngực Thanh Dục, sau đó một tiếng nổ lớn vang lên, Thanh Dục yếu ớt ngã trên mặt đất, máu chảy ra từ miệng, mũi, mắt và tai.
Chưởng môn quát lên: “Kéo ra ngoài cho ta!”
Lập tức có hai đứa nhỏ tiến lên đem Thanh Dục không biết sống chết kéo ra ngoài.
“Bách Thảo!”
Bách Thảo tiến lên cung kính nói:
“Chưởng môn.”
Chưởng môn trầm giọng nói:
“Báo cho các môn phái biết, tên nghiệt đồ này từ nay trở đi trục xuất khỏi Ngọc Hư cung. Còn nữa, đem chuyện ngày hôm nay báo cho Cửu U Sơn Trang biết, để bọn họ tự mình dọn dẹp môn hộ.”
“Vâng!”
Sau khi trợn mắt quét nhìn mọi người một vòng xong, chưởng môn nói:
“Về đại hội tỷ võ tuyển chọn ngươi, ngay hôm sau họp hội nghị quyết định lại.”
Nói xong cũng không có để ý tới mọi người nữa, phất tay áo rời đi.
Năm vị trưởng lão đứng đó cười khổ, còn Bách Hạo thì giống như một ông lão già yếu, ngồi vô lực ở nơi đó.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận