- Trang Chủ
- Ngôn tình
- Yêu Như Vậy, Hận Là Thế (Dịch) (Đã Full)
- Chương 46: Hiện tại chỉ có cô mới là người có quyền được lựa chọn, lựa chọn sẽ hợp tác với ai (1)
Dịch: Hoangforever
Để cho Lục Diên Chiên cảm thấy tò mò chính là Mộc Lương Tây chưa bao giờ hỏi hắn về chuyện giữa hắn và Lạc Minh Khải, giống như thể những lời Lương Tây nói ở trong bệnh viện chỉ là ảo giác của hắn vậy. Hoặc cũng có thể là do hắn đã nghĩ quá nhiều rồi, Mộc Lương Tây căn bản không có thâm ý gì khác. Cô không biết được chuyện anh từng lén lút gặp mặt Lạc Minh Khải, lại càng không biết được sự tính toán của Lục lão gia tử.
Và để cho mọi người không ngờ tới là Mộc Lương Tây đã thay đổi phong cách. Cô phân định rạch ròi ranh giới giữa mình và nhà họ Mộc. Tiếp đó, cô đột nhiên xuất hiện trong nhà họ Mộc, xuất hiện trong số một buổi họp một cách công khai, không có giấu diếm. Thậm chí còn trực tiếp hỏi han hoặc đưa ra lời đề nghị cho buổi họp.
Sự thay đổi này làm cho Lục Diên Chiên nhận ra một điều ràng, Mộc Lương Tây không có ý định tiếp tục chơi trò mèo vờn chuột nữa.
Sau nhiều cuộc họp, cuối cùng Lục Diên Chiên đi tới phòng làm việc của Mộc Lương Tây.
Anh nhìn xung quanh một chút, phát hiện ra nơi này đã được dọn dẹp từ sớm, phong cách trang trí được bày biện theo sở thích của cô.
Anh vào nhà họ Mộc cũng được một đoạn thời gian rồi, thế nhưng lại không biết tới sự tồn tại của căn phòng làm việc này, điều này làm cho anh cảm thấy có chút mơ hồ và khó chịu. Không biết có phải do anh quan sát kém hay không hay là Mộc Lương Tây đã biết từ trước và sớm đã chuẩn bị?
Mộc Lương Tây mặc một bộ đồ công sở, mái tóc dài rẽ thành búi, thả bồng bềnh ra, không có chút nào khiến cho người ta cảm thấy cứng nhắc mà ngược lại khiến cho khuôn mặt của nàng toát lên vẻ duyên dáng và thanh thoát. Có một vài sợi tóc trên trán nàng, càng làm cho khuôn mặt của nàng càng thêm quyến rũ hơn, thậm chí còn có chút gợi cảm.
Lúc trước cô đã đẹp rồi nhưng đó lại là một mỹ nhân mặt mộc. Hiện tại đẹp, thế nhưng đây là đẹp con mắt, khiến cho con mắt không thể dời đi chỗ khác được.
“Lại chuyện gì nữa đây?”
Lục Diên Chiên bị câu hỏi đột ngột này gọi trở về. Hiển nhiên lúc này hắn đang bị sự khó hiểu vây chặt ở trong lòng. Theo hắn suy đoán, lúc trước Mộc Lương Tây ở bên cạnh Lạc Minh Khải lúc nào cũng e dè, cẩn thận, cũng không có đưa ra bất kỳ yêu cầu nào. Thế nhưng hiện tại nàng giống như bỏ qua chuyện đó, trực tiếp trở về nhà họ Mộc, khiến cho hắn không thể không nghĩ tới phương diện kia, rất có thể nàng chẳng qua bị Lạc Minh Khải kích thích, cho nên mới không còn e dè, cẩn thận nữa, cũng không có dối mình nữa mà trực tiếp ngả bài với Lạc Minh Khải,
“Bị kích thích không nhẹ?”
Mộc Lương Tây ngẩng mặt lên khỏi đống tài liệu,
“Lục tổng, bây giờ đang là giờ làm việc.”
Đã là giờ làm việc thì không nên nói tới mấy chuyện liên quan tới công việc. Chuyện như thế này đáng lẽ ra không nên để nàng nhắc nhở chứ?
Lục Diên Chiên vẫn đứng im như cũ. Anh tiếp tục suy đoán hành vi hiện tại của cô.
Cảm giác này rất vi diệu, cô đáng lẽ ra bị xem là một tác phẩm do chính tay anh tạo nên. Thế nhưng có một ngày đột nhiên người vốn là chủ nhân của tác phẩm như anh lại không biết được tác phẩm này muốn làm gì. Hiện tại cô đã có được tư tưởng của mình, không còn bị anh khống chế nữa. Thậm chí còn khiến cho anh không thể tiếp nhận được là, anh hoàn toàn không nhìn thấu nàng.
“Chẳng lẽ quyết tâm làm mẹ đơn thân?”
Lục Diên Chiên kéo một cái ghế đẩu qua và ngồi xuống. Anh ngồi bắt chéo hai chân, đốt điếu thuốc trong tay lên, hoàn toàn không để ý tới bây giờ đang là giờ làm việc.
Mộc Lương Tây đem đống tài liệu ở trước mặt anh sắp xếp lại, sau đó đẩy sang một bên. Cái bộ dạng này của anh ta, hoàn toàn không có ý định rời đi mà, cho nên cô đành phải tiếp hắn vậy.
Phải nói rằng cô chưa bao giờ thích đọc mấy cuốn tiểu thuyết hoặc xem mấy bộ phim truyền hình mà nội dung có liên quan tới thể loại cung đấu, trạch đấu. Nhưng nhiều năm về trước, cô từng tham gia đóng một bộ phim truyền hình kinh điển của Hồng Kông. Thậm chí cho tới hiện giờ, nhiều bộ phim truyền hình và tiểu thuyết vẫn còn bị dư âm của bộ phim đó làm cho ảnh hưởng.
Cô nhớ, An quý nhân bên trong đó hình như đã nói một câu, hiện tại chỉ có cô mới là người có quyền được lựa chọn, lựa chọn sẽ hợp tác với ai. Hai vị quý nhân khác, oán hận với nhau đã lâu, chắc chắn không thể nào trở thành đối tác của nhau được. Chỉ có An quý nhân mới có tư cách lựa chọn, lựa chọn ai sẽ là người hợp tác với mình, đem kẻ còn lại đánh bại.
Hiện tại, cô đột nhiên cảm thấy cảnh tượng của mình rất giống với bọn họ. Điểm khác biệt chính là Lục Diên Chiên chính là nhân vật An quý nhân kia. Bất kể Lục Diên Chiên có đồng ý hợp tác với Lạc Minh Khải hay không thì đều không thể đẩy cô về phía Lạc Minh Khải được.
Hiện tại cô và Lạc Minh Khải chỉ có thể là đối thủ của nhau. Nhưng Lục Diên Chiên thì khác, hắn là một con buôn coi trọng lợi ích, người nào cho hắn lợi ích nhiều hơn, hắn liền đứng về phe người đó.
Cô hiện tại đã không còn là một cô bé ngây thơ như ngày nào nữa rồi. Cũng không còn nghĩ bọn họ sống cùng nhau mấy năm ở nước ngoài liền có khả năng Lục Diên Chiên sẽ đầu nhập về phe địch do nghĩ tới điểm tình xưa nghĩa cũ này. Nhưng thường những người gần gũi thân quen với mình lại thường nghĩ như vậy, cho nên họ chắc chắn sẽ bị những suy nghĩ trẻ con này dẫn dắt và gây ra tổn thất nặng nề.
Đó là lý do tại sao Lục Diên Chiên vẫn ngang ngược như cũ,
“Tôi nghĩ đây là những gì cô muốn thấy,”
Lương Tây giật giật khóe miệng,
“Không phải anh đã nói với tôi rằng đứa nhỏ là vô tội sao? Tôi cũng nghĩ như vậy đấy.”
Lục Diên Chiên bị cô cướp lời cảm thấy rất là khó chịu. Với lại hắn cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nữa?
Cô mang thai hay không có quan hệ gì tới hắn? Nhưng kể từ khi tình cờ phát hiện ra cô tới bệnh viện để kiểm tra mình có thai hay chưa, hắn liền cảm thấy khó chịu trong người.
Thậm chí hắn còn cố tình không liên lạc với cô nữa, muốn nhân cơ hội này để biết, rốt cuộc hắn đang nghĩ cái gì.
Quỹ đạo cuộc sống của hắn dường như bị người phụ nữ này làm cho thay đổi.
Hắn giả vờ như không quan tâm tới, cố tình không liên lạc với cô, thế nhưng lại vì cô không có bất kỳ thái độ nào với hắn mà cảm thấy sốt ruột ở trong lòng. Thậm chí sau khi biết cô tới bệnh viện, hắn liền vội vàng chạy qua.
Rốt cuộc hắn muốn làm gì?
Ngay tới cả bản thân hắn cũng không biết.
Cuối cùng biến thành, hắn cảm thấy khó chịu, đã như vậy hắn cũng phải đâm cho nàng một cái, để cho nàng cảm thấy khó chịu giống như hắn, có như vậy hắn mới lấy lại được cảm giác thăng bằng.
“A... giữ lại cũng có chỗ tốt, chẳng hạn như Lạc Minh Khải có thể mềm lòng, sau đó các ngươi không chừng lại có thể biến thành Romeo và Juliet thì sao?”
Lương Tây nhíu nhíu mày. Ở trong nhận thức của cô ấy, cuốn tiểu thuyết cảm động đó là như thế này, một người đàn ông đã có bạn gái, sau khi nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp khác, liền yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Sau đó hai người bất chấp mối thù kiếp trước, bỏ qua mạng sống của mình, bỏ qua gia đình của mình, sống ích kỷ cho bản thân.
“Anh thực sự rất rảnh đấy! Thế nên mới kể một câu chuyện cười như vậy.”
Cô nghiêm mặt lại nói.
Lục Diên Chiên nhìn cô,
“Cứ cho là như vậy đi, dù sao ở nhà họ Mộc, chúng ta nói chuyện với nhau rất là nhẹ nhàng, rất nhiều chuyện tôi không phải động tới.”
Hắn còn tưởng mọi chuyện là do có liên quan tới Mộc Chính Nguyên, làm cho hắn ở nhà họ Mộc bó tay bó chân, không làm gì được. Nhưng hiện tại nghĩ lại rất có thể đây là do Mộc Lương Tây bày mưu tính kế.
Đó là lý do tại sao cô không có lo lắng sau khi biết được anh đã gặp Lạc Minh Khải. Với lại, anh cũng không có biết được một số tin tức trọng yếu của nhà họ mộc, rất nhiều sự kiện quan trọng, người “chốt” cuối cùng cũng không phải là anh.
“Anh đã từng dạy tôi rằng, làm người, nhất định không được tự phụ. Hiện tại tôi trả lại anh câu này.”
Lương Tây lắc đầu,
“Chúng ta có nên đặt tâm tư quá nhiều vào vụ kiện nhà họ Dương hay không? Bên phía “Thịnh Á” cũng không dư lực giúp cho chúng ta vụ kiện này này...”
Những lời này của cô, ngược lại còn khiến cho Lục Diên Chiên cảm thấy nghi ngờ. Đây là cô đang cố tình nói cho hắn biết, cô hoàn toàn tín nhiệm hắn, cho nên mới không hỏi chuyện anh gặp gỡ Lạc Minh Khải hay sao?
Lục Diên Chiên nhìn Lương Tây một lúc, thấy thần sắc của nàng không đổi, cũng chỉ có thể tự nói với mình như vậy.
Có lẽ phụ nữ thường thích tin tưởng những người đã cùng mình trải qua đau khổ chăng? Cứ nhìn mấy cô phụ nữ sau khi biết đưuọc chồng lừa dối mình, sống không bằng chết kia thì biết....
“Không có đường tắt nào cho chuyện này.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận