Dịch: Hoangforever
Ban ngày, nơi này có lẽ giống như một thế giới cổ tích ngoài đời thực?
Anh từng nghi ngờ tình yêu của cô, dù là tình yêu trong quá khứ.
Nếu cô thật lòng yêu anh, làm sao có thể không chớp mắt mà dàn dựng hết màn kịch này đến màn kịch khác đối với anh??
Giờ đây, khi anh nhắm mắt lại, dường như có thể cảm nhận được tâm trạng của cô lúc đó, khi cô sống một mình ở đây.
Cô sống trong một nơi đẹp như cổ tích, ngày ngày chờ đợi chồng trở về.
Cô chính là nàng công chúa trong câu chuyện cổ tích của chính mình, mong ngóng hoàng tử quay lại.
Suy nghĩ ấy, chỉ có mình cô mới hiểu rõ.
Nơi đẹp đẽ như cổ tích này chính là lâu đài của cô. Nơi cô cho phép bản thân thể hiện cảm xúc thật, giả vờ quên đi những tổn thương đã qua, giả vờ không biết những gì xảy ra ở bên ngoài lâu đài.
Ở đây, cô cho phép mình giữ lấy chút ngây thơ sâu thẳm nhất, như thể cuộc đời cô chỉ dừng lại ở tuổi mười bảy, bỏ qua mọi thứ ở giữa.
Nơi này là bến đỗ bình yên nhất trong lòng cô.
Cô không quan tâm chồng mình bên ngoài làm gì, ở với ai, bởi vì nơi đây là thế giới cổ tích cô tự xây dựng, chỉ thuộc về riêng cô.
Nơi đây chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ mà cô biết chắc rằng sẽ tỉnh dậy.
Anh mở mắt, cuối cùng cũng hiểu tại sao nơi này lại được gọi là "Vườn Hồng".
Ở đây chưa bao giờ có hoa hồng.
Hoa hồng chỉ tồn tại trong trái tim cô, chỉ nở rộ trong trái tim cô, rực rỡ như những gì cô từng mong đợi.
Anh từng bước tiến vào, đi đến căn phòng mà hai người từng chung sống.
Căn phòng vẫn y nguyên như cũ, rất nhiều đồ đạc của cô vẫn được giữ nguyên, như thể cô chưa từng rời đi.
Lúc này anh mới hiểu ra, thì ra anh chưa từng thật sự quan sát căn phòng này, nếu không thì cho dù cô có lấy đi thứ gì, anh cũng vẫn tưởng là như cũ là sao?
Nơi này, yên tĩnh đến lạ, yên tĩnh đến mức khiến chính bản thân anh còn cảm thấy giống như mình chưa từng tồn tại.
Anh từ từ nhìn từng góc của nơi này, như thể đang chiêm ngưỡng một cảnh tượng mà trước đây chưa từng thấy.
Khi anh kéo ngăn kéo nhỏ của tủ đầu giường ra, bên trong có một chiếc điện thoại di động. Chiếc điện thoại nắp gập màu hồng phấn.
Anh muốn bật máy, nhưng không lên nguồn, chỉ có thể đi sạc pin.
Chiếc điện thoại này là kiểu cũ của nhiều năm trước, với bàn phím nút bấm và màn hình nhỏ đến đáng thương, hoàn toàn khác xa so với những chiếc điện thoại cảm ứng lớn hiện nay.
Anh cầm chiếc điện thoại đang sạc pin, nhấn nút nguồn...
Chiếc điện thoại kiểu cũ trông vẫn rất mới, dường như chưa được sử dụng nhiều.
Trong danh bạ không có bất kỳ số liên lạc nào, và cũng không có lịch sử cuộc gọi.
Khi anh mở mục tin nhắn, chỉ thấy một loạt tin nhắn từ 10086 (dịch vụ khách hàng), phần lớn là thông báo tài khoản không đủ số dư và nhắc nhở thanh toán, số khác là quảng cáo các dịch vụ mới.
Anh cầm chiếc điện thoại, khẽ thở ra một hơi, rồi nằm xuống.
Không biết anh đã bấm nhầm nút nào khi nằm xuống, nhưng khi nhìn lại màn hình, nó đã không còn là những tin nhắn từ 10086 nữa, mà là một số tin nhắn khác.
Anh nhìn thoáng qua, đó là các tin nhắn đã gửi.
Anh ngồi bật dậy, nhanh chóng mở từng tin nhắn một:
"Đã muộn rồi, hôm nay anh có về không?"
"Tối nay anh muốn ăn gì? Em muốn tự tay nấu cho anh."
"Hôm nay anh có về không? Em ngủ một mình rất sợ."
"Dạo này anh bận rộn quá, phải chú ý nghỉ ngơi, chăm sóc bản thân cho tốt nhé."
"Trời trở lạnh rồi, anh phải mặc thêm áo ấm đấy, đừng để bị cảm."
.......
"Đôi khi em hay có những suy nghĩ vu vơ. Một mình em trong căn biệt thự trống trải này, mỗi khi như thế, em lại tưởng tượng anh đang làm gì vào lúc ấy. Là đang xã giao? Hay đang cười nói với người khác? Hoặc lại đang tăng ca ở công ty?"
"Hôm nay em đã nấu rất nhiều món, có vài món em vừa mới học được, rất muốn làm để anh thử."
"Hôm nay đèn trong phòng bị hỏng, em tự mình đi mua bóng đèn và thay. Nếu anh ở đây, liệu anh có khen em một câu không?"
"Hôm nay em đứng trên con đường nhỏ chờ anh về. Em nói với bản thân mình rằng chỉ đếm đến một trăm là sẽ không chờ nữa, nhưng em đã đếm hết lần này đến lần khác..."
...
Từng câu từng chữ, tất cả đều khắc sâu vào mắt anh, tồn tại trong sâu thẳm trái tim anh.
Những tin nhắn này nơi gửi tới chính là số điện thoại của anh.
Rõ ràng cô biết, điện thoại của anh có chức năng tự động xóa tin nhắn, vậy mà cô vẫn gửi cho anh hết tin nhắn này đến tin nhắn khác.
Rõ ràng cô biết, tất cả những gì cô gửi đi, anh sẽ không bao giờ nhìn thấy.
Và cô vẫn luôn biết rằng, tất cả những gì cô làm, người kia sẽ không bao giờ hồi đáp.
Vậy mà vẫn một mình, lặng lẽ bấm phím, gõ ra từng dòng chữ chất chứa tình cảm sâu đậm nhất trong lòng cô. Dù vậy, cô hiểu rõ hơn ai hết rằng tất cả những điều này chỉ có mỗi mình cô biết.
Một mình, mơ giấc mơ thời thiếu nữ của mình, rồi tỉnh giấc...
Bàn tay cầm điện thoại của anh không nhịn được mà run rẩy, từng giọt nước mắt không ngừng rơi xuống.
Nhưng anh càng hiểu rõ hơn, ngay cả tư cách để yêu đơn phương, anh cũng không còn nữa.
Rốt cuộc, cuối cùng anh cũng biết em đã từng yêu anh như thế nào, nhưng anh lại không còn tư cách để yêu em nữa rồi.
(Hết)
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận