Tác giả: Hạ Vũ
Trong tình yêu, sợ nhất là những khoảng cách vô hình. Là khi hai con người luôn kề cạnh bên nhau, nhưng lại chẳng tin tưởng, thấu hiểu nhau. Luôn sợ sệt, e dè, chừng mực.
Và rồi sẽ có một lúc, sự vô hình ấy trở thành hữu hình. Xa dần, xa dần, rồi lạc mất nhau.
Cứ tưởng rất bất ngờ và đột ngột. Nhưng vốn dĩ, nó đã nhen nhóm từ rất lâu rồi.
---------------
Hiện tôi có làm Admin ở một trang Fanpage, chuyên tư vấn và chia sẻ các tâm sự, nỗi lòng của mọi người gửi về, thông qua các bài viết dưới dạng confession. Có một lần, tôi gặp một confession của một chàng trai, kể về việc anh ấy thường bị mọi người gọi tình yêu của mình là "đôi đũa lệch". Vì giữa anh và người yêu có một sự chênh lệch về ngoại hình với nhau. Đi đâu cũng bị người ta săm soi, dòm ngó, chỉ trỏ. Thậm chí, khi anh post những tấm hình kỉ niệm tình yêu của mình lên Facebook, cũng nhận được rất nhiều bình luận ác ý của "cư dân mạng". Mà chính bản thân anh cũng thấy mình là một "chiếc đũa lệch" so với người yêu thật.
Tạm thời tôi chưa bàn đến chuyện của cặp đôi ấy, mà hãy nói đến những người ở "vòng ngoài" trước.
Confession ấy làm tôi nhớ đến một câu chuyện khác, cũng giống vậy, xuất hiện làm dậy sóng "cư dân mạng" (cũng lại là cư dân mạng), vào một khoảng thời gian rất lâu ngày trước.
Lúc đó, vào một buổi sáng đẹp trời, new feeds của tôi bỗng tràn ngập các lượt chia sẻ, bình luận vào những bài viết có nhiều tên khác nhau, từ nhiều nguồn báo online khác nhau, nhưng có cùng một nội dung, về một cặp đôi đồng tính ở nước ngoài có sự chênh lệch ngoại hình. Tò mò, tôi cũng click vào xem. Và dựa vào những hình ảnh mà các báo minh hoạ thì thấy họ đúng là một cặp đôi có sự chênh lệch về vẻ bề ngoài thật. Tôi cũng không tránh khỏi những suy nghĩ đó khi đọc.
Nhưng nó chỉ một chút loé lên trong đầu thôi, tiếp sau đó tôi lại nghĩ tiếp: Ừ chắc người thua kém về ngoại hình ấy, sẽ giỏi giang gì đó, ngoan hiền tốt bụng gì đó chẳng hạn. Nói chung là sẽ có một điều đặc biệt nào đó bù đắp lại, mới có được tình yêu ấy... Và nếu comment cho bài viết đó, tôi cũng sẽ chỉ nói đến suy nghĩ thứ hai của mình. Hoặc thậm chí tốt nhất là... Không nói gì cả!
Bởi vì ngay từ lúc đó tôi đã hiểu, tình yêu vốn muôn màu muôn vẻ. Sự yêu thích, lựa chọn của mỗi người mỗi khác nhau. Không thể lấy suy nghĩ, quan điểm, sở thích của mình mà gán ghép vào người khác được. Chuyện chẳng có gì là đặc biệt hay phải lạ lẫm cả.
Tình yêu, là khi hai con người tìm thấy ở nhau những điều kiện thoả mãn những nhu cầu riêng của nhau. Và những điều kiện có được ấy, cũng chỉ họ biết với nhau. Những người ngoài cuộc như chúng ta, lấy gì để khẳng định, phán xét, rằng họ có "lệch" hay không?
Quay trở lại với câu chuyện của chàng trai đã gửi confession về Fanpage mà tôi làm. Thực tế cho thấy, chàng trai ấy đã bị tác động bởi lời nói của những người xung quanh, sinh ra những cảm giác day dứt, băn khoăn, buồn tủi, dồn nén đến nỗi phải lên chia sẻ, giải toả tâm sự với mọi người.
Nhưng rất may rằng, cuối cùng anh ấy đã chốt lại ở cuối confession rằng, dù mặc cảm là thế, buồn tủi là thế, anh vẫn muốn cố gắng giữ lấy tình yêu này. Vì những khoảnh khắc mà anh thấy người yêu của mình tươi cười vui vẻ, hay những lần người yếu đuối, gục ngã, nức nở trên bờ vai anh... Anh hiểu, đó chính là Tình yêu, đó chính là Hạnh phúc.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận