Tác giả: Hạ Vũ
Có những người, bản thân sinh ra đã luôn biết khiêm nhường, nhún nhịn trước người khác. Nhưng lại có những người, từ nhỏ, cái tôi vốn đã rất cao, vô cùng khó để bắt họ hạ mình trước ai đó.
Những người như vậy, khi yêu, họ sẽ rất dễ tự đánh mất đi tình yêu của chính mình. Vì như đã nói, tình yêu, chưa bao giờ là một thế giới độc lập của riêng ai. Mà nó luôn phải được nâng đỡ, giữ gìn, bởi những đôi bàn tay nắm chặt của những kẻ yêu nhau.
Có thể rồi rất lâu sau này, những người đã vô tình đánh mất đi tình yêu của mình, vì cái tôi quá cao ấy, ngoảnh đầu nhìn lại tất cả, họ sẽ nhận ra, những lần giận hờn, cãi vã ngày trước, những mâu thuẫn đã từng xảy ra với nhau, thật không đáng có, không đáng có chút nào.
Hay nói đúng hơn, là không đáng để họ phải đánh đổi đi một người, mà bản thân họ đã từng vô cùng thương yêu, các bạn ạ!
---------------
Nếu thống kê lí do mà các đôi tình nhân trẻ sử dụng khi chia tay, thì chắc có lẽ là... không hợp. Thấy hầu như lúc nào cũng là lí do ấy, chỉ gọn lỏn với hai chữ, dù đã trải qua với nhau biết bao nhiêu chuyện vui buồn, gian khó. Thậm chí khi có bạn bè, người thân hỏi đến sao dạo này không thấy lui tới với người ta, bộ có chuyện gì rồi hả, cũng chỉ thản nhiên đáp: "Chia tay rồi! Không hợp!".
Vậy, đằng sau hai chữ "không hợp" gọn lỏn ấy, có phải là một câu chuyện cũng đơn giản như thế không? Là thật sự không hợp hay là không đủ yêu nhau?
Nói đến "không hợp", đầu tiên khiến người ta nghĩ đến những sở thích, thói quen sống, cách sinh hoạt của nhau. Điều này thường khiến các cặp đôi đau đầu vì thường xuyên xảy ra những trận cãi vã lặt vặt, không đáng có với nhau. Có khi một tháng ba mươi ngày, giận nhau hết hai mươi sáu ngày. Cứ giận, rồi nhớ thương quá, lại làm huề. Nhưng rồi gặp nhau lại khắc khẩu, lại sinh chuyện, và lại giận hờn.
Người khác nhìn vào nói họ hay, đáng ngưỡng mộ, cứ cãi vã giận hờn suốt vậy đó, nhưng vẫn thấy bên nhau hoài hoài, có bỏ được nhau đâu. Vậy mà mới vừa nói hôm nào, bỗng đùng cái hôm nay đã thấy hai người hai ngả, như hai kẻ chưa từng quen biết. Bởi người ta nhìn gần mà chẳng nhìn xa. Cuộc đời phía trước còn dài, gắn bó với nhau không phải ngày một ngày hai, cứ giận hờn cãi vã như vậy, yêu thương nào dung dưỡng cho nổi? Nhiều cặp đôi cũng vì cái lối suy nghĩ chủ quan này, cứ tưởng là đôi mình giỏi lắm, không gì chia cắt được. Nào ngờ có ngày mới hiểu câu "giọt nước tràn ly" là như thế nào. Khó khăn cuộc sống vốn đã nhiều rồi, ai mà chịu gánh vác thêm những phiền muộn ưu tư hoài nổi?
Nhưng mà hỏi kỹ lại, tại sao tự bản thân đã biết những chuyện ấy là cỏn con, vụn vặt rồi, mà cứ để chúng làm nhau phải chia xa như vậy? Biết là không đáng rồi, mà sao cứ xem trọng? Có phải vì sâu trong đó, điều cốt lõi, là cả hai đều quá xem trọng cái tôi của bản thân không?
Thật ra yêu nhau, có thể ví như cả hai người cùng ngồi xuống, ăn chung một bữa cơm cùng nhau vậy. Ta sẽ dễ gặp cảnh bản thân thì thích cơm nấu lên phải mềm dẻo, thơm mịn, còn người ta lại thích phải khô xíu, ráo xíu, vậy mới là ngon. Hay món canh, không nêm mặn quá, người ta ăn không được. Thịt cá, đừng làm cay quá, mình không biết ăn ớt. Những lúc ấy, nếu muốn cả hai có thể ăn trọn vẹn với nhau bữa cơm, không có chuyện người này ăn món này, bỏ món kia, thậm chí là... đứng lên đi về tự nấu riêng nhau ăn, không ăn chung nữa, thì quá trình nấu phải biết dung hoà khẩu vị cả hai. Bản thân vừa muốn cùng ngồi chung ăn cơm, lại cũng muốn chỉ hợp riêng khẩu vị của mình, có tham quá không? Ai mà chịu cho được?
Trên đời này sẽ còn rất nhiều câu chuyện từ vụn vặt, cho đến phức tạp, rối rắm khác diễn ra giữa các tình nhân. Bởi, con người vốn dĩ chẳng ai là thật sự hợp với ai cả. Ai cũng có những nhu cầu, sở thích riêng của mình. Nhưng khi yêu nhau, phải biết vì nhau mà hạ thấp chúng xuống, cùng dung hoà với nhau. Đó gọi là sự tôn trọng, nhường nhịn người mà mình yêu. Và tất nhiên, điều đó phải diễn ra ở cả hai người, thì không thể một người thì cứ nhượng bộ hoài, còn một người thì thoả sức đưa cái tôi của mình lên mây được. Vì như đã nói, câu chuyện tình yêu, chưa bao giờ được viết lên trọn vẹn, và dài lâu, chỉ bởi riêng một người.
Cái "không hợp" thứ hai cũng vô cùng khó xử, chính là tính cách của nhau. Các chàng trai vẫn thường hay khó chịu khi con gái suy nghĩ nhiều, tưởng tượng nhiều, hay buồn hay lo, hay u hay sầu... Nhưng lại chẳng biết bản tính đa số các cô gái đều sẽ không thể tránh khỏi như vậy khi thật lòng yêu thương một ai đó. Chưa kể, suy xét kĩ lại, linh cảm của một người con gái rất nhạy và tinh tế, nếu bản thân cậu con trai thật sự tốt, chắc chắn sẽ không sinh ra những động thái khiến người cậu yêu phải muộn phiền.
Mà thật ra con gái vốn chẳng hề muốn kiếm chuyện, muốn cuộc tình cả hai cứ lắm điều rắc rối, không khí căng thẳng, ngột ngạt đâu. Họ luôn muốn gạt đi những muộn phiền đó, vô tư vui vẻ, không nghĩ ngợi nhiều khi bên cạnh người mình yêu thôi. Vì chính họ muốn người họ yêu luôn thoải mái và hạnh phúc hơn ai cả. Thế nên, họ vẫn luôn cố kìm nén những buồn tủi trong lòng hết sức có thể. Khi họ nói ra, là lúc lòng họ nặng trĩu lắm rồi.
Và, con trai biết không, mục đích họ cất lời, cũng chẳng phải muốn gây gỗ cãi nhau, càng không phải muốn hờn trách, làm tổn thương bạn, mà thật tâm chỉ muốn được bạn dỗ dành, được bạn quan tâm hơn, để củng cố lại niềm tin đối với cuộc tình này trong họ. Thật tâm, chỉ muốn được bạn dẹp yên những bão tố trong lòng...
Tuy nhiên, các cô gái à! Hãy nên tránh nói những lúc cảm thấy người kìa cũng đang có chuyện không vui, bực bội, hay mệt mỏi. Nói những lúc ấy chỉ càng làm mọi chuyện thêm rối, sẽ chẳng ai chịu lắng nghe và suy nghĩ vì ai, dễ sinh tâm chán nản, buông bỏ.
Thay vì vậy, hãy tạm gác cảm xúc cá nhân của mình qua, chia sẻ cùng cảm xúc của người ấy, nếu thật sự thương nhau. Có khi sau đợt san sẻ cùng nhau, muộn phiền cũ cũng trôi đi, cả hai cũng gần gũi lại. Hoặc ít nhất bản thân cũng có thời gian suy nghĩ lại, rằng lỗi này có thật sự lớn để hờn trách nhau, khiến nhau bận tâm hay không.
Bên nhau, nên cố gắng mang đến niềm vui và hạnh phúc cho nhau nhiều nhất có thể. Mang đến bình yên cho nhau, thay vì những sóng gió bão giông, bên ngoài cuộc đời vốn nhiều lắm rồi.
Và khi nói nỗi buồn giận của mình, cũng nên nói với thái độ nhẹ nhàng, lựa lời góp ý. Nên nhớ, mục đích nói ra là để hiểu nhau, bên nhau vui vẻ, hạnh phúc hơn, chứ không phải để cãi nhau. Một bên phải biết bình tĩnh lắng nghe, giải thích, nếu mình không có như những gì mà người mình yêu hiểu lầm. Còn một bên phải biết lắng nghe, tin tưởng, biết bao dung, tha thứ, nếu thật sự thương người ta. Có như vậy thì mới có thể bên nhau dài lâu, cùng dắt nhau đi qua mọi khó khăn, thử thách trong tình yêu được.
Vậy nên, cho phép tôi được đặt lại câu hỏi ở đầu bài viết, dành cho những người đã xa nhau, hoặc sắp xa nhau vì cảm thấy không hợp nhau, thật ra, hai bạn vốn đã đủ yêu thương nhau chưa?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận