Tác giả: Hạ Vũ
Có những ngày buồn lắm, lòng trĩu nặng lòng, nhớ một người mà không thể nói ra, càng không thể gặp mặt, chỉ đành một mình chạy đến những nơi cả hai từng cùng đến, đi ăn những quán cả hai từng cùng ăn, từ chiều sớm tới tối mịt mới về nhà, như một kẻ vô hồn không cảm xúc, cứ bước từng bước ngược dòng hiện tại, xuôi theo một vùng trời nào đó vô cùng xưa cũ, vang vọng đâu đó tiếng ai nói cười.
Có những ngày, những ngày thật buồn như thế.
Những ngày thật khờ dại lắm thay.
Cảm thấy rằng đời chẳng còn đáng thiết tha khi thiếu vắng đi mất một người.
---------------
"Sau chia tay" - chỉ với ba chữ ngắn gọn thôi, mà chứa đựng cả một khoảng thời gian dài đầy khủng hoảng, đối với rất nhiều kẻ thất tình, vào những ngày còn trẻ dại.
Có người thì vùi đầu vào căn phòng vắng lặng, tối tăm của riêng mình mà ngủ vùi cho qua nỗi đau. Có người thì suốt ngày dang nắng dang mưa khắp những nẻo núi đường biển, độc hành trong những chuyến phượt, hòng tìm quên những điều thân quen, ở những vùng đất xa lạ. Tiêu cực hơn, có kẻ còn lặn ngụp trong từng giọt rược bia đắng chát, trong từng làn khói thuốc thâu đêm, rồi sa đà vào các con đường nghiện ngập. Thậm chí, còn quyết định từ bỏ luôn sinh mệnh của mình. Bởi, đã từng yêu một người ta hơn cả sinh mệnh.
Đó gọi là tìm quên. Vậy, còn tìm nhớ?
Tìm nhớ là những người ngồi trông từng giờ từng phút một cái nick lạ từng quen trên Facebook. Chỉ cần có thể được nhìn thấy mà thôi, chẳng nói chẳng rằng gì cả, vậy mà cũng bình yên lòng. Hoặc là những kẻ vào ra liên tục tường nhà của một người cũ còn thương, riết mà chữ "Thêm bạn bè" lúc đầu còn làm tim thấy nhói, lâu dần rồi cũng thành quen, status dần rồi cũng thuộc lòng luôn. Có người còn can đảm hơn, dám lôi cả mớ kỷ niệm xưa ra xem. Nào tin nhắn, nào hình ảnh, nào các món quà nhỏ tặng nhau... Vừa xem vừa rớt nước mắt, tay lau không kịp, mà vẫn cứ lần hồi từng chút mà xem. Bị... nhớ quá! Biết sao giờ...
Nói vậy thôi, chớ tìm quên với cả tìm nhớ, có khác nhau là bao. Kẻ chạy đi tìm quên, cũng là vì quá nhớ. Người chạy đi tìm nhớ, cũng là bởi quá thương mà thôi. Như bản thân đã từng viết, khi yêu, biểu hiện rõ rệt nhất chính là nỗi nhớ. Thì khi chia tay, nếu lòng còn yêu, cũng chính nó dằn vặt ta chứ gì. Thậm chí còn tàn khốc hơn nữa. Vì đó là nỗi nhớ thương không được nói ra, càng không được xoa dịu bởi những cuộc liên lạc, gặp gỡ. Nhớ thương đến xé lòng.
Có bữa ngồi lướt Facebook chơi, một bạn inbox hỏi, nghe thấy thương lắm. Bảo, anh ơi, em không ổn rồi, em nhớ người ta quá, làm sao bây giờ hả anh? Ngồi lặng thinh cả buổi, cũng không biết khuyên em thế nào cho được. Biết làm sao bây giờ hả em? Nhớ là do tim, thương là bởi lòng. Mà những thứ đó đều rất cứng đầu, của ta mà nào có chịu nghe lời ta. Ai trong cuộc đời cũng đều hơn một lần phải tự mình vượt qua những nỗi nhớ bất lực đó, gần như chỉ chờ nó nguôi ngoai chứ chẳng thể làm gì khác hơn. Như nhà văn Anh Khang cũng có viết một câu rất hay, tự hỏi: "Em biết làm gì với ngần ấy nhớ thương?", rồi cũng tự mình an ủi rằng: "Nhớ hoài rồi cũng quên, nhói hoài rồi cũng nhạt...". Nghe thật xót xa, nhưng vốn dĩ là thế. Tất cả, rồi cũng sẽ qua thôi, em à. Chỉ cần em cho bản thân mình thời gian, và đủ mạnh mẽ nhấc chân bước ra khỏi nỗi đau ly biệt ấy. Anh tin là như vậy!
Bởi, bản chất con người, vốn sợ cô đơn và khao khát yêu thương. Chẳng ai có thể ôm hoài những niềm đau, ngóng hoài một người đã quay lưng với mình và hạnh phúc bên kẻ khác. Có thể tạm chia khoảng thời gian "sau chia tay" ra thành ba phần. Phần thứ nhất, cứ tưởng rằng suốt đời suốt kiếp này chẳng thể quên người, quên đi những kỷ niệm cũ. Phần thứ hai, băn khoăn chẳng biết, rốt cuộc mình còn thương người hay thương những điều đã qua. Và phần thứ ba, là khi tất cả đều chẳng còn quan trọng, chẳng còn khiến ta bận lòng, đắn đo nữa. Là lúc, mà con tim ta lại muốn được thương, được nhớ, được mong ngóng một ai đó. Được quan tâm và quan tâm. Được chiều chuộng và nâng niu. Được hờn giận và dỗ dành. Được có những cảm xúc rất đỗi, rất đỗi trần đời. Thậm chí, dù phải đánh đổi lại bằng cả những nỗi đau.
Rất nhanh thôi, rồi cũng sẽ đến lúc, ta lại ước ao, mình có thể thuộc về riêng một người...
Và để có thể vượt qua những khoảng thời gian này, mỗi người có một cách khác nhau, như đã kể trên. Có người đưa mình vào những con đường tiêu cực, có người nhấn mình sâu xuống những nhớ thương... Tất cả đều không nên! Hãy cố gắng sống tốt nhất, trọn vẹn nhất có thể. Học những điều phải học, làm những điều phải làm. Lủi thủi một mình, không cảm xúc, không thiết tha cũng được. Thời gian đầu đều phải như vậy cả. Không sao! Miễn ta đừng từ bỏ cuộc đời. Và quan trọng nhất, đừng đi phân tán những nỗi đau.
Nhắc vậy, bởi có những người ích kỷ lắm, chẳng biết nghĩ cho ai. Lòng vốn còn thương còn nhớ người cũ, mà lại vội vàng tìm đến người mới, trải qua cùng người ta biết bao nhiêu là chuyện, cuối cùng lại bảo một câu: "Xin lỗi... Tôi chưa sẵn sàng", hay "chưa quên được người ấy...". Có tàn nhẫn quá không? Lời xin lỗi sẽ có hiệu quả gì không? Nỗi đau giờ được nhân lên thêm ở một người, cùng ta gánh chịu, thành một vòng tam giác. Họ yêu ta bằng tình yêu chân thành, bằng những sự quan tâm chăm sóc rõ rệt. Còn ta lại đi yêu những điều đã qua, người đã cũ. Có bất công với người mới quá không?
Hơn nữa, quan điểm của riêng tôi, chẳng mấy ai là thật sự vì quá khứ mà bận lòng với hiện tại và tương lai đâu. Tức là, chỉ cần ta gặp được một người tâm đầu ý hợp với mình, thoả mãn những tiêu chuẩn và điều kiện mà mình cần, lại hết lòng trao cho mình một tình cảm, chắc chắn ta sẽ rung động. Trừ những người đã trải qua những sự lừa dối, đổi trắng thay đen quá mức, không còn niềm tin với con người nữa. Nhưng trường hợp này rất ít. Còn lại đa số đều là những tảng băng nhìn bên ngoài tưởng là dày, thật sự bên trong đều rỗng tuếch, một làn hơi ấm áp nhẹ thổi qua, đều có thể làm tan chảy tất cả. Tình yêu đều có thể hoá giải mọi nỗi đau. Tôi tin là như thế!
Do vậy nên mỗi khi tư vấn, ngồi nghe những người vừa bước ra khỏi một cuộc tình than khóc, tôi chẳng thể làm gì khác hơn là khuyên họ phải tự mình mạnh mẽ lên mà vượt qua thôi. Nghe qua rất nhẹ nhàng, nhưng sự thật là thế. Chứ chẳng phải tôi không hiểu những nỗi nặng nhọc trong lòng họ, vì chính tôi cũng từng trải đấy thôi. Ví như con đường họ đang đi là một đường hầm vô cùng tăm tối, ngỡ không có lối ra, những chỉ cần họ kiên trì bền sức, chắc chắn sẽ sớm đến ngày thấy ánh mặt trời. Có thể với mỗi người, mỗi đường hầm "sau chia tay" này là dài ngắn khác nhau, nhưng chắc chắn sẽ không là ngõ cụt.
Nhớ từng viết một status ngắn này, cũng được khá nhiều bạn ủng hộ, rằng lúc còn trẻ, ai cũng tưởng mất đi một người là cả thế giới sẽ sụp đổ, sau này trưởng thành mới biết, dù "cả thế giới có sụp đổ", cũng không được đánh mất đi chính bản thân mình!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận