Tác giả: Hạ Vũ
Sự mạnh mẽ của những người trưởng thành, từng trải, không phải là họ không còn biết đau, không còn biết tổn thương, hay không còn biết chán nản, biết mệt mỏi. Mà là ở họ có một niềm tin mãnh liệt, rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn, mọi vấn đề đều có cách giải quyết của nó, và mọi con đường đều sẽ có lối ra, chỉ cần ta đủ sức đối diện và bình thản bước qua chuỗi cảm xúc tiêu cực đó, không được để nó làm mình quỵ ngã.
---------------
Trong quá trình làm admin, trả lời các confession từ các thành viên gửi về, tôi gặp nhiều nhất là những confession kể về những cuộc chia ly, tan vỡ, phản bội, đầy tổn thương và khổ đau. Họ bế tắc, tuyệt vọng, cảm giác cuộc đời như chẳng còn lối thoát ra, mọi thứ chẳng còn gì đáng mơ ước và tha thiết. Khi ấy, sau những dòng an ủi, xoa dịu vết thương cùng nỗi tâm sự của họ, tôi chỉ có thể chốt lại điều khuyên nhủ cuối cùng: Không được yếu đuối! Nhất định phải mạnh mẽ!
Chỉ còn duy nhất cách đó thôi, và chính họ buộc phải tự làm để vượt qua những nỗi đau ấy. Chẳng ai có thể làm thay họ hay giúp đỡ họ được cả.
Mạnh mẽ, nghe qua là một điều rất khó khăn và không dễ thực hiện. Thường người ta sẽ trả lời lại, nào là nói dễ chứ làm mấy ai làm được. Hay, đâu phải ai cũng được như vậy, làm được thì quá tốt rồi... Nhưng thật ra, mạnh mẽ vốn không phải điều gì đó quá lớn lao, khiến ta phải e dè, ngán ngẩm, thấy mình nhỏ bé trước nó như vậy. Mạnh mẽ, vốn dĩ bắt đầu từ những điều rất vụn vặt. Đó là khi ta thay đổi cách nghĩ, thay đổi cách nhìn nhận, và đối diện với vấn đề của mình.
Hãy hiểu, cả cuộc đời này nói chung, và với tình yêu nói riêng, luôn đầy rẫy những điều thất bại, mất mát, những nghich cảnh, những chuyện không như ý muốn của ta như thế. Ai sống rồi cũng phải trải qua cả. Không phải chỉ riêng một mình mình. Có khi đi một vòng lớn thế gian mới thấy, nỗi đau của ta thật chẳng bằng ai. Vậy mà ta đã từng bao phen muốn sống chết vì nó.
Thật ra, nói như vậy là với cái nhìn của người ngoài cuộc thôi. Còn với người trong cuộc, nỗi đau nào cũng xót xa, nặng nề cả. Không thể đem ra cân đo đong đếm như những dạng vật chất hữu hình khác được. Tuy nhiên, nhất định ta phải nhớ, ai rồi cũng sẽ phải đau, và đau cỡ nào rồi cũng sẽ phải qua.
Đặc ân của những ngày trẻ dại chính là quyền được dấn thân và khám phá, quyền được va chạm với những nỗi đau. Nhưng nhất định không được để nỗi đau nhấn chìm cả cuộc đời về sau của mình. Phải xem cuộc sống là một quá trình không ngừng đi tìm kiếm niềm vui và hạnh phúc, luôn cố gắng vươn mình vượt qua nỗi đau như một điều hiển nhiên phải có trên hành trình đời. Và gom tất cả những nỗi đau đã từng trải qua đó để làm hành trang vững chắc trên con đường tìm kiếm hạnh phúc của mình. Đau như vậy mới đáng!
Có rất nhiều người, sau khi trải qua những bon chen, xô bồ, phức tạp, đầy chán nản và ngán ngẩm, người ta muốn một mình thu mình về một góc, rộng tay đón lấy nỗi cô đơn tràn về. Bởi bên trong cô đơn, họ tìm thấy một niềm an nhiên, bình lặng. Không phải lo những gì liên quan đến được-mất, đến-đi, đậm-nhạt nữa. Cứ thế đi qua tháng ngày.
Nhưng đó là suy nghĩ và hành động sai lầm khiến ta phí hoài cuộc sống quý giá này. Và đó cũng là một sự hèn nhát, yếu đuối. Họ lười sẻ chia, thích khép mình, bị cái nhạt nhoà, nhẹ trôi của tháng ngày cô độc đó nuốt mất sự hoạt bát, năng động, cứ vậy mà vô tình để vụt mất đi những tháng năm quý giá của cuộc đời mình, không bao giờ quay về nữa. Tưởng rằng bản thân thấy thoải mái. Nhưng thật ra mở rộng lòng và bước đi... Ta sẽ tìm thấy được nhiều niềm vui hơn và cuộc sống cũng ý nghĩa hơn nhiều. Vì cuộc đời là những trải nghiệm đầy bất ngờ, chẳng ai biết trước được điều gì cả. Chỉ biết rằng, ai cũng chỉ có một lần để bước qua nó, một khi qua đi, sẽ không bao giờ trở lại. Đừng để khi cuối đời nhìn lại, ta chẳng có gì để nhớ...
Lại nói đến những người đang cam chịu bản thân trong những nỗi đau, trong những tình yêu đã thay đổi, phản bội mình, và trong những cuộc tình không còn chút tia hi vọng hạnh phúc nào để mong chờ nữa, mà vẫn yếu đuối chẳng đủ sức thoát ra. Họ có biết không, rằng cố gắng và cố chấp, suy nghĩ kĩ một chút sẽ thấy, đó là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Tôi tự hỏi, họ có đủ sức mạnh để cố chấp cam chịu như thế, sao lại không đủ mạnh mẽ để cố gắng đập vỡ nó? Điều cần cố gắng thì không cố gắng, thứ không nên cố chấp, thì lại cứ cố chấp.
Với những người như vậy, khuyên mãi không được, tôi chỉ đành chốt lại một câu cuối cùng: Ừ thì, nếu đã thấy cố lắm cũng không thể làm được, nếu dốc hết sức mình rồi mà cũng chẳng thể khác hơn, thì thôi, cứ yếu đuối đi. Và, cứ đau đi. Vì ai, cũng chỉ có một thời như vậy mà thôi.
Rồi sẽ có lúc, rất lâu sau này bạn nhìn lại, thấy mình của ngày trước, sao quá khác bây giờ. Thấy mình của hôm nay, sao quá xa lạ với hôm đó. Là khi bạn đã thật sự trưởng thành rồi. Ai rồi cũng sẽ khác. Ai rồi cũng sẽ phải lớn lên, mạnh mẽ và kiên cường hơn ngày trẻ dại. Nhưng, tôi chỉ rất lo một điều, rằng đó cũng là lúc, bạn cũng chẳng còn cần đến tình yêu nữa. Con tim của bạn chẳng còn có thể hồi phục nguyên lành lại được như xưa nữa, mệt mỏi giao hết mọi sự lựa chọn, quyết định cho lí trí, sau bao phen cứ đâm đầu vào những tổn thương và đau đớn.
Để rồi một ngày, bạn trả lại tình yêu cho cuộc đời, trả lại món quà quý giá này cho thượng đế, chỉ vì đã quá sợ hãi nó, nghĩ rằng nó chỉ toàn gây ra khổ đau, mất mát. Trong khi, vốn dĩ là do chính bản thân đã không hiểu tình yêu, không biết cách yêu, và không đủ sức để yêu.
Thế nên, thay vì vậy, hãy cố gắng mạnh mẽ ngay từ bây giờ, đừng cố chấp, yếu đuối, đừng nuông chiều bản thân lao vào những điều tiêu cực nữa. Có như vậy thì ta mới sống và yêu nổi cuộc đời. Hãy nhớ, yếu đuối và gục ngã, chưa bao giờ là tốt cho mọi cuộc hành trình dài. Cuộc đời này chính là một cuộc hành trình như thế. Đôi khi ta yếu đuối vì cứ sợ sẽ đánh mất đi một thứ gì đó trước mắt, mà không biết sự yếu đuối đó sẽ gián tiếp làm ta mất đi những thứ đáng giá hơn rất nhiều thứ mà ta đang cứ cố chấp giữ. Đừng để cuối cuộc hành trình nhìn lại, thấy sao đâu đâu cũng chỉ toàn là những điều đáng hối tiếc, đáng ân hận. Lúc ấy, hai chữ "Giá như" đã quá muộn màng rồi...
---------------
Buổi tối hôm đó mưa to lắm. Em sau một cuộc vui nào đó, trong cơn say khướt như không còn biết trời đất, phóng xe một mạch đến nhà tôi, gọi điện la hét ầm ĩ, nhất định đòi gặp mặt, sau ba tuần chia tay của chúng tôi. Em bảo em còn thương, còn nhớ tôi nhiều lắm, thật sự không thể buông tay, nếu tôi không xuống, em nhất định không về.
Tôi từ trên phòng đứng nhìn em, lòng nhói đau đến nghẹt thở. Trong cơn mưa lạnh, người ướt sũng, em ngồi bệt dưới góc đường, dáng vẻ cố chấp, cứng đầu, hệt như những lần chúng tôi cãi nhau. Chỉ là lần này, tôi không thể đến bên em được, không thể ôm em vào lòng mà xuống nước vỗ về, an ủi em như ngày xưa được nữa. Đơn giản, vì lòng tôi đã không còn em như xưa.
Em đợi một lúc rất lâu, rất lâu sau đó nữa. Trời về khuya, mưa bắt đầu tạnh dần rồi dứt hẳn. Cuối cùng em cũng đứng dậy đi về. Trước khi đi, em vứt mạnh chiếc nhẫn đôi của chúng tôi xuống nền đất. Và tôi biết, từ giây phút đó, tôi và em đã thật sự đi trên hai con đường khác nhau. Ngày mai, nắng lên, cả hai đều phải mạnh mẽ, tự bước đi trên con đường mới của chính mình.
Cho đến tận ngày hôm nay, đã trải qua rất lâu, chưa bao giờ tôi hối hận vì sự lạnh lùng, tàn nhẫn của chính mình trong cơn mưa ngày hôm đó. Bởi tôi biết, ai rồi cũng phải trải qua những mất mát, tổn thương, những điều không như mình mong muốn. Và chính mình, phải tự thân một mình mà vượt qua tất cả, nếu không thể thay đổi gì khác hơn.
Đừng yếu đuối! Giữa cuộc đời dài và rộng này, nhất định không được để bản thân mình yếu đuối, gục ngã. Tổn thương, càng thêm tổn thương. Sai lầm nối tiếp sai lầm. Cuối cũng chỉ mình mình khổ.
Và cũng để em biết, có những nỗi đau ta tưởng như không thể quên, có những người ta tưởng như không thể thôi nhớ về, vậy mà bỗng một ngày nhìn lại, tất cả trở nên mơ hồ, mung lung, như chưa từng tồn tại. Mọi chuyện rồi cũng sẽ qua. Mọi thứ rồi cũng sẽ ổn...
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận