Tác giả: Hạ Vũ
Đã từng có những ngày, hình ảnh tôi và người ấy đứng giữa một phi trường về đêm lộng gió, đông đúc người ra vào tập nập, ôm thật chặt lấy nhau cho thỏa bao thương nhớ, sau một thời gian dài đằng đằng xa cách, vẫn luôn tin yêu và chờ đợi nhau, chính là động lực để mỗi sáng thức dậy, tôi thấy cuộc đời này ý nghĩa hơn rất nhiều.
*****************
Nếu ai thật lòng yêu rồi sẽ biết, biểu hiện rõ rệt nhất của tình yêu chính là nỗi nhớ. Nhất là đối với những người trẻ tuổi, khi yêu, sẽ luôn bị nó giày vò từng phút giây. Có khi mới gặp nhau đó, chở nhau về, vừa bước vào phòng riêng thôi là đã thấy nhớ.
Bữa nào mà người bận bịu, chẳng có thời gian liên lạc, hỏi han, là thân thể bần thần rệu rã, ra vào lơ ngơ lóng ngóng, chẳng làm việc gì ra hồn, vì vốn hồn đã bay đi đâu đó xa xôi tít mù rồi.
Thậm chí còn có những đôi say đắm đến độ, rõ ràng là đang gần sát bên nhau, tay đang đan tay, môi đang kề môi, vậy mà xen lẫn những hạnh phúc dâng trào, vẫn len lỏi một nỗi nhớ chơi vơi, mơ hồ. Chưa xa mà đã sợ xa.
Và cũng chính vì lẽ đó mà khi nhắc đến những câu chuyện Yêu xa, phần nhiều mọi người đều kiêng dè, e ngại, không dám chạm vào. Mấy đôi đang yêu nhau nồng thắm mà nghe tin người yêu mình sắp đi du học, hay phải chuyển nhà, định cư ở đâu đó, là như trời đất sụp đổ dưới chân, như sợi dây tình đang kéo căng đến mức cực độ, một chút sơ sẩy nữa thôi là đứt kìa rồi.
Cứ nghĩ đến cảnh những buổi chiều tối, thành phố lên đèn, không còn người chạy qua đón rước. Hay những sáng đã hẹn, người chẳng còn đem phần ăn qua. Hoặc những lúc yếu lòng mệt mỏi, chỉ một mình ta phải gồng mình chịu đựng, chẳng còn người để sẵn bờ vai cho tựa vào nữa... là ôi thôi! Thấy tình sắp hết thật rồi! Thấy mình sắp mất nhau thật rồi!
Nhưng thật ra, hãy hiểu, dù cho yêu xa hay yêu gần, thì mọi tình yêu, rồi cũng đều sẽ có những khó khăn, thử thách, buộc chúng ta phải mạnh mẽ đối diện và vượt qua mà thôi. Muôn đời vẫn là thế. Yêu một người, chưa bao giờ là điều dễ dàng.
Thế nên, khi bắt đầu biết mình yêu, thì cũng hãy dự liệu sức lực bản thân, tự biết tình yêu là một con đường trải đầy hoa hồng: Tươi đẹp rực rỡ, hương thơm ngạt nào, nhưng cũng lắm chông gai giăng mắc, và dễ héo úa phai tàn bất cứ lúc nào, nếu ta không kịp cắt tỉa chăm sóc, ươm trồng thêm mỗi ngày.
Do đó, nếu một ngày, ta nhận được thông báo người sắp phải chia xa, thì cứ điềm nhiên bình tĩnh, lắng nghe người nói cho hết đã.
Rằng chia xa là xa đến đâu? Tại sao phải xa? Bao lâu rồi lại trở về?
Dặn vậy là vì có nhiều người, chỉ vừa mới nghe người yêu ngập ngừng thông báo là đã giận dữ dâng trào, cảm thấy như bản thân đang bị phản bội, lừa dối, bỏ rơi... xen lẫn cùng mớ cảm xúc hỗn độn, tiêu cực khác, và đùng đùng đứng dậy bỏ về, cắt hết mọi liên lạc.
Để đến một ngày, tới hẹn một người đi, ngóng hoài trông hoài bóng hình một người, đặng nói cho xong lời còn dang dở, đặng ông cái cuối rồi vĩnh biệt chia ly cũng được, mà ngóng hoài ngóng hoài không thấy. Bởi người ta đang bận ôm cái tính trẻ con, khóc rưng rức, hoặc làm những điều vô nghĩa khác ở nhà rồi, hơi đâu mà tiễn với đưa. Như vậy có xót lòng nhau quá không?
Phải ở đó mà nghe coi người ta nói đi đâu, tại sao đi. Bởi đã yêu thì phải biết nghĩ vì nhau, biết lo cho nhau. Biết rằng ai rồi cũng phải có những con đường, những kế hoạch, những dự định nhằm tô điểm cho tương lai của họ sau này của họ, có khi là cho cả hai. Vậy nên, đừng trách họ đi.
Mà hãy cố gắng thông cảm, vì sao họ phải đi. Đã là yêu nhau, thì lòng người đi hay ở lại, đau cũng đều như nhau. Đừng nghĩ bản thân mình bị bỏ rơi.
Mà hãy nghĩ cho họ, trước mắt còn bao nhiêu là gian khó đợi chờ cho chuyến đi này. Mình không thương, không gánh đỡ giùm được thì thôi, sao lại còn làm vướng lòng nhau?
Rồi phải ở đó mà nghe coi, người ta đi bao lâu, khi nào sẽ lại trở về. Cho nhau một lời thề hẹn, rồi cùng nhau mà đợi chờ. Bởi chắc ta không biết, có những người muốn dành cả một đời chỉ để đợi một người, mà còn chẳng có cơ hội để được đợi nữa, vì người đi mà chẳng một lời hẹn về.
Với những nỗi niềm gần như tuyệt vọng như vậy, chút tháng năm đơn côi của ta có là sá gì? Và dù nếu bây giờ ta cố buông, thì lòng bao giờ mới thật sự buông?
Hoặc buông được rồi, liệu sẽ lại mất bao lâu mới tìm được một người thương yêu khác?
Có khi vẫn còn đang loay hoay kiếm tìm, ngoảnh đi ngoảnh lại thì đã thấy người về rồi. Lúc đó, khoảng cách địa lý thì gần, nhưng giữa lòng ta với người thì đã xa xôi đến mấy vạn dặm, không sao thấu cảm nhau được nữa. Đáng tiếc quá không?
Và phải ở đó mà nghe coi, ngày người ta đi là ngày nào, lúc nào, mà ra đưa tiễn. Muốn ôm, muốn hôn, muốn khóc lóc nhõng nhẽo gì đó thì cứ làm hết đi. Đừng ép mình, đừng kiêng dè gì cả. Đừng cố tỏ ra mạnh mẽ những lúc không cần thiết.
Bởi có khi, đây sẽ là lần ôm, lần hôn, lần trao gửi những yêu thương trực tiếp cuối cùng của nhau trên danh nghĩa những người yêu nhau thì sao. Cứ cố kìm ném, chôn giữ, có khi tất cả rồi sẽ trở thành những điều muộn màng, và là điều hối tiếc suốt đời còn lại của bản thân đấy, biết không?
Chẳng phải là ta quá bi quan hay lo sợ tiêu cực gì cả. Chỉ là ta hiểu, sức mạnh của khoảng cách địa lý là có thật, sức mạnh của thời gian cũng là có thật. Đều là thật! Và không phải tình yêu của ai cũng đủ lớn, hay trường tồn đủ dài lâu để chống choi lại với nó.
Thế nên, nếu mai sau, một trong hai có lỗi hẹn thề, thì cũng đừng quá oán trách nhau. Bởi ít ra, cũng đã từng vì nhau mà những tháng năm tuổi trẻ quý giá, luôn rực cháy ngọn lửa tình yêu. Chỉ bấy nhiêu đó thôi cũng là đáng trân trọng rất nhiều rồi.
Đừng dằn vặt nhau, rằng tại sao nỡ để tôi đợi chờ tận ngần ấy thời gian rồi lại đành đoạn thất hẹn. Bởi trong cuộc đời này, có những đợi chờ chính là hạnh phúc.
Là khi mỗi ngày thức dậy, ta có một điều để trông ngóng, để đếm ngược từng phút giây trôi qua, để ta biết, thời gian vẫn đang tồn tại, và tồn tại một cách có ý nghĩa. Đó không phải là sự phí hoài. Thời gian có phí hoài hay không, nằm ở cách mà ta trải qua nó.
Phải có những ngày không kề cạnh nhau như thế, ta mới có thể trưởng thành, dần tự hoàn thiện bản thân mình lên được. Để ngày gặp lại, ta có thể hào hứng khoe với người, rằng người biết không, không có người, tôi đã từng một mình vượt qua hết được chuyện này, chuyện kia luôn đấy, thấy tôi giỏi không?
Tôi còn quen thêm được anh A, cô B, cùng nhiều mối quan hệ xã hội khác, luôn bầu bạn và giúo đỡ tôi những ngày người đi nữa. Giờ đây, tôi chẳng còn là một đứa trẻ còn luôn làm người phiền lòng, mệt mỏi như ngày xưa nữa rồi. Giờ đây, ta chỉ việc toàn tâm toàn ý yêu nhau thôi. Người nhé!
Và phải có những ngày không kề cạnh nhau như thế, người ta mới biết trân quý nhau hơn. Trân quý tình yêu khó khăn lắm mới được trọn vẹn này. Biết đâu cũng nhờ những ngày xa cách đó mà ta lại gắn kết với nhau dài lâu hơn.
Bỗng chợt nhớ tới hai câu nhạc xưa rất hay mà mẹ tôi vẫn thường mở ở nhà:
"Còn tôi đêm mơ, còn tôi đợi chờ
Thì dù xa xôi, tôi vẫn là của người"
(Trích lời bài hát Đêm tâm sự- Tác giả: Trúc Phương)
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận