Tác giả: Hạ Vũ
Có một kiểu người, trong tình yêu, họ rất cao thượng.
Khi người họ yêu thay lòng, muốn ra đi để đến bên một người khác, chỉ cần lên tiếng nói một lời, họ sẽ sẵn sàng buông tay. Không nặng nề, không ầm ĩ. Không đua tranh, không giành giật. Cũng không giận hờn và không oán trách. Càng không căm thù hay phẫn uất. Chỉ cần người đó cũng tốt với người họ yêu, thậm chí có những điều tốt hơn họ, họ sẽ sẵn sàng buông tay.
Đơn giản họ chỉ nghĩ, mình đã là người trưởng thành rồi, chẳng còn là một đưa trẻ con như xưa. Không thể cố chấp níu lấy một thứ không phải của mình, hay không còn là của mình nữa. Cũng không thể cố chấp giữ lấy một người ở bên, nhưng không giữ được lòng họ ở cùng. Cả hai đều sẽ không hạnh phúc. Mà họ muốn người họ yêu được hạnh phúc.
Chỉ là họ không nghĩ đến, cái giá phải trả cho sự trưởng thành, là rất lớn...
Và chỉ là không nghĩ đến, khi phải nhìn người mình yêu, hạnh phúc bên một người không phải là mình, sẽ rất đau...
"Vì mặt trời, không thể chia đôi
Và mặt trăng, muốn đời lẻ loi..."
((Trích lời bài hát Khi ta xa rời nhau- Tác giả: Trúc Hồ))
♡♡♡♡♡♡♡♡♡
Từ trước đến giờ, tôi vẫn rất sợ phải vướng vào những câu chuyện tình tay ba. Chỉ cần biết người ta đã có người yêu, hoặc đang trong quá trình tìm hiểu một ai đó, thì lập tức trong tôi, từ lý trí cho tới con tim, sẽ hoàn toàn chẳng chú ý đến người đó nữa.
Không quan tâm tò mò, càng không mơ mộng yêu đương. Có hợp ý lắm cũng chỉ cảm giác muốn làm bạn thân là cùng. Luôn giữ khoảng cách nhất định. Trò chuyện riêng cũng chỉ nói những gì cần thiết.
Do vậy, những bức tường ngăn cách vô hình ấy hiện lên một cách rất tự nhiên và bình thường. Như một điều vốn dĩ phải làm. Không khó chịu hay gò bó.
Nếu làm ngược lại, có khi lại thấy không quen và không thích. Và như vậy sẽ tránh được những hậu quả xấu về sau.
Bởi thôi luôn biết rằng, bước vào câu chuyện tình ba người, i được, ai mất, ai ra đi, ai ở lại, thì hạnh phúc đều sẽ không trọn vẹn được nữa rồi. Có khi còn làm vỡ tan tất cả những gì tốt đẹp đang có.
Tuy nhiên, cuộc đời thường sẽ khiến ta lạc bước vào những con đường nằm ngoài dự tính, chẳng phải điều gì cũng được quyết định bởi bản thân ta.
Vẫn có những cuộc gặp gỡ định mệnh diễn ra, ngược lòng ta, nhưng thuận lòng trời. Bởi có những người, lý trí và tình cảm kiên định, thì khi có người yêu, họ sẽ luôn thể hiện ra điều ấy, tự bảo vệ mình, cũng như bảo vệ cho người khác nữa.
Nhưng bên cạnh đó, cũng có những người, khi bị choáng bởi cơn say nắng rồi, họ chẳng làm chủ được bản thân nữa. Ta ngại ngùng không hỏi, họ cũng điềm nhiên không nói. Cuối cùng cho tới tận khi ba người đối diện rồi, ta mới giật mình nhận ra, mình đã sa vào chuyện tình tay ba từ lâu lắm rồi.
Khi ấy, biết phải làm sao? Tình cảm đã trở nên sâu đậm, lý trí dù có thắng được con tim, nhưng cũng sẽ để lại một vết thương sâu. Buông bỏ một người mà ta yêu thương, đã bao giờ là điều dễ dàng? Vì bạn biết đó, yêu thương đích thực thì chẳng thể sẻ chia làm đôi. Mà yêu thương ra đi thì nỗi đau nào sánh bằng.
Chợt nhớ tới hai câu hát trong bài "Đến sau" của nhạc sĩ Anh Tuấn, từng khiến tôi nhói lòng:
"Thương thân em đến sau một người
Để mối tình chôn sâu đáy tim..."
Ừ, thì thương thân em thôi, biết làm gì khác bây giờ. Trong tình cảm, có những khi không thể phân định ai đúng, ai sai, mà là ai đáng thương hơn ai. Bởi có những chuyện, không phải riêng họ quyết định là được. Và với tôi, những người phải vướng vào chuyện tình tay ba, là những kẻ đáng thương như thế.
Bước đến thì khó, mà lùi lại cũng chẳng xong. Nhưng theo tôi, dù đau, dù buồn, dù chẳng muốn đâu, nhưng ta cũng là người nên ra đi thôi. Nên bước ra khỏi tổ ấm hạnh phúc của người ta, sau khi bản thân đã lầm đường lạc lối, đã lỡ bước vào.
Bởi như đã nói đó, tình yêu đó dù có được, hạnh phúc cũng chẳng còn vẹn tròn đâu. Hạnh phúc mà người khác phải đau khổ, ta hạnh phúc đành sao?
Hãy cứ ra đi trong bình thản. Và đừng làm bận lòng người nữa. Nếu là của nhau thật sự, nếu người ta yêu mình thật sự, thì chẳng cần ta phải cố gắng giành lấy hay chiếm đoạt đâu, mà họ sẽ tự tìm đến với ta, bằng một con đường hoàn toàn độc lập, không bị ràng buộc bởi ai nữa.
Khi đó thì ta mới hãy nên đấu tranh cho con tim mình, cho tình cảm chân thành, dù có chút ích kỷ, dại dột của cả hai. Bởi bạn biết không? Nhiều khi, người ta nói tiếng yêu, tiếng thương, tiếng say đắm với nhau thì dễ, chứ mấy ai có được tình yêu thật sự đủ lớn, để chịu buông bỏ tất cả vì nhau?
Hay chỉ toàn là những kẻ tham lam, vừa muốn có cái này, vừa lại không muốn mất cái kia, luôn dùng dằng ở giữa, chỉ biết làm tổn thương người khác, bằng chính sự yếu đuối và nhu nhược của mình.
Và nhất là, mấy ai phân biệt được đâu chỉ là tình cảm trần tục nhất thời, đâu mới là yêu thương gắn bó thực sự, và không thể để đánh mất hơn.
Đôi khi, họ cứ chạy theo mãi những tiếng gọi hối hả, vội vàng của con tim, rồi một ngày mỏi mệt, bàng hoàng nhận ra, đây chẳng phải là điều mình thật sự cần, là nơi mình thật sự muốn nương nhờ, dựa dẫm, suốt phần đời còn lại của mình. Đến lúc ấy thì đã quá muộn rồi. Nhìn đâu cũng chỉ thấy riêng mình bản thân đơn độc mà thôi...
Thế rồi cuối cùng, con đường nào sẽ dành cho kẻ còn lại trong câu chuyện ba người này? Biết sẽ là đi, hay là nên ở?
Khi lúc này, dẫu quyết định đi hay ở, thì nhìn đâu cũng chỉ thấy sự cô độc một mình mình thôi. Đi làm sao với ngần ấy yêu thương đa cùng nhau chăm đầy. Mà ở làm sao với những tổn thương, với một người từng bao năm gắn bó, nay đã nhen nhóm ngọn lửa đổi thay?
Nếu bạn muốn xin lời khuyên, thì theo tôi, hãy cứ ở lại, nếu con tim của bạn vẫn còn níu chân, không cho rời bước. Hãy cứ mạnh mẽ giữ lấy người, bằng tất cả những gì mà bản thân đang có.
Hãy cứ tự tin rằng người chỉ trót một lần say nắng thôi, tự tin rằng ta mới là người có thể mang đến được hạnh phúc thật sự cho người, và hãy nhẹ lòng tha thứ cho lỗi lầm ấy.
Đừng e sợ rằng mình thua kém ai cả. Ít nhất mình cũng có những giá trị riêng biệt, độc nhất trên cuộc đời này. Hãy tự tin giữ lấy người bằng chính những điều đó thôi. Như thời gian qua, cũng đã từng bên nhau, bằng chính bản thể của nhau vậy.
Giữ lấy người mình yêu, không có gì là ngu khờ hay dại dột cả. Đơn giản, đó là giữ lấy niềm vui, niềm hạnh phúc cho chính bản thân mình, và để sau này dẫu có ra sao, bản thân cũng không cảm thấy hối tiếc. Trước tiên hết là vậy, chẳng vì ai cả.
Thế nên đừng nghe lời ai chê cười, hay tự chê cười bản thân mình. Cũng như đừng quá tự tôn hay kiêu hãnh. Vì trong tình yêu, đôi khi nó chính là nguyên nhân gây ra những nỗi đau khôn nguôi.
Thế nhưng, nếu người đã quyết định dứt khoát ra đi, chắc chắn rằng con tim đã trao gửi về nơi kẻ khác, thì ta cũng hãy đành buông tay thôi.
Giữ làm chi một người, vốn đã không còn yêu thương ta nữa. Ta không hạnh phúc, mà người cũng sẽ chẳng vui vẻ gì.
Mà nếu thật lòng yêu thương một người, ta đành lòng nhìn họ như xác không hồn, chẳng còn chút sinh khí, chỉ vì cố gắng ở bên ta sao? Xót xa và đau đớn lắm! Hãy giải thoát cho người, và cho chính ta!
Có khi cũng nhờ lần chia ly ấy, sau này ta mới có thể gặp được một người biết nâng niu và trân quý ta hơn tất cả, sẽ chẳng dễ dàng vì sa mình vào cơn say nắng nào đó mà bỏ lại ta chơi vơi giữa dòng đời này nữa.
Cũng đừng vì những tháng năm hạnh phúc đã từng cùng nhau trải qua mà không đành lòng buông bỏ. Hãy hiểu, tim người giờ đâu còn như ở nơi quá khứ nữa đâu, mà đã thuộc về phương trời xa xôi nào đó, của hiên tại và tương lai, cùng một người mới mất rồi.
Và đừng cố phủ nhận, rằng trong tình yêu, kẻ đến trước hay đến sau, thật ra chẳng hề quan trọng. Quan trọng nhất, ai mới là người được yêu. Ta giờ đây đã đứng bên lề của hạnh phúc, trở thành một kẻ yêu đơn phương mất rồi, bạn ơi!
Cuối cùng, nhìn lại ta sẽ thấy, câu chuyện ba người này, đâu đâu cũng toàn là nỗi đau. Hãy yêu cho thật trọn vẹn một mối tình thôi. Đừng sinh tâm tham lam, đứng núi này mơ núi nọ. Vì ta chẳng thể biết chắc chắn rồi mình sẽ được gì và mất gì đâu.
Thế nên tôi mới nói, những kẻ sa chân vào trong mối quan hệ ba người, là những kẻ thật đáng thương thay, là như vậy đấy...
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận