Tác giả: Hạ Vũ
Khi tức giận một ai đó, tôi thường có thói quen im lặng, không muốn nói gì nữa. Hoặc sẽ nói thẳng với người ấy, rằng tôi cần một khoảng lặng im, lúc khác nói chuyện lại sẽ tốt hơn.
Bởi tôi biết, khi đang giận dữ, tôi sẽ không thể kiểm soát tốt những lời nói của mình, cũng như dễ dàng nói ra những lời không nên nói, mà sau này sẽ vô cùng khó để xóa bỏ.
Và bởi tôi biết, có khi, cơn giận dữ này qua đi, thì vấn đề mà ban nãy tưởng chừng như vô cùng quan trọng, lớn lao, lại trở nên bé nhỏ, chẳng đáng để tiếp tục đem ra đôi co với nhau nữa.
Người ta vẫn thường hay nói với nhau, trên đời này, thứ sắc bén hơn cả gươm đao, đủ sức giết chết một con người, chính là lời nói. Và cách trả thù ghê gớm nhất, cũng chính là sự lặng im. Thế mới thấy được sức mạnh đáng sợ của hai điều ấy như thế nào. Vì thế, hiển nhiên trong tình yêu, nếu ta không biết nói hoặc im lặng đúng lúc, đúng cách, ta có thể đánh mất đi người ta thương bởi chính sự khờ dại của mình.
Từng có một cậu bạn nhỏ nhắn tin xin lời khuyên của tôi, hỏi, cậu phải làm sao để kiềm chế bớt những lần tức giận, nổi nóng của mình. Vì cứ mỗi lần như thế cậu lại nói ra những lời vô cùng nặng nề, không kiêng nể ai cả. Nhưng rồi một lúc sau, khi cơn giận dữ qua đi, cậu lại thấy rất hối hận. Vậy mà mọi thưa cứ diễn ra như một vòng tuần hoàn như vậy, không cách nào kiểm soát được. Cậu phải làm sao đây?
Và nhớ lần đó, tôi đã khuyên cậu rằng, thật ra đa số bản tính con người vốn không thích sự rối rắm, dây dưa, sinh thêm nhiều chuyện. Họ mong muốn những điều bình yên, an lành, không vướng bận hơn. Nhưng chính vì sự tức giận, cơn nóng nảy, đã tạm thời biến họ thành một con người khác, bất chấp tất cả và không quan tâm hậu quả gì diễn ra sau đó nữa. Đến khi mọi cảm xúc nhất thời ấy tan biến, trở lại bản chất của mình, thì họ thường ước giá như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng tất nhiên, điều ước đó vô dụng, và thời gian chẳng bao giờ quay ngược lại cả.
Thế nên, khi cơn giận dữ nhen nhúm bùng phát, phải cố nhớ mà tự nhắc nhở bản thân mình rằng: Đây không phải là ta đâu, không phải là điều ta thật sự muốn đâu, đừng như vậy! Cứ trải qua vài lần như thế, sẽ thấy rằng điều mình tự nhắc bản thân là đúng, và sẽ tự nghe lời mình hơn cho những lần sau đó.
Tất nhiên, những điều này có thể không đúng với những người bản chất thật sự hung dữ, hiếu chiếu. Nhưng hãy hiểu, một vấn đề được giải quyết bằng sự giận dữ, nóng nảy, chẳng bao giờ là tốt và kết thúc triệt để cả. Đừng vì nuông chiều bản thân mà gây ra những điều bất lợi cho chính mình. Không đáng!
Trong tình yêu cũng như thế. Rất nhiều đôi đã bị lừa phỉnh bởi chính bản thân mình, nghe theo những cảm xác tạm thời đó mà đánh mất đi người thương yêu của mình, chỉ với vài câu nói, nhưng mỗi câu nói lại mang một trọng lượng vô cùng to lớn.
Họ nặng lời với nhau, họ sỉ vả nhau, họ lăng mạ nhau, đem những thói hư tật xấu của nhau ra để hả hê chì chiết, họ nói những điều không thật với lòng mình, cho vừa cái bụng lúc đang sục sôi lửa lớn. Để đến lúc bình tĩnh lại, thì đã quá muộn màng.
Bởi bạn biết không? Có những lời nói ta chỉ mất vài giây để nói ra thôi, nhưng sẽ phải mất cả đời để xóa nó đi trong tâm trí người phải hứng chịu. Mà thường khi chưa hết đời, xóa vẫn còn đang dở dang, thì tình đã thành dang dở rồi.
Cũng đừng bao giờ nghĩ kiểu như tụi tui yêu nhau nhiều lắm, giận nhau chửi nhau như chó với mèo hoài à, mà có xa nhau được đâu. Rồi vô tư duy trì thói quen đó.
Rất là sai lầm!
Chỉ là khi tình yêu vẫn còn đang nồng thắm thôi, ta mới đủ sức tha thứ và hi sinh vì nhau như thế. Nhưng liệu điều ấy sẽ đong đầy hoài được không?
Chỉ sợ đến một ngày, tình cảm bên trong vốn thực sự đang có vấn đề, nhưng đã quen với việc không tiết chế cảm xúc như thế, tha hồ làm tổn thương nhau, chút yêu thương còn sót lại không đủ chống đỡ nữa. Cuối cùng, từ những người đã từng một thời rất yêu thương nhau, rốt cuộc lại trở thành những kẻ hận thù, không thèm nhìn mặt nhau nữa. Có phí hoài những năm tháng hạnh phúc quá không?
Nếu thực sự yêu thương nhau, và trân trọng mối quan hệ, cũng như những điều tốt đẹp mà cả hai đang có, thì đừng nên như vậy. Những lúc ấy, hãy tạm gác cái tôi của mình qua một bên, mỗi người nhịn nhau một lời, cho đến khi bình tâm lại rồi hẵng ngồi xuống cùng phân xử đúng sai sau.
Cứ phải cố giành nhau từng câu nói, có ai chịu nghe ai đâu?
Nói làm gì cho mệt sức, phí hơi. Hoặc nếu là chuyện cần thiết giải quyết gấp, hãy thử thể hiện bằng chữ viết, một bức thư viết tay càng tốt, hay đơn giản là một cái email cho nhau chẳng hạn. Như vậy ta sẽ có thời gian để sắp xếp, lựa chọn từ ngữ tốt nhất có thể. Và khi người đọc, cũng sẽ có thời gian mà nghiền ngẫm lại mình, nghĩ suy lại chuyện nữa. Miễn sao là hãy thoát ra khỏi bàn tay của ác ma giận dữ, đang hăm he phá nát tình yêu của ta là được.
Tình yêu, đôi lúc cũng cần phải dành cho nhau những khoảng lặng yên như thế. Để ta biết, ta nhìn nhận lại, tình yêu thuở nào của mình bây giờ ra sao. Đang có những vấn đề gì cần giải quyết, những điều gì cần khắc phục, những lỗi gì để mà nhanh chóng sửa đổi, hoàn thiện, tiếp tục cùng nhau dốc lòng vun xới, chăm bón hạnh phúc cho cả hai. Đừng cứ không quan tâm, hờ hững, để lướt qua lướt qua hoài những dấu hiệu cho thấy sự rạn nứt, vỡ tan dần, cho đến một ngày không còn cứu chữa được nữa.
Hoặc thậm chí là để nhìn thẳng vào sự thật, rằng ta còn cần nhau nữa không?
Để còn liệu mà cho nhau một điểm dừng tốt nhất. Còn hơn là để những chuỗi ngày tiếp theo vô tình giày vò, làm tổn thương nhau mà không hay. Đời người, có bao nhiêu năm tháng?
Yêu nhau một ngày cũng là yêu, nhưng phải trọn vẹn hạnh phúc nhất có thể. Huống hồ gì đã trải qua cùng nhau bao nhiêu ngày thương nhớ, cuối cùng lại để những điều còn vương vấn trong nhau chỉ có những nỗi buồn như vậy thôi sao?
Mà với con người, niềm vui thì chóng quên, còn nỗi buồn thì lại luôn khắc sâu, vô cùng khó xóa bỏ.
Tuy nhiên, dành cho nhau những khoảng lặng để tĩnh tâm lại, khác với ta cố gắng chiến tranh lạnh với nhau. Nghĩa là lòng còn yêu, còn thương, còn nhớ nhung người ta, mà lại ép mình im lặng để hơn thua, chờ người ta cầu hòa. Điều đó trẻ con vô cùng! Im lặng không có nghĩa là ngừng yêu thương.
Có thể đúng.
Nhưng, yêu thương sẽ bị giết chết dần trong sự im lặng. Bởi có những câu chuyện, nếu hôm nay không nói, sẽ chẳng bao giờ có cơ hội để nói ra nữa. Cứ kìm giữ trong lòng đi. Rồi đến một lúc mỏi mệt, không thể chịu được nữa, cả hai cũng sẽ phải lên tiếng thôi. Mà không phải là lên tiếng giảng hòa, mà là lên tiếng rời xa. Và một ngày gặp lại nhau, khi chuyện đã thành xưa, người đã thành cũ, mọi thứ chẳng còn ý nghĩa gì nữa, nhưng những câu chuyện ấy vẫn cứ giắt mang mãi trong lòng, chẳng cách nào buông bỏ được, vì cứ mãi trách hận bản thân đã để lỡ một yêu thương quý giá trong cuộc đời.
Thế mới thấy được, việc lựa chọn sẽ cất tiếng nói, hay điềm nhiên lặng thinh trong tình yêu, là cả một nghệ thuật điêu luyện. Hãy lựa chọn thế nào để mà sau này, bạn có thể vui vẻ mỉm cười, lòng không lưu luyến, vướng bận, hay muộn phiền gì nữa chỉ cần như vậy thôi là được rồi. Đừng để phải có một ngày, bao lời nói cũng hệt như không lời. Và đó cũng là lúc ta không còn nhau nữa rồi...
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận