Tác giả: Hạ Vũ
Có những người, sau khi trải qua những thăng trầm, sóng gió, họ dần tách biệt mình ra khỏi thế giới xung quanh. Chẳng thiết tha điều chi, chẳng quan trọng thứ gì. Cứ sống từng ngày thảnh thơi, chậm rãi. Mặc kệ nhịp đời thoi đưa như mắc cửi.
Họ tựa một tách trà thơm, thứ nước được nấu sôi lên, mang hương vị đậm đặc của ngàn chiếc lá khô chắt lọc, bình tĩnh phả ra từng làn khói nghi ngút, giữa trăm thứ thức uống khác có mặt trên thế gian. Và muốn uống được một tách trà như thế, người uống phải đủ kiên nhẫn, không vội vàng, mới mong có thể thưởng thức hết sự ngon lành của nó.
Cũng như một con người, nếu muốn yêu một người như trên, cũng phải đủ trưởng thành, từng trải, mới có nổi sức lực khám phá được tình yêu sâu thẳm bên trong lòng họ, mà chính họ đã lấp vùi....
---------------
Này bạn, hãy nhìn những người kia đi. Họ của ngày hôm qua, đã từng là những con người luôn yêu hết lòng, hi sinh hết mình, vì những kẻ người dưng xa lạ, luôn quan trọng người ta hơn chính bản thân mình. Tình yêu trong mắt họ, đã từng một thời rất lung linh và lộng lẫy, khiến họ khao khát, mong cầu, đặt tất cả mọi sự quan tâm và niềm tin tưởng của cuộc đời lên đó, tác động đến mọi cảm xúc mà họ đeo mang.
Nhưng đáng tiếc thay, tình yêu thực tế lại chẳng xinh đẹp như họ hằng mơ, cuộc đời cũng chẳng công bằng như họ hằng ao ước. Không phải sau mọi cơn giông bão đều sẽ có cầu vồng, không phải ai yêu chân thành rồi cũng sẽ nhận được hạnh phúc trọn vẹn. Họ hết lần này đến lần khác bước qua những tổn thương, đổ vỡ, những điều dối gian, lừa lọc, những kết quả không như ý nguyện của mình. Cho đến một ngày, chính là ngày hôm nay, trái tim của họ đã bất cần với yêu thương, và niềm tin trong họ cũng đã bị bào mòn theo năm tháng, chẳng còn gì là vẹn nguyên nữa.
Họ bắt đầu đặt bản thân mình lên trên tất cả, có lẽ chỉ sau gia đình thân yêu. Họ tránh những điều sẽ gây ra nỗi buồn, chỉ tìm đến những câu chuyện vui. Họ chạy theo những đam mê, những sở thích của bản thân mà một thời họ bỏ vào quên lãng. Họ biết sống vì mình hơn, sau ngần ấy thời gian bất công với chính mình. Bởi họ hiểu, họ nợ bản thân một lời xin lỗi.
Và quan trọng nhất, tình yêu, thứ tình cảm vốn từng là tâm điểm mà họ luôn quay quanh, đã chẳng còn là quan trọng nữa. Có thì tốt, mà không có thì cũng chẳng sao. Dẫu có những đêm, họ vẫn trằn trọc với một bóng hình thoáng gặp trên phố. Hay có những ngày, họ vẫn tủi lòng khi nhìn thấy các đôi tình nhân tay trong tay chuyện trò, quấn quýt bên nhau. Nhưng tất cả mọi cảm xúc đều là chỉ là tạm thời đến rồi qua nhanh. Hoặc nói đúng hơn, họ không dám để nó kéo dài. Sau đó, họ lại tiếp tục một mình, thong thả bước đi giữa dòng đời, chỉ một mình.
Ở họ tỏa ra một sức hấp dẫn kì lạ đối với người khác. Nó khiến người ta muốn khám phá, chinh phục, muốn khơi lại trong họ niềm tin yêu ngày xưa. Lại cũng khiến người ta thấy xót xa, thương cảm, cho một con tim chân thành bị lấp vùi. Nhưng như đã nói, họ của ngày hôm nay đã khác nhiều rồi, đâu dễ gì tìm lại ngày xưa. Chính sự quá bảo vệ bản thân, quá đề phòng xung quanh, và quá xem trọng mình hơn tất cả của họ, vô tình lại gây ra tổn thương cho những người đến sau. Họ như một chú nhím nhỏ trên thân đầy gai góc, ta dẫu muốn nâng niu, nhưng nếu không cẩn thận sẽ để xước tay mình.
Vậy phải làm sao đây? Khi ta trót thương một người như thế? Phải làm sao khi bỗng một buổi chiều muộn, ta thấy họ lủi thủi một mình từ chỗ làm về, ăn vội một bữa ăn lề đường, rồi lại tất tả về nhà, chúi đầu vào công việc, ta thấy xót? Phải làm sao khi những ngày lễ hội, người người đi chơi, chỉ riêng họ thờ ơ hờ hững, nằm dài ở nhà xem tivi, đọc sách, để một ngày vui trôi qua như mọi ngày, ta thấy chán ngán thay?
Phải làm sao, khi ta muốn bản thân mình xuất hiện và được hòa chung trong thế giới đơn độc của họ đây?
Đó là hãy trở thành một người có suy nghĩ trưởng thành, và đầy kiên nhẫn.
Hãy biết trước, những ngày đầu bước đến bên họ, ta sẽ chẳng được trải qua những điều tưởng chừng như rất bình dị và quen thuộc của những cặp đôi làm quen, tìm hiểu nhau khác đâu. Những tin nhân trò chuyện, tán gẫu, tuy vẫn có thể có, nhưng sẽ không là nhiều. Họ còn nhiều việc có ý nghĩa phải làm cho hiện tại và tương lai của bản thân mình hơn. Họ sợ mình lại bất công với bản thân một lần nữa, dù họ vẫn thật lòng có để ý đến bạn. Tuy nhiên, đừng ngại liên lạc với họ, khi bạn thật sự cần. Cũng như, họ sẽ tìm đến bạn ngay, nếu họ không muốn ở một mình. Che giấu đến mấy, họ vẫn là một người rất xem trọng tình cảm mà thôi. Nếu không ngày xưa, họ đâu phải đau như vậy?
Những lần giận hờn hay xảy ra bất đồng quan điểm, đừng tủi thân khi thấy họ chẳng mấy quan tâm, xem trọng. Hay những lần bạn thử buông lơi tay, họ cũng hờ hững không níu lấy, đừng buồn. Họ sẽ dễ dàng buông xuôi, từ bỏ mối quan hệ, khi bắt đầu xuất hiện những điều khiến họ phải bận tâm, mệt lòng. Họ vốn sợ những nỗi buồn lo quá rồi. Hãy hạn chế tối đa những cơn sóng gió như thế, nhường nhịn nếu có thể, cho thời gian đầu của cả hai. Nhưng cũng đừng lo quá, họ vẫn sẽ dành một sự tôn trọng tối thiểu đối với bạn. Bởi họ biết hơn ai hết, nỗi đau trong tình yêu sẽ giày vò cả thể xác và tinh thần của con người đến như thế nào.
Và cuối cùng, đừng có áp đặt những suy nghĩ và cảm giác hiện tại của bạn lên họ, cố phán xét họ, về bất kì điều gì trong quá khứ, cũng như cách sống trong hiện tại của họ. Bởi trong quá khứ, họ gần như đã nắm rõ sai lầm là do đâu, nhưng đã quá muộn để thay đổi. Mọi thứ, họ đã xếp yên ở một góc, đừng cố gắng đào lên làm thêm đau lòng nhau. Còn ở hiện tại, hãy cứ để họ sống, và yêu, như cách mà họ chọn. Miễn họ thấy vui và thoải mái, không làm hại ai. Bạn không nói được họ đâu. Họ vốn rất cứng đầu. Nhưng chính ngày xưa, chẳng ai khuyên được khi họ cứ ngốc nghếch đưa mình vào nỗi đau cả. Hãy để họ tự tiếp tục nhận thức bản thân mình, nếu không muốn đánh mất họ.
Đừng toan tính được mất, thiệt hơn, đừng đắn đo mối tình này sẽ lâu dài hay ngắn hạn, đừng băn khoăn sao cứ mãi mập mờ, không rõ ràng. Quan trọng mỗi ngày bên họ, ta có cảm thấy hạnh phúc không, có là niềm động lực để ta sống tốt hơn trong cuộc đời này không, vậy là đủ. Với họ, tình yêu giờ đây cũng chỉ cần có thế. Họ quá sợ những lần hi vọng rồi lại thất vọng, bởi những kế hoạch tương lai, những lời hứa hẹn thật nhiều, nhưng chẳng thực hiện được bao nhiêu.
Ta hãy cứ nhẹ nhàng, an nhiên mà ở bên họ như thế thôi. Dùng tình yêu chân thành của mình mà sưởi ấm niềm tin tưởng đã héo khô trong tim họ. Đừng vội phán xét họ không còn biết yêu thương. Chẳng ai làng không khao khát yêu thương và sợ hãi nỗi cô đơn cả. Chỉ là họ cố ép mình vượt qua mà thôi.
Yêu một người từng đi qua bao mất mát, tổn thương, đôi khi ta cảm thấy mình thật nhỏ bé, không được xem trọng. Thay vì cảm thấy khó chịu về điều đó, ta hãy học cách yêu như họ luôn đi. Một chút lạnh lùng, pha một chút bất cần, và luôn yêu bản thân mình hơn tất cả. Họ không cần bạn phải quá yêu bạn đâu. Hãy biết yêu chính bạn trước, và tự chăm sóc tốt cho chính bạn trước đi đã.
Thật ra, cách yêu của họ, nói là để bảo vệ họ, nhưng suy xét sẽ thấy, cũng là để bảo vệ cho cả người họ yêu, có thể là chính bạn sau này. Rồi bạn sẽ nhận ra, tình yêu của những người đã từng đi qua nhiều tổn thương, tuy không thể mang đến cho bạn sự nồng nhiệt của tuổi trẻ nữa, nhưng thay vào đó, bạn sẽ được đền bù lại một cảm giác bình yên đến như thế nào. Mà giữa cuộc đời đầy biến chuyển, đổi thay và luôn quá vồn vã này, đôi khi những nơi yên bình như thế thật có giá trị biết bao.
Vậy, người có muốn chọn bình yên không?
*****************
Trung thu năm đó, gần đến giờ hẹn thì nhận được tin nhắn của người, báo bận. Thật, giận không biết để đâu cho hết, nên không thèm nhắn trả lời lại. Vì tối nay mà hủy hết tất cả những lời hẹn hò của đám bạn thân, lại chuẩn bị kĩ càng từ sớm, vậy mà chỉ gọn lỏn một tiếng bận thì có quyền mất tăm không thấy mặt mũi. Cuối cùng đành phải ở nhà đón Trung thu cùng gia đình.
Nhớ, mẹ ra chiều ngạc nhiên lắm. Nói: "Ủa, bao năm lễ lộc có bao giờ thấy mày ở nhà đâu, nay bị cho leo cây hả?" Nghe vừa quê, mà lại vừa nao nao trong lòng. Nghĩ lại thì thấy đúng thật. Đến cậu kề giờ Giao thừa mỗi năm, lúc nhà nhà quây quần đón năm mới bên nhau, thì bản thân còn đang mắc kẹt ngoài đường, trong đám xe cộ, khó bụi, nơi có vô số con người đứng ngóng chờ những điều rực rỡ trên cao xa vợi, mà hình như lại lãng quên đi nhiều điều tuyệt vời nhưng rất thân thuộc gần bên mình, nói chi mấy ngày này.
Bữa đó, lần đầu tiên ngồi im lắng nghe ba kể lại những câu chuyện ngày còn nhỏ, mình đòi mua lồng đèn ra sao, đòi dắt đi chơi thế nào. Vừa nghe vừa ăn bánh Trung thu. Và cũng là lần đầu tiên thấy bánh Trung thu ngon đến vậy.
Quanh đi quẩn lại đã tàn ngày Trung thu, lên lại phòng, định nhắn hỏi thăm người đang bận gì, định cảm ơn người vì buổi tối ngày hôm nay, thì điện thoại đã vang lên một tràng âm thanh quen thuộc. Nhấc máy lên, cũng chỉ vỏn vẹn vạ tiếng: Ngủ chưa vậy, đang ở dưới nhà nè. Cho đến tận lúc cần chiếc bánh của người trên tay, nghe gió đêm thổi vù vù trên tóc, vẫn không tin con người trước mắt của mình là thật.
"hì hì... Xin lỗi vì trò này nha, tại tui muốn tối nay mấy người quây quần ở bên gia đình mình thôi. Ra đường làm gì cho đông đúc xe cộ, khói bụi, nhiều người, lại chẳng mấy thật là vui. Trung thu là tết sum vầy mà.
Rồi một lúc nào đó, mấy người sẽ hiểu, trên đời này, chỉ có gia đình mình mới là quan trọng nhất mà thôi. Tất cả, ai cũng đều có thể bỏ mấy người đi bất cứ lúc nào. Biết không?"
Những lời người ta nói năm đó, chắc đến suốt cuộc đời này mãi cũng chẳng thể quên được. Lúc đó còn trẻ con lắm, nghe người ta thủ thỉ, lòng cũng có chút rung động thật, nhưng vẫn cười vang đáp lại, nào là đến giờ làm cụ non rồi phải không, muốn trốn tội cho tui leo cây chứ gì. Đến giờ ngẫm lại mới thấy, người ta nói thật chẳng sai chút nào. Bởi đến cuốu cùng rồi, chính cả người cũng bỏ đi... Nhưng những năm tháng bên người, bản thân lại chưa từng hối tiếc.
Hóa ra, yêu một người trưởng thành, ta buộc mình cũng phải dần trưởng thành hơn. Và chỉ có trưởng thành, mới đủ sức tìm thấy ở tình yêu những niềm hạnh phúc trọn vẹn nhất, cũng như đủ sức giữ gìn, trân quý nó, dù cho đến một ngày, ta buộc phải cất nó vào trong góc riêng, và đứng lên đi tìm hạnh phúc khác của cuộc đời mình...
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận