Tác giả: Hạ Vũ
Thành phố này rộng quá, biết sẽ có ngày chúng ta gặp lại nhau không người nhỉ? Mà nếu có, chúng ta sẽ chào nhau như thế nào đây? Sẽ mỉm cười nhẹ một cái, bâng quơ nói câu lâu quá không gặp, người đi đâu qua đây. Hoặc sẽ niềm nở bước đến, tay bắt mặt mừng, hỏi bao nhiêu chuyện trong những tháng năm xa cách, rằng người sống khỏe không, công việc thế nào. Hay, sẽ lạnh lùng bước qua nhau như chưa từng hề quen biết, người nhỉ?
Vậy người à, sau ngần đó tổn thương ngày ấy người đã reo đến cho tôi, lỡ một hôm chúng ta vô tình chạm mặt, biết phải chào nhau như thế nào đây?
Nhưng người biết không, nếu thật sự sẽ có ngày ấy, tôi chẳng mong chúng ta quá câu nệ điều gì đâu. Chào một tiếng cũng được, hay giả vờ không thấy, lướt qua nhau cũng được. Thế nào cũng được, thoải mái là được. Điều duy nhất tôi mong là quá khứ xưa kia, ta đều đã ru chúng ngủ thật yên rồi người nhé. Và hiện tại cũng như tương lai của chúng ta, đều không còn khờ dại như ngày xưa nữa, được không người?
Tôi từng khờ dại đánh mất đi người tôi yêu nhất...
Người từng khờ dại đánh mất đi người từng yêu người nhất...
Sẽ để tất cả ngủ yên, người nhé!
----------------------------------------------
Tối qua tôi đang ngồi lướt facebook, vô tình thấy một cô gái đăng một bài viết có nội dung đại loại là:
"Gieo cho tôi bao tổn thương, rồi bắt tôi phải chúc hắn hạnh phúc ư? Tôi không những không cao thương được như vậy, mà tôi còn cầu mong hắn không được hạnh phúc. Hoặc ít nhất, không được hạnh phúc hơn tôi!"
Bài viết nhận được rất nhiều comment đồng quan điểm với câu nói trên, cũng như có khá nhiều lượt chia sẻ về tường nhà của các cô gái khác, như để nói cho "ai đó" biết lời khẳng định đanh thép ấy.
Tuy nhiên, bên cạnh đó, cũng có các comment đứng trên quan điểm ngược lại với cô gái, và phần lớn họ trả lời lại là: Làm vậy để chi? Khổ mình chứ được gì! Và tôi cùng quan điểm với phe đối lập đó. Còn định nhảy vào comment theo, rằng, làm vậy để chi nhỉ? Khổ mình thôi chứ được ích lợi gì?
Hãy nghĩ rằng, đoạn đường cả hai từng chung lối, giờ đây đã rẽ thành hai ngả. Ta đi đường ta, người chọn đi đường của người. Chẳng còn liên quan gì đến nhau. Người có buồn vui, sướng khổ gì đó, ta cũng chẳng được gì thêm và mất đi thứ gì, như ngày còn bên nhau nữa. Có chăng nếu ta hận người, thấy người khổ đau thì ta mừng vui, hả dạ. Nhưng đó cũng chỉ là thỏa lòng thôi, chứ có được thêm điều gì thực tế đâu? Sao không buông bỏ, đừng chấp niệm hẳn luôn, cho nhẹ lòng mà thanh thản bước đi, đón nhận những cảm xúc mới mẻ, thiết thực hơn?
Một khi ta còn quan gâm đến người, còn vì người mà buồn vui, thì tức là ta còn vì người mà bận lòng. Thậm chí, còn có thể vì người, vì những điều xưa cũ mà đau, mà xót. Vẫn còn bị chi phối cảm xúc vì các yếu tố khách quan, y như ngày xưa vậy. Trong khi người ta bây giờ còn đoái hoài gì tới mình nữa đâu. Chỉ mình mình là ôm mãi những hư vô, tự vui tự buồn. Có phải là ta đã thua nữa rồi không?
Cần gì phải so đo ai hạnh phúc hơn ai. Hạnh phúc là của mình, và mình cần nó để sống, cho trọn cuộc đời này, chứ không phải hạnh phúc để cho ai thấy, hay vì ai hạnh phúc hơn mà tức giận cả. Hạnh phúc làm sao mà đem ra cân lường đong đếm? Như vậy chỉ cần thấy người ta hạnh phúc thôi, là đã sôi gan nóng ruột lên rồi. Thành ra lại để mất đi hạnh phúc hiện tại của mình đang có, mà người ta vẫn không chịu ảnh hưởng gì. Bởi nghe đâu có câu nói, ôm một nỗi hận thù người khác, là như tự uống lấy thuốc độc vào mình, rồi chờ người ta chết, là vậy.
Hoặc có người còn kỳ công hơn, nhất định không để yêu cho người cũ được hạnh phúc, tìm mọi cách đạp đổ, phá hoại tình yêu mới của người ta. Ôi trời, tôi thấy mất thời gian kinh khủng! Thời gian của con người là vô cùng quý giá, mỗi giây phút trôi qua đều không quay trở lại. Tuổi trẻ một lần vụt đi cũng không bao giờ trở về. Ta đã từng phí hoài những năm tháng hạnh phúc chẳng thấy, đau khổ thì nhiều bên họ rồi, giờ lại tiếp tục hoang phí thời gian vì họ nữa. Có đáng không? Hệt như đoạn đường ngày trước cả hai cùng đi vốn không vui vẻ, chia đôi mỗi người một ngả rồi, ta chẳng lo đi đường ta, cứ đứng đó ném đá qua đường người, tưởng là mình vui sướng lắm, nhưng thật ra nếu ta chịu dứt lòng bước lên phía trước, thì sẽ tìm thấy được nhiều niềm vui khác thiết thực hơn nhiều, lại chẳng phải mệt người nhọc sức thế nữa.
Mà thật ra, tiền đề của sự tổn thương nơi ta, đều tự do ta tạo nên cả. Từ giây phút ta quyết định đặt một người nào đó vào trong lòng, thì ta phải lường trước được rằng sau này thế nào cũng sẽ có tổn thương bởi người đó. Đôi khi, chỉ cần họ sống vì họ thôi, chẳng đụng chạm gì tới ai cả, thì ta cũng đã cảm thấy tổn thương rồi. Ví như những chuyện tình đơn phương, tự thương tự yêu là chuyện của mình. Người ta yêu người khác là chuyện của người ta. Vậy mà ta cũng thấy đau. Vì đơn giản, ta yêu người, tự ta yêu người.
Hay khi một người nào đó lừa dối ta, phản bội ta, ta đau, ta thất vọng, là cũng bởi vì ta đã tự mình quyết định đặt niềm tin nơi người, thì mới sinh ra những cảm giác đó. Vì những lời ngon tiếng ngọt, vì những niềm vui, hạnh phúc mà ban đầu người mang đến, ta chấp nhận thụ hưởng, thì phải chấp nhận đành chịu khi chúng không là thật. Ban đầu, do ta đã không phân biệt nổi mà, đúng không?
Thế nên mới có câu nói, chẳng ai có quyền làm tổn thương ta, trừ khi ta cho phép họ, là vậy. Nếu đã không tự trách mình, thì thôi, đừng trách người làm chi. Có khi, còn phải cảm ơn người, vì đã mang đến cho ta những đắng cay, khổ đau như thế, để ta biết lấy làm những bài học kinh nghiệm cho con đường sau này một kình bước đi, tìm gặp những người mới, đón nhận những câu chuyện mới của mình. Cuộc đời này, đôi lúc sống phải tự thỏa hiệp với chính mình như thế, để khônh phải gồng gánh thêm nhiều nỗi âu lo, khó chịu nữa, khi vốn cuộc đời đã có quá nhiều nỗi phiền lo rồi.
Hay muốn trách, thì thôi trách luôn cả ông tơ nà nguyệt. Vì đã cho ta gặp và yêu không đúng người, không đúng thời điểm. Ai rồi cũng phải đi qua những thuở trẻ khờ, vụng dại. Thuở thích rong chơi, khám phá, tìm hiểu những điều mới, những cảm xúc lạ. Như một cơn gió hoang, chẳng thể đứng yên ổn định một chỗ nổi. Nhưng rồi cũng sẽ đến lúc, gió cũng phải mệt mỏi mà dừng chân thôi, có lẽ là tại một nơi nào đó rất xa nên ta không nhìn thấy. Cũng như người đã từng gây đau thương cho ta ngày trước, rồi cũng sẽ đến lúc, họ trở thành một người biết thật lòng yêu thương một người, biết trân trọng và bảo vệ người ấy. Chỉ tiếc, người ấy chẳng phải là ta...
Nhớ lần đó, khi người đành tâm dứt khoát ra đi, chỉ để lại cho tôi một lời xin lỗi. Trời ơi! Lòng giận muốn chết, buồn thấu mây xanh, dễ gì vì một tiếng xin lỗi mà bỏ qua tất cả, xem như mọi chuyện không có gì được. Với cả lời xin lỗi đó, cũng có chắc là thật lòng đâu. Hay chỉ không kém một tiếng tạm biệt là mấy. Ấy vậy mà cũng nhẹ nhàng trả lời lại: "Ừ, tôi chấp nhận lời xin lỗi của người."
Chấp nhận như thế, không phải là dối lòng, không phải cố gắng kiêng cưỡng, gượng ép bản thân mình gì cả. Đơn giản, là chấp nhận tha thứ cho người, tha thứ cho mình, tha thứ cho tất cả những gì đã qua thôi. Tha thứ, tức là chịu buông bỏ những điều đã qua, những thứ đã cũ, và những người đã thành xa lạ. Để có thể dốc toàn tâm toàn ý mà xây dựng, gìn giữ hiện tại này, và hướng đến tương lai mai sau.
Và, với ai thì tôi không biết, nhưng với tôi, khi đã từng thật lòng yêu một người, thì dù sau này có ra sao, ít nhất vẫn còn giữ được chữ Thương với người ấy, vẫn mong người ấy sẽ sống thật tốt, thật hạnh phúc và vui vẻ bên ai, dẫu có pha lẫn một chút xót xa, chứ không thể nào thành thù hận được. Bởi, hận làm sao đành với một người mà mình đã từng rất yêu quý, trân trọng đấy?
Mà tự nhiên lướt chi cái facebook, rồi thấy những điều không nên thấy, gợi nhớ những điều không nên nhớ, làm nao cả lòng. Ý định comment ban đầu cũng không còn nữa. Mỗi người có một suy nghĩ riêng, có mục đích sống riêng, có cách định nghĩa niềm vui và hạnh phúc riêng của mình, không thể nói họ được. Mỉm cười lắc đầu, tắt máy đứng dậy ra ngoài ban công hóng gió cho nhẹ người bớt, sẵn tay mở điệm thoại, bật bản nhạc buồn mà bữa giờ đang nghiện. Từng ca từ, giai điệu, ôi sao mà não nề. Vậy mà lại thấy người dễ chịu hơn. Chắc vì vậy mà khi buồn, con người ta thường tự nhấn mình vào những bản nhạc buồn, cho buồn hơn, chứ chẳng mấy ai đi bật những bài hát vui, hòng tìm kiếm niềm vui trong ấy cả...
"Thì thôi em nhé, mình đừng hận nhau nữa
Để niềm yêu thương còn mãi như lúc xưa
Dẫu, nhìn lại cả hai đứa, tàn tạ sau mối tình phong ba bão mữa..."
((Trích lời bài hát Muộn màng- Sáng tác: Thái Thịnh))
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận