Tác giả: Hạ Vũ
Theo tôi, điều xót xa nhất đối với một người khi yêu, không phải là không được yêu, cũng không phải là bị phản bội lại tình yêu. Mà là đã từng nắm trong tay tình yêu, nhưng lại để vụt mất đi bởi sai lầm trong cách nắm giữ tình yêu của mình.
Bởi vì bàn tay, đã nắm quá chặt.
Bởi vì bản thân, đã quá đắm đuối yêu.
Đó, cái đó mới là xót xa nhất. Khi người ta đành lòng buông câu, vì người yêu quá nhiều, nên tôi mới hết yêu, thì ta biết lấy gì níu giữ, ngoài chính tình yêu này, nhưng đã thừa thãi với người đây?
Bạn biết không, sau khi đi qua mọi thăng trầm, hạnh phúc, và khổ đau, tôi nhận ra, yêu chính bản thân mình, cũng là một cách rèn luyện sức lực đủ để yêu người khác. Tiếc là khi nhận ra, đã là quá muộn...
Vì khi bạn yêu bản thân mình, bạn sẽ biết chăm sóc cho bản thân mình nhiều hơn, quan tâm cho bản thân hơn, biết nghĩ cho nó hơn. Tình yêu là hai con người tự tìm đến nhau, mang cho nhau những điều tốt nhất mà cả hai có. Bạn cho người ấy rất nhiều thứ tuyệt vời mà mình đang có, cố gắng làm những điều tốt nhất cho người ấy, nhưng lại quên mất một điều: Chính bản thân mình mới là thứ quan trọng, cần thiết nhất trong một cuộc tình.
Cứ mãi chăm lo, hi sinh cho người ta mà bỏ bê, quên mất bản thân mình, rồi sẽ một ngày chẳng còn là mình nữa, bản thân chẳng còn những điều tuyệt vời từng khiến họ yêu ta nữa. Lúc ấy, gặp được người tốt thì may rồi, dù gì cũng niệm tình nghĩa mà ở lại. Nhưng lỡ gặp phải kẻ không tốt, nó chán nản, phai nhạt cảm xúc, rồi bỏ đi tìm đứa khác có điều kiện hơn mình ngay.
Chăm lo cho nhiều vào, người giờ là của người ta, nỗi đau còn lại của mình.
Tôi không phản bác ý kiến cho rằng, cách kiểm chứng một tình yêu đích thực và một người yêu bạn thật lòng, là ta sẽ thoải mái được là chính mình khi ở bên họ, chẳng phải tô vẽ màu mè gì thêm cả. Tuy nhiên, như đã nói, tình yêu vốn chỉ là một loại cảm xúc rất đỗi bình thường, rất mau phai nhạt, nếu ta không biết cách luôn "giữ nhiệt" cho nó.
Cụ thể là đừng cứ luôn bê bối, không tươm tất, chỉn chu khi ở bên người yêu. Đã không chịu làm mới mình lên rồi, thì xin đừng làm cũ mình xuống. Mỗi ngày, người ta sẽ mỗi dần xa cách bạn một bước. Đến lúc nhận ra, đã không kịp mà với tay níu lại nổi nữa. Và hãy hiểu rõ, điều này cũng chẳng phải bảo ta gò bó hay đánh mất chính mình gì cả, mà chỉ là một sự trau dồi hoàn thiện, để bản thân ngày càng trở nên tốt hơn so với cuộc sống luôn biến chuyển, thay đổi này thôi.
Một điều vô cùng quan trọng không thể không kể đến, đó là khi yêu, cả hai nhất định phải cùng nhau gánh vác tình yêu ấy. Đừng bao giờ có suy nghĩ yêu giùm luôn cả phần người ta. Khác gì mấy tình yêu đơn phương? Yêu giùm được đến bao giờ?
Tôi rất đồng tình với những người đàn ông con trai chiều chuộng và nhường nhịn người yêu của mình. Đó là một điều phần nào thể hiện sự nam tính, trưởng thành, phóng khoáng của anh ta. Cũng như góp phần tạo nên sự lãng mạn trong tình yêu của họ. Nhưng, cũng nên có giới hạn thôi.
Tôi nghĩ một tình yêu sẽ trưởng thành, bền vững hơn, nếu đúng sai cùng nhau phân định rõ ràng. Phái mạnh, đừng cứ mỗi lần xảy ra chuyện đều nhận hết lỗi về mình. Đừng biến người yêu của mình thành một đứa trẻ con. Bởi, cuộc đời này vốn nhiều sóng gió và thử thách. Gánh tình yêu trên vai, thử thách càng tăng thêm gấp bội. Sức của một đứa trẻ con, sẽ không chống chọi nổi. Bản thân anh, cũng sẽ không thể vươn mình ra chở che hoài được.
Tôi cũng rất đồng tình với cánh nữ giới, mang trong mình trái tim biết bao dung và tha thứ. Nhưng cũng vậy, xin đừng ôm hết mọi tổn thương vào mình trong câm lặng. Đàn ông làm sai xong, nói một câu xin lỗi, vài ba câu ngọt ngào đệm vào, là vội vàng bỏ qua. Hãy mạnh mẽ, dứt khoát, có thái độ rõ ràng hơn. Cần thì hãy mạnh mẽ rút chân ra khỏi vũng bùn lầy khổ đau ấy, nếu không muốn càng lún càng thêm sâu.
Bởi rồi sẽ có lúc bạn nhận ra, giận hờn và tổn thương là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Và rồi sẽ có lúc bạn thấy, mình bất lực trước một lời xin lỗi ra sao. Đó là lúc mà bạn cố gắng đến mấy cũng không thể xoá nhoà đi hết những lỗi lầm đã xảy ra giữa cả hai, cố gắng đến mấy, cũng không thể chắp vá lại nổi một bức tranh bình yên, hạnh phúc ngày nào.
Và cuối cùng, khi yêu, dù yêu nhiều đến cỡ nào, cũng nên tập dành cho nhau những khoảng trống riêng, một mình mình tự tại, độc lập, mạnh mẽ. Đừng cố bám lấy người quá, đừng săm soi từng chút một, dõi theo từng bước đi, nửa giây cũng không dám rời. Xem người là trung tâm của vũ trụ, cả chuỗi ngày sống chỉ quanh quẩn xung quanh. Thật sự rất rất sai lầm khi yêu!
Tốt nhất khi yêu, để lúc chia tay không quá đớn đau, thì đừng tạo ra quá nhiều những thói quen liên quan đến nhau. Bởi, thói quen, là một thứ vô cùng đáng sợ. Nhất là trong tình yêu!
Đôi khi cũng chính vì nó mà con người ta không thể thoát ra khỏi một mối quan hệ, vốn không còn nguyên vẹn như ngày ban đầu, có mà như không, đầy tổn thương buồn khổ. Cũng vì sợ khi rời ra khỏi rồi, trong lòng, trong đời, đột ngột khuyết một mảng trống lớn, cuống cuồng không biết lấy gì đắp bù.
Mỗi con người, nên tập cho mình những thói quen một mình, chỉ một mình thôi, dù có hay không ai đó ở bên cạnh. Để khi đối diện với chia ly, người đi, cũng không thể mang cả thế giới của ta đi mất.
Ví như một buổi tối cuối tuần, người nói người bận mất rồi, chẳng thể cùng ta đi dạo phố. Thay vì ngồi ủ dột, thẫn thờ ở nhà, tiếc nuối để ngày lộng gió thanh mát trôi qua, ta hãy vẫn cứ lên đồ thật đẹp, mỉm cười thật tươi, tự tin bước ra phố, tiếp tục ý định tìm kiếm niềm vui cuối tuần cho mình. Có thể thiếu người, niềm vui đã vơi đi một nửa, nhưng nhất định không được vì người mà ta chẳng còn thiết tha điều chi.
Mà bạn biết không, thật ra thói-quen, cũng hình thành bắt đầu từ những điều không-quen. Có những điều ban đầu cảm thấy vô cùng lạ lẫm, nhưng rồi một thời gian sau, không ngắn thì dài, cũng sẽ thành quen thôi.
Rồi cũng sẽ thành quen thôi...
Như việc một ai đó đột ngột biến mất khỏi cuộc đời mình, rồi cũng sẽ thành quen thôi...
Mất một người, chưa bao giờ là mất tất cả. Đời này, thứ không thể đánh mất nhất, là chính bản thân của mình.
Chúng tôi có một cô bạn, cả nhóm chơi thân từ hồi năm đầu đại học. Cô ấy có một người bạn trai, cũng quen từ những ngày còn ngồi trên chiếc ghế giảng đường.
Cả hai yêu nhau thắm thiết. Niềm hạnh phúc của cô bao lần khiến chúng tôi phải ganh tị. Hai người đều cho rằng đã tìm được người bạn đời đi suốt cùng mình những tháng năm còn lại sau này.
Rồi chúng tôi ra trường. Cậu con trai ấy bắt đầu đi tìm việc làm, bảo cô chỉ cần ở nhà tập tành làm vợ, với thành tích nhất khoa của anh, đủ sẽ cho cô cuộc sống ổn định cả đời. Con gái mà, ai mà chẳng muốn có một chỗ dựa vững chắc như vậy. Cô ngoan ngoãn làm theo.
Thời gian cứ vô tình trôi qua, cô lần lượt nhận những tấm thiệp đỏ từ chúng tôi, lòng hanh hao như tiết trời mùa thu về, thầm lặng chờ đợi mãi một lời cầu hôn. Nhưng mỗi lần nhắc đến, anh đều nói: "Chờ anh nhé! Vì tương lai của chúng ta sau này thôi!"
Vững tin lời anh, cô lại tiếp tục làm tốt vai trò của một người tập-làm-vợ trong nhà, nhìn anh ngày qua ngày tiến gần đến đỉnh cao của danh vọng, trở thành ước mơ của bao người con gái. Còn cô, cứ thế hao gầy theo năm tháng...
Cuối cùng cho đến một ngày, cô tận mắt trông thấy, anh môi kề môi bên một cô gái sang trọng, trong chiếc xe hơi đắt tiền của anh, chưa một lần chở cô đi đâu. Cảm giác như mọi thứ sụp đổ, dưới chân chỉ là một vực thẳm không đáy, trời đất như tối mù, cô nghe nước mắt nghẹn ứ trên khoé mi, quay lưng bỏ chạy một mạch về nhà.
Tối đó, họ rời xa nhau. Nói đúng hơn, là anh rời xa cô. Chỉ để lại một câu nói, sau bảy năm dài gắn bó: "Anh... xin lỗi!", rồi bỏ cô lại một mình trơ trọi giữa dòng đời.
À, hình như anh còn nói gì đó nữa, nhưng bên tai cô như ù đi, mắt như mờ hẳn, chẳng lưu lại nổi thêm điều gì.
Cô chỉ biết, cô mất tất cả rồi...
Bởi vậy mới nói, con gái, nếu đã quyết định làm người của gia đình, thì trước hết phải có một-gia-đình-thật-sự! Còn nếu không, phải tự có một chỗ đứng vững chắc riêng cho mình, đừng dựa dẫm vào bất kì ai. Bởi ai rồi cũng có thể bỏ ta đi bất cứ lúc nào. Và khi họ đi, cũng sẽ mang cả-thế-giới của ta đi mất.
Đau lắm!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận