Tác giả: Hạ Vũ
Còn yêu người, cứ nói rằng yêu.
Rất cần người, thì cứ nói ta cần
Chẳng muốn người đi, hãy cứ giữ người lại
Một lần thôi, cho đến mãi sau này.
---------------
1. Giữ hay buông một người muốn ra đi
Nghĩ lại, trong những câu chuyện tình yêu của mình, điều khiến tôi từng nhiều lần suy nghĩ, đắn đo nhất, chính là nên giữ hay buông một người, khi người ta đã muốn rời bỏ mình ra đi. Câu hỏi ấy tôi đã tự hỏi lòng mình suốt những năm tháng khờ dại. Lòng mình trả lời, cảm thấy chưa thoả đáng, không dám tin tưởng, tôi lại đi nhìn những câu chuyện tình của người khác, để tiếp tục tìm kiếm những câu trả lời khác.
Tôi đã từng nhìn thấy một người, khi nghe người mình yêu buông lời chia tay, chỉ nhẹ gật đầu, mỉm cười một cái, khí thế hừng hừng, quay người bỏ đi không một lần ngoảnh lại. Về nhà, chặn hết mọi địa chỉ liên lạc với nhau, xoá sạch, đốt bỏ hết những kỉ niệm mà cả hai từng có.
Tôi cũng đã từng nhìn thấy một người, khi nghe người mình yêu nói câu ly biệt, họ lại nhất mực cứng đầu không chịu chia xa. Họ tìm mọi cách sửa chữa, cứu vãn, tìm mọi cách níu kéo, giữ gìn, cho đến khi cạn kiệt tia hi vọng cuối cùng.
Chỉ nhìn như vậy thôi, tôi vẫn chưa tìm ra được câu trả lời mà mình cần có. Cái nào là nên hơn? Cái nào sẽ tốt hơn? Thế là tôi lại tiếp tục đi sâu thêm vào câu chuyện ấy, và tôi lại thấy...
Kiểu người đầu tiên, người mà quyết định buông tay ấy, sau lần tan vỡ, họ cố gắng mạnh mẽ để vượt qua nỗi đau. Họ lao mình vào sự bận rộn đến không thấy mặt mũi, từ sáng sớm cho đến tối khuya. Họ tìm đến những cuộc tình mới, rúc người vào những vòng tay xa lạ. Họ ép bản thân không được nghĩ về những điều xưa cũ, đau lòng.
Nhưng cuối cùng, khi đêm về, chỉ còn riêng một mình họ đơn độc, bên ngoài bầu trời đen kịt, bốn bề xung quanh tĩnh lặng, họ mới nhận ra, mình nuối tiếc. Họ mới nhận ra, mình hối hận. Họ cảm thấy, đây là nơi họ vốn chẳng thuộc về. Dường như, hơn một nửa tâm hồn của mình, họ đã để quên ở đâu mất rồi. Thứ còn lại trong họ chỉ là sự rỗng không, chán chường, mỏi mệt. Mãi một thời gian sau, những điều tiêu cực trong họ vơi dần. Nhưng sự nuối tiếc, hối hận đó, bám theo họ cả một đời. Mối tình ấy, họ giắt mang trên vai, nặng nề, cũng cả một đời.
Còn người thứ hai, sau bao phen cố gắng níu giữ tình yêu ở lại, cuối cùng vẫn không được, họ cũng đành buông tay. Thứ đọng lại trong họ, đau buồn, tổn thương là vốn dĩ, có khi còn lớn hơn cả nếu họ chịu buông tay sớm hơn. Nhưng xen lẫn đâu đó trong ấy, là một sự thanh thản, bình yên rất nhẹ nhàng. Mỗi ngày trôi qua sau đó, họ cất dần từng chút một tình yêu ấy vào một góc nhỏ trong lòng. Rồi đến một buổi sáng đẹp trời nhìn lại, tất cả, đối với họ, đơn giản chỉ còn là những điều đã qua. Qua thật rồi.
Như vậy, tôi, và những bạn có cùng điều băn khoăn, đắn đo với tôi, chắc cũng đã tìm ra được câu trả lời rồi nhỉ?
Mỗi ngày trôi qua trong cuộc đời con người, sẽ là mỗi ngày một chút thay đổi luân phiên những cảm xúc, và thường là theo chiều hướng phai nhạt dần dần, cho đến khi nhường chỗ hoàn toàn cho những cảm xúc khác.
Dù vui sướng, hạnh phúc đến cùng cực, hay đau khổ, buồn thương đến vô vàn, rồi cũng sẽ có lúc nhoà màu, chẳng còn rõ rệt, định hình được nữa.
Nhưng duy có một thứ cảm xúc, nếu không đủ mạnh mẽ, lí trí, và dứt khoát, nó sẽ đeo bám dai dẳng tâm hồn con người, suốt cả một đời. Đó chính là "Sự hối tiếc".
Hối tiếc, là khi ta mong muốn làm một điều gì đó, mà lại không dám làm, ngại làm, cho đến khi cơ hội thực hiện đã qua đi , mà ngọn lửa khao khát trong ta vẫn không thôi rực cháy, sẽ sinh thành sự hối tiếc.
Thế mới nói, trong tình yêu, thà không có thì thôi, một khi tình đến, thì nhất định phải cháy hết mình với nó, cho đến khi kiệt cùng có thể. Đừng vội vàng buông xuôi từ bỏ, khi trong lòng vốn còn thương nhớ. Đừng nghĩ rồi mọi thứ sẽ qua, và ta sẽ dễ dàng bắt đầu lại, bằng một câu chuyện khác, với một người khác. Không hề đâu! Sự mâu thuẫn lòng ngay từ lúc buông tay đó, sẽ kìm hãm bước đi của ta, chẳng biết đến bao giờ. Và vì vốn dĩ, quên một người mình từng rất thương yêu, từng trải qua bao kỷ niệm vui buồn, bao khổ đau và hạnh phúc, cùng nhiều sóng gió gian nan, thử thách, là chuyện đã chẳng dễ dàng rồi. Đừng làm nó thêm khó khăn hơn nữa.
2. Người cũ rồi, có nên tìm về
Phần nhiều mọi người thường nói với nhau, hoặc tự nói với mình, yêu ai thì yêu, nhất định không được yêu lại người cũ. Thậm chí còn có những so sánh đại loại như, yêu lại người cũ như đọc lại một cuốn sách đã đọc rồi, đi trên con đường đã đi rồi, và xem lại một bộ phim đã xem rồi. Có trải qua bao lần, cảm giác có thể khác, nhưng kết cục, đích đến mãi như vậy.
Theo tôi thì nghĩ, không hẳn phải quá khắt khe như thế, với người thương một thời của chúng ta. Việc nên hay không nên yêu lại người cũ, thì trước mắt, hãy tạm dẹp chữ "cũ" đi đã.
Vì vốn dĩ, người chỉ là người xưa, nhưng chưa chắc cũ. Họ của ngày hôm nay, đã khác với người mà ngày trước bạn yêu rồi. Bởi, ai đi qua một cuộc tình, dù dài hay ngắn, dù đậm hay nhạt, đều sẽ thay đổi ít nhiều. Và thường sẽ là trưởng thành hơn.
Hơn nữa, tình cảm trong ta cũng đã "cũ" đâu, có khi vẫn nguyên vẹn như ngày đầu. Vẫn hẫng một nhịp khi gặp họ. Vẫn quan tâm, dõi theo, lo lắng. Nói chung là... vẫn thương. Vậy, buông làm gì, khi lòng chưa buông?!
Thật sự, việc yêu lại người cũ, cũng chẳng khác mấy việc bạn tiếp tục chọn yêu. Có chăng sẽ ít nhiều khó khăn hơn chút.
Yêu lại người cũ hay yêu một người mới, ta đều phải tìm hiểu rõ người ấy, của hiện tại hôm nay, xem họ có thật sự hợp với ta không. Tất nhiên, cũng là ta ở hiện tại. Đừng hoài niệm những điều xưa cũ nữa, nếu bạn không muốn gánh lấy thêm những thất vọng, hụt hẫng.
Quan trọng nhất, lỗi lầm của nhau trong quá khứ, nhất định phải thứ tha thật tâm. Đừng đến với một ai đó khi trong lòng còn mang một vết thương chưa lành, nhất là với người đã gây ra nó. Vì khi yêu nhau, giận hờn sẽ lại không tránh khỏi. Lúc ấy chuyện thì bé chẳng bao nhiêu, nhưng lại lôi bao nhiêu chuyện xưa cũ nhập vào, giày vò và chì chiết nhau. Thương tâm lắm!
Khó khăn là thế, nhưng cũng có nhiều mặt thuận lợi. Bởi, yêu lại người cũ, là yêu lại một người mà ta hiểu rõ từng thói quen, tật xấu. Hiểu họ thích cái gì, sợ cái nào. Ít nhiều không còn quá bỡ ngỡ hay lạ lẫm về nhau nữa. Mà trong một mối quan hệ, sự thấu hiểu chính là cơ sở để xây dựng sự bền vững, dài lâu.
Và quan trọng, những gì mà người ta từng đánh mất trong niềm tiếc nuối, khi tìm lại được, họ sẽ biết trân trọng đến vô cùng. Họ sẽ biết vì sao ngày xưa ta đánh mất, họ sẽ hiểu những lỗi lầm mình đã từng gây ra, và cố gắng không phạm vào những điều đó nữa.
Thế nên, khi người cũ ngỏ lời yêu lại, nếu lòng còn yêu, thì cứ yêu thôi. Như ngày xưa, tình yêu cũng đã mang hai con người xa lại đến với nhau vậy. Đơn giản thế thôi. Lúc mới biết mình yêu, cũng thấy trước mắt là khó khăn nghìn trùng như vậy mà. Giờ ta đã trưởng thành hơn ngày ấy rồi, sợ gì chứ?
Chuyện tình cảm, đôi khi cứ để con tim lựa chọn, rồi sau đó hãy dùng lí trí mà thực hiện. Yêu lại người cũ, với tôi, là cùng nhau đi trên một con đường hoàn toàn mới, đích đến vốn dĩ chưa biết. Đoạn đường lỗi lầm, trẻ dại ngày xưa, cả hai đều đã bước qua rồi. Đừng nhìn lại, đừng mang ra kìm hãm nhau nữa.
Và tình yêu, chỉ khi nào yêu đến kiệt cùng lòng thành, thì bạn mới có thể tìm thấy được hạnh phúc đích thực!
---------------
Tôi từng đọc qua một câu khá hay, rằng: "Lúc còn trẻ, chúng ta từ bỏ, cho rằng đó chỉ là một cuộc tình. Nhưng cuối cùng mới biết, đó thực ra là cả một cuộc đời".
( Phỉ Ngã Tư Tồn )
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận