- Trần Đăng Khuê
Tôi nheo mắt ngắm nhìn đôi bồ câu lặng im chụm đầu vào nhau trên mái nhà, dưới thứ ánh sáng ít ỏi của mùa đông bên ngoài ô cửa sổ xa lạ. Tôi nghĩ, tôi đã nhìn thấy nhiều lần, những đôi bồ câu như thế dưới mặt đường vắng, trên một sân cỏ trong công viên, ở bên cạnh một bức tượng đài nào đó khi đi ngang nhà thờ. Tôi nhón tay mở hé cánh cửa sổ, rồi hít thở một hơi dài. Gió thổi tạt qua tóc tôi, đôi chim bồ câu nghe tiếng gió động, khẽ ngoái cổ nhìn về phía con người. Nơi ánh mắt tôi đang đăm đăm ngắm nhìn chúng, hệt như là lần đầu tôi tập quan sát về thế giới tự nhiên, về tình yêu của đôi bồ câu kia vậy.
Khung cửa sổ lạnh ngắt, trống rỗng và trơ ra toàn màu của gạch đá cũ kỹ của những bức tường bao bọc bốn phía. Một vạt chân tường ẩn trong bóng chiều xanh đen màu rêu ẩm mốc sau cơn mưa. Đến nơi nào tôi cũng chỉ thấy những mùa đông bằng giá quen thuộc ào đến bên ngoài ô cửa sổ khi tôi chưa ôm ấp đủ sự ấm áp của ánh nắng mùa hè. Nhưng, có khi, những nơi tôi dừng chân, đều có thể là một sự tồn tại đủ đầy các cung bậc xúc cảm cần thiết để dưỡng nuôi trái tim tôi thật thà với đời. Sẽ có lúc những khoảnh khắc này hóa thành đá thời gian lưu lại cho tôi vết dấu yêu thương quen thuộc, gắn bó, dù chỉ là một khung cảnh đơn giản nào đó ở đây chẳng hạn.
Bất giác, tôi mường tượng về một mùa hoa vỡ của tuổi mười | lăm, mười sáu. Mùa hoa vỡ trong trí nhớ của tôi là khoảnh khắc tôi đón nhận những rung rinh của yêu thương đầu đời trên cánh hoa mong manh hồng thắm. Chúng đẹp kỳ lạ. Những bông hoa bé li ti, tách ra thành hình trái tim vỡ. Tôi trẻ tuổi, ngắm chúng qua một đôi mắt non xanh, chiêm ngưỡng chúng với một thứ cảm giác thuần khiết. Kể cả khi nghe những giai điệu buồn hiu hắt và thuộc nằm lòng câu chuyện huyền thoại, tôi vẫn yêu chúng bằng một tình yêu hồn nhiên và ngốc nghếch như thế.
Tôi đã đợi những mùa hoa nở rồi lại tàn. Tôi đợi từ năm tôi mười lăm tuổi, đến khi tôi mười tám. Những mùa hoa vẫn khờ khạo nuốt trọn lấy tôi với cảm giác mơ mộng về một chân trời đầy nắng, một mùa hoa nở không bao giờ tàn, một mùa hoa lành lặn không bao giờ tan vỡ. Mười lăm, mười sáu, và mười tảm, chúng là những mùa hoa tôi lặng lẽ nấp trong cõi riêng để thổn thức đợi chờ hai mùa xuân, hè. Tôi từ chối cuộc chơi của chúng bạn, tôi từ chối đối trao những hồn nhiên cùng thế giới rạng rỡ bên ngoài để nép sau cánh cửa lớp, để sống với giấc mơ về đêm, cô độc, của riêng mình.
Và rồi, năm đó mùa hoa không nở nữa. Tôi mười chín, ngoái nhìn đoàn tàu rời xa mãi mãi nơi mùa hoa mười lăm, mười sáu của tôi, lem nhem nước mắt tuổi học trò. Con sông hiền hòa quê nội đón tôi vào lòng, nhưng cũng chia đôi giấc mơ của tôi thành những cánh hoa tan vỡ. Từ đó, tôi không đợi chờ nữa, từ đó những mùa hoa, tôi không còn được nhìn thấy nữa.
Hai mươi, tôi lang thang theo mặt trời và gió trên những ngọn đồi trải đầy một mùa hoa vàng nắng. Tôi trả tôi về với giấc mơ của những ngày đầu tiên trở thành thiếu nữ. Tôi cười nói, hát ca dưới tình yêu của những bông hoa đỏ mọng đầy gai. Tôi đón nhận những say mê tuổi trẻ. Nhưng, thật kỳ lạ thay, một vài lần nhìn thấy mùa hoa vỡ nở tràn trên giàn, trên hàng rào bên đường nào đó, trái tim tôi lại xót xa đau nhói. Mùa hoa vỡ nơi này, chúng mang dáng hình của dấu vết thời gian, của chính tôi những năm mười lăm, mười sáu.
Hai mươi ba, tôi trả nợ một bản tình ca của mười lăm, mười sáu cho mùa hoa vỡ, tôi thổi khúc nhạc xót xa, lặng im gạt đi giọt nước mắt ướt mèm tóc mai trong gió. Mùa hoa vỡ hình như không phải mỗi mình tôi nhớ. Mắt hoa hay mắt tôi ướt. Lòng hoa hay lòng tôi khóc thầm nghẹn ngào giữa con sông đôi bờ chia cắt.
Ba mươi ba, mùa hoa của tôi đã in vài nếp nhăn nơi khóe mắt. Tuổi trẻ không thể nào quay trở lại. Tôi ngắm những bông hoa vỡ dưới trời đêm, bên một con sống không chia đôi bờ nữa, tôi ngắm tôi khi nở nụ cười thay vì lem nhem những giọt nước mắt mười lăm, mười sáu.
Những bông hoa vỡ đôi, chúng vẫn đẹp dịu dàng và thầm lặng một cách lạ kỳ. Mỗi bông hoa là một cuộc đời, mỗi cánh hoa là một số phận. Có cánh rơi xuống dòng sông trôi theo dòng nước ra biển lớn. Có cánh nằm lại trên đất, vùi chôn dưới đất mùn. Nhưng tôi biết, vẻ đẹp của chúng không nằm ở khoảng thời gian chúng vừa hé nở hay lụi tàn phút chốc. Vẻ đẹp của chúng nằm ở tâm thức về thời gian của tôi, của những người có thể nhìn thấy nó.
Tôi không mười lăm, mười sáu, cũng chẳng mười tám, hai mươi nữa. Nhưng, những mùa hoa vỡ hình như vẫn hẹn hò dưới gót chân ai đó trong thăm thẳm mịt mờ ký ức. Đôi chim bồ câu đã rời đi, gió vẫn cố tình len lỏi vào mắt tôi. Gió cay xè. Giữa những bức tường của hiện tại tôi nhìn thấy bóng tối và một bông hoa vỡ đôi mờ dần dưới ánh nắng yếu ớt hoàng hôn cuối ngày.
“Bạn không thể mất những thứ chưa bao giờ có, không thể nắm những điều không phải của mình, và không thể giữ được những người chỉ muốn ra đi”.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận