- Tôi
Thành phố, ngày trời trở gió. Như một thói quen, tôi lang thang trên chiếc xe đạp nhỏ tới quán café ở ngã ba gần nhà, leo lên tầng cao nhất, trốn ra ngoài cái ban công thường chẳng ai đoái hoài, lặng lẽ ngồi đọc bản thảo.
Bản thảo lạ lùng tôi nhận được từ một tác giả cũng lạ lùng. Một trải nghiệm lạ lẫm về cận tử, về hai con người chẳng còn biết làm gì với cuộc đời trước mắt, quyết định chọn việc chấm dứt sinh mệnh của chính mình, xóa nhòa đi phiên bản không hoàn hảo của mình trên cõi tạm. Họ gặp nhau. Vô tình. Chẳng có gì kết nối. Chỉ là hai điểm chấm song hành cùng nhau vài ngày cuối. Không phải yêu. Chẳng là gì cả. Chỉ là chung đường. Thế thôi.
Bất giác. Tôi nghĩ đến gã. Nếu nói về sự mông lung tương lai, có lẽ, gã là câu hỏi lớn nhất cuộc đời tôi lúc này. Tôi là kẻ duy lý. Chẳng có thứ gì không có logic lại có thể thuyết phục được tôi, dù là trong công việc hay cuộc sống thường nhật. Quãng thời gian chông chênh của 22 năm mơ hồ đầu đời đủ khiến tôi không còn tin tưởng con tim mình thêm một lần nào nữa. Nhưng gã... và việc tôi gặp gã vô tình trên hành trình tạm bợ này gần như đã phá tan tất cả những khuôn nghĩ của tôi về đời... về mình.
Gã bước vào cuộc đời tôi từ đầu năm thứ 27. Tôi chẳng có chút cảm nhận nào về sự thay đổi ấy. Cứ thế, tự nhiên gã xuất hiện, in hằn vài dấu ấn trên con đường tôi đang bước, con đường mà tôi cũng vừa mới rẽ ngang đời mình sang để tìm kiếm miền tự do của riêng tôi. Gã hồ hởi với tôi, hiển nhiên với tôi như thể 27 năm không quen biết nhau vừa rồi chưa từng tồn tại. Con tim vốn dĩ cố chấp của tôi, con tim rệu rã từng thề thốt cách đó một năm là sẽ không mở lòng thêm nữa sau hai cú rơi đột ngột số phận chẳng biết vô tình hay cố ý đẩy tôi vào... đầy đau đớn, bất lực... phải, con tim ấy, vì gã, mà đột nhiên... đập lại.
Tôi đã tưởng rằng gã là lời xin lỗi số phận gửi tới tôi sau biết bao thăng trầm suốt 10 năm từ ngày con tim chưa lành trong tôi biết thế nào là thổn thức. Bất giác, tôi ngây ngô mở lòng, ngây ngô cho đi, chẳng một chút xét suy nghi ngại. Ai cũng nghĩ mọi thứ đã rõ như một lòng bàn tay đang mở, ngửa ra vươn lên đón ánh mặt trời.
Ấy thế nhưng, gã lùi lại... rồi dần dần... biến mất.
Lo lắng là điều đầu tiên xuất hiện với những người thương tôi trước nay. Nhưng, như bản năng tự bảo vệ, tôi lại bình tĩnh khép chặt con tim mình, bình tĩnh gấp gọn ghẽ bức hình của gã cất vào một nơi nào đó đến giờ tôi cũng chẳng còn nhớ rõ, bình tĩnh mỉm cười, bước tiếp con đường tôi vừa mới rẽ sang, bình tĩnh đặt gã vào phân vùng “quá khứ”.
“Thế là hết”, tôi tặc lưỡi. Hóa ra số phận chưa từng có ý định xin lỗi tôi, chưa từng có ý niệm hối hận gì với tôi. Có lẽ đâu đó dọc dài quãng thanh xuân bồng bột, tôi cũng đã gây ra đủ tổn thương cho những con tim khác, để rồi nhận lại bằng nhiều đấy vết thương cho trái tim mình. Âu cũng là công bằng... ừ, chắc số phận sẽ nhủ thầm như vậy.
Nắng về. Hạ tới. Tròn một quý gã biến mất khỏi đường đời tôi không tăm tích. Niềm vui và an nhiên vây quanh mỗi ngày dần hàn gắn những đoạn rỉ máu, những vết da non, những viền sẹo ướt. Con tim tôi lành lại theo quy luật tự nhiên, dù không còn được phẳng phiu, trơn tru như trước. Tôi tự nhủ với lòng mình sẽ mãi trân trọng tối như thế này... và chỉ thể thôi... không để ai khác chạm vào thêm một lần nào nữa. Tôi cần tập trung cho tương lai. Suy nghĩ ấy khiến tôi hạnh phúc hơn với thế giới xung quanh, làm lành với số phận, coi như chẳng còn nợ nần tình cảm gì nhau.
Dĩ nhiên thì... như mọi câu chuyện đời khác... mọi thứ vẫn ổn, cho đến một ngày... Gã đột ngột xuất hiện trong một sự kiện mà tôi vô tình bị đẩy làm người dẫn dắt từ đầu đến cuối.
Trước đó, tất cả những gì tôi và gã nghe về nhau chỉ tồn tại qua vài chia sẻ, tự sự, tản văn vu vơ trên mạng xã hội; đánh dấu sự hiện diện của nhau qua những cú click chuột hay chạm màn hình rất nhanh rồi để đấy. Những quan tâm chẳng chút sức mạnh, chẳng thật, chẳng in nổi lại bất cứ điều gì cụ thể. Nhưng lần này thì khác, gã ngồi đó, lặng lẽ ở cuối phòng. Lần đầu tiên, gã lắng nghe tôi, đủ gần, đủ thật. Một quãng lắng nghe đủ dài để hình như đã vô tình ngâm vào trong gã đôi điều nào đó.
*****
Bẵng một vài ngày, gã kiếm một lý do đủ thuyết phục để gặp bằng được tôi... trực tiếp. Nếu như không phải tôi đã trưởng thành quá nhanh trong suốt một quý vắng gã, có lẽ, con tim tôi sẽ lại tiếp tục báo hiệu sự căng tràn của xúc cảm, khiến những vết chỉ khâu nhằng nhịt có nguy cơ vỡ bụng thêm lần nữa. Nhưng giờ thì, tôi bình thản, không xao động. Nhận lời gặp vì nghĩ gã cần tôi... như bao người vẫn cần tôi tư vấn. Không ngạc nhiên. Không đắn đo. Không có bất cứ một câu hỏi hay sự hoài nghi nào nổi lên trong tâm trí. Tôi bình thản đóng vai người tốt với toàn xã hội như thường nhật, bình thản giữ niềm tin với câu chuyện vô tư cho đi để cảm thấy đời nhẹ nhõm hơn.
Cuộc chuyện trà kéo dài hơn ba tiếng tại một góc nhỏ lãng mạn len lỏi trong ngách sâu giữa lòng thành phố. Gã vừa ôm đàn, vừa hát, vừa kể lể. Tôi chẳng còn nhớ rõ gã đã nói những gì. Có lẽ là cuộc sống. Có lẽ là tình yêu. Có lẽ là quãng đời đang chông chênh của gã. Có lẽ là tôi. Có lẽ là gã. Hoặc chẳng là gì rõ ràng cả.
Giả như trong một thế giới khác, với hai cá thể khác, hẳn người ta sẽ mặc nhiên chúng tôi là hai kẻ yêu nhau đang tận hưởng một buổi tối đàn hát tâm tình đầy lãng mạn. Nhưng trong bối cảnh này, với tôi, với gã, với sự sắp đặt có phần vô duyên của số phận, tất cả chỉ là ngẫu nhiên, hoặc cũng có thể là hữu ý với gã, nhưng chắc chắn chỉ là để thỏa mãn việc được tạo ra một không gian bay bổng theo đúng sở thích của gã, không có gì hơn thế.
Cuộc chuyện kết thúc gần giữa đêm.
Gã trả tôi về với con đường của riêng tôi.
Không có thêm một lời liên lạc.
Thêm một quãng ngắn tĩnh lặng. Lần này gã viện cớ thiếu người để đưa tôi vào một chuyến đi vô định. Cuối tuần. Không có ai ở nhà. Tôi thì bắt đầu thấy hơi cô đơn khi nghĩ đến hai ngày một mình lang thang thành phố. Vậy là đi.
Gần 200 cây số. Gã đưa tôi đi rong ruổi quanh một tỉnh ven độ, không lịch trình đặt trước. Gã đặt vào tai tôi một bên tai nghe còn bỏ lửng. Cứ thế, chúng tôi nghêu ngao như hai đứa trẻ, lẩn sâu vào trong những dải rừng già ngút ngàn đến những quãng đối cao hút xa tầm mắt. Gã giữ tôi thức xuyên đêm với những câu chuyện lan man tôi chẳng nhớ nổi nửa phần.
Phải. Giả như ở trong một thế giới khác, với hai cá thể khác, hẳn là khi xâu chuỗi toàn bộ sự kiện ngẫu nhiên hay hữu ý này lại, người ta sẽ chẳng thể nghĩ tới một kịch bản nào khác ngoài chuyện gã đang cố tán tỉnh tôi theo một cách thật ngầu và ấn tượng. Nhưng dĩ nhiên, trong bối cảnh này, với tôi, với gã, với sự sắp đặt rất linh tinh của số phận, chẳng có gì giữa chúng tôi được đặt vào phân vùng “rải thính” cả. Tôi dám chắc gã cũng có cùng suy nghĩ. Còn xã hội mà biết được thì... chắc là không.
Chuyến đi kết thúc sau 27 tiếng.
Gã trả tôi về nguyên vẹn với tôi. Không có thêm liên lạc. Hẳn vậy.
******
Một tháng đi qua. Bằng một lối tắt dọc ngang nào đó, gã lại trở về với cuộc sống của tôi, gặng gặp được tôi, giọng điệu đôi chút khẩn nài. Bộ dạng có phần xác xơ hơn nhiều lần cuối cùng tôi gặp gã.
Gã buồn chuyện đời, chuyện người, chuyện mình, chuyện con đường gã đang đi, chuyện éo le số phận bỏ quên trên vai gã.
Tôi không rõ vì sao gã tìm đến tôi lúc này. Cũng chỉ biết bình thản đóng vai người tốt... như lâu nay vẫn thế. Tôi để cho gã xả hết ra những bức bối đang ẩn khuất bên trong. Trả lại cho gã vài lời đồng cảm. Trong những lúc loạn lạc tâm can, tất cả những gì người ta cần chỉ đơn giản là một ánh nhìn cùng hướng hay một lời động viên vô thưởng vô phạt để cảm thấy không bị cuộc đời bỏ rơi.
Những cuộc chuyện sau đó được tính theo tuần. Tất cả chỉ bắt đầu khi gã mở lời, rồi lặng thinh sau một tiếng “Ừ” hoặc một cái like cụt lủn.
Tôi chẳng nề hà gì trước những đường đột ấy. Vì là gã, nên như thế. Hoặc là tôi đã quen. Hoặc là cảm xúc trong tôi đã được tôi luyện đủ để con tim không còn bị xây xước qua những cú tạt ngang dọc bất ngờ của gã... hay bất kỳ ai.
Giống như một chiều đẹp trời, gã mặc nhiên xuất hiện, đưa tôi đi dưới cơn mưa phùn cuối hạ, lan man vài câu chuyên mông lung, lẳng lặng nhận đề nghị nhỏ từ tôi, để mặc tôi thơ thẩn nghịch origami với vài tờ giấy ăn, đột nhiên mất tích vài phút trong cơn thèm thuốc, đột nhiên trở lại chẳng một lời giải thích, rồi thong thả hòa vào nhịp rong chơi của tôi qua mấy tán hoa sữa đầu mùa.
Giả như ở trong một thế giới khác, với hai cá thể khác, người ta sẽ đinh ninh rằng đó là một buổi hẹn hò chớp nhoáng giữa trưa cho thỏa cơn nhớ nhung đôi lứa.
Nhưng, trong bối cảnh này, với tôi, với gã, với sự mặc nhiên đến nghịch lý đang diễn ra, chúng tôi chỉ đơn giản là hai bản thể cảm thấy chuyện bước bên nhau lúc ấy là cần thiết, cảm thấy những nghịch lý đó là điều hợp lý cho hiện tại bấy giờ. Chỉ vậy.
Một cái vẫy tay. Một lời chào. Tôi về với tôi. Gã về với gã.
Không có thêm liên lạc.
*****
Gã... Gã giống như cuộc đời đối với hai con người trong câu chuyện lạ tôi nhắc tới ở bản thảo lạ lùng kể trên. Tôi không biết làm gì với gã cho quãng đời phía trước. Tôi chỉ an yên khi có gã ở hiện tại. Tôi không nhìn thấy tương lai. Hoặc giả như có thấy, tôi cũng thấy giữa tôi và gã rồi sẽ xuất hiện một thứ rất sai, đủ để kéo tuột chúng tôi ra khỏi bức tranh đang có.
Gã có năng lực đóng băng cuộc đời tôi tại những điểm chẳng thuộc bất kỳ một không gian hay thời gian nào. Chỉ cần gã xuất hiện, tôi lại như nhảy vào một thước phim khác, đóng một vai khác là tôi... mà cũng chẳng là tôi. Một bản ngã gã lôi tận sâu thẳm bên trong tôi ra ngoài ánh sáng. Một bản ngã mà chỉ có ở bên cạnh gã mới không sợ bị thiêu đốt bởi ánh mặt trời và ánh nhìn đời.
Gã là một bản thể tréo ngoe. Việc duy nhất gã làm khi thi thoảng tạt ngang qua đời tôi là chọc cho tôi tức điên lên sau hàng loạt những lãng mạn bột phát gã tự tạo cho mình, cho tôi, cho không gian buộc lòng phải có vài điều ngọt ngào mới đáng được lưu vào tâm trí. Ấy vậy rồi, cảm xúc duy nhất tôi nhận được từ gã là “nghiện”. Tôi nghiện những quãng lạc nhịp như thế, đủ nhiều để xí xóa cho những hụt hẫng gã gây ra cho tôi khi đột nhiên biến mất.
Về lý mà nói, một kẻ như tôi sẽ chẳng bao giờ chọn gã cho tương lai của mình. Gã bất ổn, vô định, chơi vơi như một cuộc đời cận tử bị kéo ngược lại nhân gian. Thế nhưng, bằng một cách khó hiểu nào đó, chỉ cần gã xuất hiện, tôi sẽ tự nguyện đóng băng cuộc đời mình lại vài ngày, chỉ để đổi lấy sự lơ lửng, chơi vơi ấy bên gã, mặc cho những trống rỗng, cô độc có dội lên và vây chặt lấy tôi sau đó vài ngày.
Gã là thể. Đột nhiên xuất hiện và coi tôi như một điều mặc định. Có chăng là giống như chiếc vòng gô hạt tròn gã vận quen gọi là bùa trừ yêu, chỉ đeo lên khi rong ruổi hay có cảm giác gặp nguy hiểm... ví như lúc gã chạy xe chăng?! Còn ngày thường sẽ nằm gọn ghẽ đâu đó trên bàn làm việc hoặc một góc nào đó trong căn phòng chắc là chật chội của gã.
Gã tự cho mình quyền đặt tôi ở một nơi nào đó trong ký ức. Thi thoảng gọi ra chuyện trò vài câu, làm vài chuyện điên rồ, rồi lại cất kỹ vào góc cũ. Với gã... tôi dường như... chưa từng là một kẻ không quen biết. Đôi lúc. Tôi vẫn tự hỏi tôi và gã tại sao đang ở đoạn đường này. Thân mà không thân. Quen mà không quen. Nhưng cả vũ trụ thì như cứ mặc định chúng tôi... Tôi chẳng giận gã. Cũng chẳng có đủ quyền năng để giận hờn gã. Gã chẳng sai. Tôi thì...
Hoài nghi trong tôi bắt đầu trỗi dậy. Giả như đột nhiên gã nghiêm túc lại.
Giả như đột nhiên gã muốn trở thành cuộc đời có nghĩa trước mắt tôi.
Giả như đột nhiên gã thực sự muốn làm tấm phiên lớn che cho cái bản ngã sâu thẳm trong tôi mãi mãi để chẳng phải trốn lẩn khuất trong góc tâm hồn tôi như hiện tại.
Liệu tôi sẽ bồng bột theo cảm xúc mà gật đầu. Liệu tôi sẽ gạt hết lý trí và lựa chọn sự chông chênh lần nữa của tuổi 22.
Liệu tội sẽ đủ dũng cảm tẩy đi bức tranh mông lung về tương lại giữa tôi và gã mà tôi từng vẽ lên trước đó.
Tôi khựng lại. Thực sự. Chẳng còn gì có thể tuôn ra khỏi cái đầu nhỏ vốn nhiều suy nghĩ của tôi lúc này.
Gã vẫn là một dấu hỏi lớn lơ lửng ngang dòng đời tôi.
Tôi vẫn sẽ lựa chọn đóng băng cuộc sống mỗi lần bên cạnh gã. Viết thêm gì, chắc cũng, chẳng còn quan trọng nữa.
Cho gã.
Tôi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận