A Ngạn thường nói tôi giao thiệp rộng, thích kết bạn với đủ loại người ở mọi độ tuổi.
Đúng vậy, kết bạn với những người nhỏ tuổi hơn mình, tôi có thể cảm nhận được hơi thở thanh xuân tỏa ra từ con người họ, e là chỉ độ tuổi ấy mới có được sức sống mãnh liệt căng tràn như vậy. Vì họ còn trẻ, họ chẳng sợ thất bại, nên họ khiến mọi người xung quanh cảm nhận được sức sống tràn trề. Họ cũng từng là tôi của quá khứ.
Trong khi đó, kết bạn với người lớn tuổi hơn mình, là vì tôi rất tò mò, tôi muốn biết những người ở độ tuổi đó có suy nghĩ ra sao. Họ sẽ là tôi của tương lai.
Có lần, tôi uống trà tán gẫu với một chị gái bốn mươi tuổi, đang trò chuyện thì nhận được điện thoại của một người đẹp hai mươi tuổi. Người đẹp than chán, muốn gọi tôi đi chơi, thế là tôi gọi cô ấy qua đây luôn.
Ba người phụ nữ ở những độ tuổi khác nhau tụ tập cùng một chỗ: một người là thiếu nữ đôi mươi trẻ trung xinh đẹp, một người là phu nhân bốn mươi tao nhã chín chắn, còn tôi kẹp giữa hai người họ như một món ngọc chạm khắc vẫn còn dang dở.
Cô gái đôi mươi vừa ngồi xuống đã than, “Đàn ông thật phiền, em đã bảo em không thích anh ta rồi, mà anh ta vẫn cứ bám lấy em hoài, thật là đáng ghét!”
Tôi hỏi vui một câu: “Thế em thích người như thế nào?”
Cô ấy chớp chớp đôi mắt to tròn, ánh mắt thoáng hiện vẻ chờ mong: “Em thấy tốt nhất là nên hơn em vài tuổi, vậy mới biết thương em, nhường em. Cũng đừng thấp quá, ít nhất phải tầm một mét bảy lăm! Bằng không em đi giày cao gót vào là hai đứa hết xứng đôi luôn rồi. Không cho con gái đi giày cao gót là một hành vi độc ác lắm đó. Cơ mà, quan trọng nhất là đàn ông phải có tài chính vững vàng, nếu không thì khỏi bàn tới những điều kiện khác.”
Tôi và chị gái bốn mươi mỉm cười nghe cô ấy bàn về nhà, về xe, về cổ phiếu, cuối cùng cô ấy rầu rĩ nói: “Em cũng từng gặp vài người đàn ông giàu có, nhưng đàn ông giàu có đều thừa tiền mà thiếu chân tình. Tuy bị lừa nhiều lần rồi nhưng em không hối hận đâu, giữa đàn ông tồi nhưng giàu với đàn ông đã tồi còn nghèo, em thà bị đàn ông tồi nhưng giàu lừa gạt còn hơn.”
Cô ấy chỉ vào sợi dây chuyền Tiffany&Co. trên cổ rồi nói với chúng tôi nó có giá hơn trăm ngàn tệ (1). Túi xách của cô cũng nằm trong bộ sưu tập vừa ra mắt. Tôi không hỏi cô ấy vậy có đáng không, bởi nếu một người không thể tự ngẫm ra được thì người khác có nói gì chăng nữa cũng chỉ là dư thừa.
Nhưng khi một người đã tự hiểu thấu thì chẳng cần ai nói thêm gì hết. Huống chi cách nhìn nhận của mỗi người một khác, chỉ cần người ta thấy đây là cuộc sống mà mình mong muốn thì tức là họ đang hạnh phúc vui vẻ. Chúng ta không nên đánh giá cuộc sống của người khác bằng góc nhìn của bản thân, bởi đó là hành động võ đoán khi không hiểu gì về hoàn cảnh của họ.
Cô gái đôi mươi nói với tôi: "Mục tiêu của đời em là lấy được một người đàn ông giàu có. Em siêu hâm mộ các ngôi sao lấy được chồng giàu, vừa nở mày nở mặt vừa sung sướng nhàn nhã!”
Chị gái bốn mươi nói với tôi: “Tới tuổi này rồi thì chị cũng chẳng mong mỏi gì nhiều, nếu bảo hâm mộ ấy, vậy chị hâm mộ con cái nhà nào thông minh lanh lợi, ngoan ngoãn nghe lời.”
Cô gái đôi mươi nói với tôi: “Tuổi trẻ có bao nhiêu đâu mà, không thể làm khổ mình được, chị cũng đâu có già, tranh thủ chơi đi!”
Chị gái bốn mươi nói với tôi: “Một đời nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn, em cũng lớn đầu rồi, suy xét sinh một đứa con đi.”
Chúng tôi đang tán gẫu với nhau thì trời chợt đổ mưa. Cô gái đôi mươi thấy nền trời âm u thì phụng phịu bĩu môi: “Ghét ghê, lát nữa lại không bắt được xe cho coi.”
Tôi an ủi cô ấy: “Không sao, chị lái xe đến đây, lát nữa chị đưa em về.”
Chị gái bốn mươi thoáng ngó sắc trời rồi gọi một cuộc điện thoại: “Ông xã ơi, em đang uống trà với các chị em thì tự nhiên trời mưa, giờ này khó bắt xe lắm, lát nữa anh đi đón con nhé! À... không cần, không cần đâu, em tự về được mà, anh cứ đi đón con thôi!”
Chị gái bốn mươi ngắt máy rồi bình thản nói: “Có con rồi là thế đấy."
Tôi thoáng ngẩn ngơ, bắt đầu tưởng tượng nếu có con thì liệu tôi có giống thế không.
Ngoài trời tiếng mưa rơi nhỏ dần, tôi ra thanh toán rồi hỏi cô gái đôi mươi đi đâu, để tôi đưa cô ấy đi.
Cô ấy nhoẻn cười rồi đáp với vẻ tự hào: “Không cần đâu ạ, chị cứ đưa chị ấy về đi!”
Sau đó cô ấy chỉ ra bên ngoài nói: "Có người đến đón em rồi."
Chị gái bốn mươi nói: “Chị còn phải mua ít đồ, không làm phiền em đâu.”
Tôi thoáng nhìn thời tiết bên ngoài, biết chị chỉ đang lấy cớ để không làm phiền đến tôi. Tôi không vạch trần làm gì, hai bên chào tạm biệt nhau rồi ra về.
Khi lái xe trên đường, lòng tôi rối như tơ vò. Ngẫm lại quá khứ, những năm tháng xuân xanh đã trôi đi trong phút chốc, dù đời này tôi có đạt được thứ gì chăng nữa, cũng không thể quay về tuổi đôi mươi nhiệt huyết lần thứ hai.
Ngóng nhìn tương lai thấy mơ hồ vô định, tôi đành cầu khẩn trong lòng: “Mong rằng khi bốn mươi tuổi, thời gian sẽ không để lại những phiền muộn u uất mà cho mình phong thái tao nhã, hiền hòa và ung dung hơn hiện tại.”
---
(1) Tệ (Nhân dân tệ) là đơn vị tiền tệ của Trung Quốc. Một Nhân dân tệ bằng khoảng ba ngàn năm trăm đồng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận