Tom nghe thấy một tiếng kêu sợ hãi, hắn vứt bỏ điện thoại di động, căng thẳng đến nhìn Tạ Sở mất đi ý thức
Sự kiện khủng bố xả súng liên hoàn và đặt bom kích nổ không chỉ phát sinh ở rạp hát, mà còn tập kích ở vài địa phương khác, đều là những nơi tụ tập đông đúc, đám người khủng bố bị hạ gục tại chỗ hơn phân nửa, một số ít đã tháo chạy.
Sự việc này ảnh hưởng sâu sắc đến người dân địa phương.
Cả thành phố đều vì thế mà nhuốm màu bi thương thống khổ, nhân viên thi hành công vụ cùng nhóm người thiện nguyện trấn an mọi người ở hiện trường, an ủi những người bất hạnh mất đi người thân, tận lực cứu chữa cho nhóm người bị thương và tăng cường quản lý trị an.
Ai nấy đều lo sợ bất an, không dám tùy tiện đi lại khắp phố lớn ngõ nhỏ như trước nữa.
Đối với người có điều kiện , đều rối rít dẫn theo người nhà sớm thoát ly nơi này.
Người tử vong đến từ rất nhiều quốc gia, trong số họ có những người vừa tan sở hoặc mới tan học rủ nhau hẹn hò vui chơi giải trí, cũng có những người căn bản không sinh sống ở đây chỉ là theo người thân gia đình đến du lịch mà thôi.
Bọn họ đều mang tâm tình vui vẻ hứng thú mà đến, rốt cuộc lại bỏ mạng tại nơi này.
Đêm đó, một số hộ dân sinh sống gần địa điểm phát sinh sự kiện, trốn trong nhà quay hình lại, đăng tải trên mạng.
Sự việc tàn khốc bị vạch trần, các quốc gia trên thế giới phản ứng mãnh liệt, dư luận tầng tầng lớp lớp áp đảo mạnh mẽ.
Mọi người nhắc tới đều khiếp sợ cùng cực, không ai có thể bình tĩnh nổi, việc đầu tiên sau khi nghe biết tin là liên lạc với người thân, bạn bè của mình ở đó, xác nhận xem có an toàn hay không.
Úc Trạch gọi cho Úc Thiến nhưng không liên lạc được, sau đó mới kết nối được với trợ lý của chị, nhận được một tin tức xấu, nhưng trong cái rủi có cái may.
Khâu Dung muốn đến chăm sóc Úc Thiến, nhưng bà lại không yên lòng cháu gái nhỏ của mình, phân vân khó xử.
Chu Tử Tri còn đang ở cữ, vừa nghe nói cũng không nằm yên nổi "Mẹ, con có dì Trương với các cô giúp việc hỗ trợ rồi, không sao đâu."
"Chao ôi." Khâu Dung đôi mắt vẫn còn đỏ hồng , "Vậy mẹ đi thăm chị cả tụi con trước nhé."
Bà quay sang dặn dò Úc Trạch, "Chuyện công ty có thể lùi thì lùi, trong nhà quan trọng hơn."
Khâu Dung ngẫm lại, bà nói cũng như không, con trai mình quan tâm Tử Tri cỡ nào bà đều nhìn thấy rồi đó, nhất định sẽ sắp xếp thỏa đáng, không sai đâu.
Ra khỏi phòng, ở trong hành lang, Khâu Dung làm công tác chuẩn bị.
"A Trạch, con thấy khả năng trao đổi của mẹ thế nào?" Khâu Dung lại nói thêm một câu, "Có cần mang theo thông dịch viên không?"
Bà dùng tiếng Anh nói, bỏ qua ngữ pháp sai bét thì ngữ điệu địa phương cũng không biết là hương vị của ngôn ngữ nước nào nữa.
Nhìn mẹ mình, bắt phải ánh mắt tràn ngập tự tin, Úc Trạch buồn cười, "Miễn cưỡng cũng được."
Khâu Dung, "..."
"Con về phòng đi, mẹ đi soạn đồ."
Tiếng khóc trẻ con từ trong phòng truyền đến, Úc Trạch mở cửa đi vào, "Làm sao vậy?"
Chu Tử Tri cho vú nuôi ra ngoài, cô vuốt vuốt lưng con gái, "Bị sặc sữa ."
Úc Trạch ngồi xuống bên giường, đưa tay xoa bóp cánh tay mập mạp chắc thịt của con gái, "Tham ăn như vậy làm gì, cha đâu có giành với con."2
Chu Tử Tri, "..."
"Em mới xem tin tức, Tạ Sở cũng ở đó."
"Ừ." Úc Trạch gật đầu, "Có người thấy anh ấy và chị cả cùng nhau ra khỏi quảng trường."
Chu Tử Tri giương mắt, đối mặt Úc Trạch, qua một cái chớp mắt, cả hai đều thông hiểu ý nhau
"Tùy Nhi hình như trắng mơn mởn lên rồi." Úc Trạch đi tới gần, trên cái trán bé hôn một cái, anh rất muốn bẹo má mũm mĩm của con, nhưng ba mẹ vợ đã đặc biệt dặn dò không thể sờ nắn nhiều, nếu không sau này sẽ chảy nước vãi.
Lời nói dù không có căn cứ, anh vẫn không thể không nghe.
Chu Tử Tri ừm một tiếng, dựa lưng vào gối đầu, cổ áo mở phân nửa, khí sắc rất tốt.
Úc Trạch chơi với cục cưng, "Cục cưng, kêu ba ba, ba, ba."
Anh trêu chọc một hồi, đột nhiên nói, "Tử Tri, chị cả với Tạ Sở có lẽ sẽ có biến hóa."
Chu Tử Tri nghĩ thầm, không phải có lẽ, là nhất định.
"Anh đi rót nước ấm cho con đi."
Úc Trạch chống tay đứng dậy, "Bình sữa đâu?"
Chu Tử Tri vỗ nhẹ cánh tay hoạt náo của con, "Chắc ở trong phòng khách đó."
Cô không thích không khí trong trung tâm phục hồi, muốn dưỡng thân ở nhà, tất cả mọi người không hề cưỡng ép, chỉ là thuê mướn nhân viên chuyên nghiệp đến tận nhà luôn, chịu trách nhiệm về phương diện ẩm thực và khôi phục thân thể cho cô.
"Nhớ thử độ ấm nha."
Chu Tử Tri dặn dò, có một số việc cô muốn Úc Trạch tự mình làm, cô cũng thế, cảm nhận sâu sắc sự phát triển của con từng ngày một, mỗi giai đoạn đều có thú vui riêng, nếu giao cho vú em hay người giúp việc làm hết, bọn họ sẽ bỏ lỡ rất nhiều khoảng khắc quý báu.
Úc Trạch đi ra cửa, "Ok."
Anh xuống lầu lấy bình sữa, thuần thục cọ rửa, rót nước, nhỏ giọt hai giọt nước nơi cổ tay, xác định nhiệt độ.
Dì Trương nói, "Úc tiên sinh, cần tôi giúp gì không?"
Úc Trạch nói, "Không cần đâu."
Anh ở trước mặt người ngoài luôn lạnh nhạt , không hay cười, cũng không bình dị gần gũi.
Dì Trương biết không cần phải nhiều lời nữa, dì xếp chồng khăn mặt, len lén quan sát cái người còn ở đó vọc bình sữa.
Trước khi đến dì Trương còn lo, nhà người có tiền dì tiếp xúc nhiều rồi, lúc này cố chủ là ông chủ công ty của con dì, dì sẽ không vờ ngớ ngẩn đi tặng quà, chỉ cần làm tốt công việc của mình, chăm sóc tốt đứa nhỏ, không để người ta bới móc ra tật xấu nào.
Úc Trạch không để ý ánh mắt lướt qua người mình, cầm bình sữa về phòng.
"Thế này có nhiều quá không?"
Chu Tử Tri ngẩng đầu nhìn lên, có non nửa bình, cô không đả kích tính tích cực của anh, "Nhiều một chút cũng không sao, uống không hết thì đổ được mà ."
Úc Trạch thở nhẹ một hơi.
Thời điểm mớm nước, Úc Trạch ghé sát vào nhìn, "Uống chưa?"
Chu Tử Tri lắc đầu, "Chưa."
Cô nói, "Cục cưng không thích uống nước."
Mới vừa làm cha mẹ bọn họ đều là đang tập tành, hỏi nhiều làm nhiều.
Úc Trạch và Chu Tử Tri vây quanh con, hai người nhìn tay con một chút, lại xem mũi nhỏ mắt nhỏ màu mắt một chút, con của mình, sao mà nhìn cái gì cũng đẹp mắt, đến ngáp cũng thấy đáng yêu vô đối.
"Tùy Nhi mắt hai mí." Úc Trạch cười nhẹ, "Giống em."
Chu Tử Tri khóe miệng cong lên, "Anh sờ thử xem, tóc mềm thích lắm."
Bàn tay Úc Trạch dán lên đầu tóc con, ôn nhu vuốt ve, "Nhìn con có thể rút ra một kết luận."
Chu Tử Tri nhìn anh, "Là gì?"
Úc Trạch nghiêm túc nói, "Gen tốt."
Đứa nhỏ dùng đầu lưỡi chống đỡ núm vú bình sữa, chân nhỏ đá một cước lên đùi Úc Trạch, có chút lực.
"Khí lực không nhỏ nha." Úc Trạch dùng tay giữ cái chân nhỏ, "Lớn lên giống ông bà ngoại, làm vận động viên phải không, hử?"
Chu Tử Tri nhìn cảnh này, trong lòng ấm áp .
Cô đem bình sữa lấy ra, ôm con, thả vào lòng Úc Trạch, nhường anh ôm ôm, "Chị cả bị thương có nặng lắm không?"
Úc Trạch cố gắng thả lỏng tay đung đưa nhẹ nhàng, một tay đặt gáy con, một tay đỡ ngang lưng, hai tay tạo thành vòng nâng niu.
"Chị bị thương bên vai trái." Úc Trạch nói, "Viên đạn đã lấy ra rồi."
Chu Tử Tri nằm lại trên giường, eo của cô có chút nhứt, "Còn Tạ Sở? Tình huống của anh ấy như thế nào?"
Úc Trạch mím môi , "Còn chưa rõ lắm."
Chu Tử Tri sững sờ, cô sờ điện thoại di động, tay còn chưa chạm đến, điện thoại di động liền vang lên.
Gọi tới là Giản Dư.
"Chị Tử Tri, tối đó em với Thiệu Nghiệp ở gần chỗ khủng bố."
Chu Tử Tri con mắt hơi mở, "Hai đứa không sao chứ?"
Giản Dư nghẹn ngào nói, "Chị Tử Tri, tụi em thiếu chút nữa không về được rồi."
Cô kích động kể lại .
Trước khi phát sinh vụ nổ, Giản Dư và Thiệu Nghiệp ở ngay vị trí đặt bom, hai người bọn họ cãi nhau bởi vì bất đồng ý kiến về địa điểm ăn tối.
Giản Dư quay đầu bỏ chạy, Thiệu Nghiệp đuổi theo.
Sau khi bọn họ vừa đi khỏi, chỗ đó nổ tung, hoàn toàn thay đổi hình dạng.
Nếu như bọn họ không đi, đã bị nổ banh xác .
Lần đầu tiên cách tử thần gần như vậy, Giản Dư thực sự sợ hãi, đến bây giờ cô vẫn còn run, may mắn cả đời có lẽ đều dùng hết ở đây.
Nghe xong, Chu Tử Tri lên tiếng trấn an, "Không sao là tốt rồi."
Giản Dư nói, "Chị Tử Tri, em nghe nói chị Thiến Thiến ở bệnh viện, có cái gì cần tụi em thì chị cứ nói nha."
"Được." Chu Tử Tri nói, "Hai đứa nghỉ ngơi sớm."
Cô cúp điện thoại, dự định cùng Úc Trạch nói chuyện một lát, Úc Trạch đặt di động lên bàn liền rung lên.
Úc Trạch đặt nhẹ con xuống giường, với tay lấy di động.
Anh tiếp cuộc gọi từ Nhật Bản, Úc Nguyện gọi đến .
Úc Nguyện vào thẳng chủ đề, "Mẹ định qua bển hả?"
Úc Trạch nói, "Ừ, ngày mai mẹ đi."
Úc Nguyện nói, "Cha có lời muốn nói với cậu."
Sau một khắc, đầu kia chính là giọng nói Úc Thành Đức, "Có cần cha về không?"
Úc Trạch nói, "Tạm thời không cần."
"Vậy con để ý thêm nhé." Úc Thành Đức trầm ngâm nói, "Chuyện chị hai con sắp giải quyết xong rồi."
Ông thở dài, con gái lớn có thể tìm được đường sống trong chỗ chết, không có què chân gãy tay, đã là phúc khí lớn lắm rồi, không phải ai cũng có .
"Con có hỏi thăm họ Tạ kia có xuất hiện thật không..."
"Tình huống cụ thể còn chưa xác định." Úc Trạch nói thật, "Theo lời của cảnh sát và nhân viên cứu hộ kể lại thì là thật."
Tạ Sở ở Paris anh biết rõ , đối phương đã ở rạp hát, việc này thì anh mới vừa biết.
Anh liên lạc với Tom, Tom nói một tràng, tâm tình hết sức kích động, căn bản là chưa khôi phục trạng thái bình thường sau khi trải qua kinh hãi.
Úc Thành Đức nói, "Trước tiên chờ chị cả con tỉnh lại đã."
Úc Thiến nửa đêm tỉnh lạiở, cô mở mắt, nhìn vách tường trước mặt, nhìn thật lâu.
Cô không phát ra động tĩnh gì, chỉ là đang từng chút một hồi tưởng chuyện đã xảy ra trong rạp hát.
Lúc ấy cô nghĩ mình sắp chết rồi, cũng từ bỏ hy vọng sinh tồn.
Sau đó người ấy đột nhiên xuất hiện.
Nghĩ đến hoàn cảnh lúc đó, mí mắt Úc Thiến run rẩy, anh ấy có phải đã...
Cô nhắm mắt lại, muốn ngủ , lại làm sao cũng không ngủ được .
Một đêm này, rất nhiều người đều mất ngủ.
Những con người mất đi người thân bạn bè đau lòng không dứt, ai may mắn sống sót sau tai nạn thì tim đập nhanh đến độ mơ thấy ác mộng liên tục, người may mắn tránh thoát tai nạn cảm khái vạn lần, còn có những kẻ đơn thuần xem náo nhiệt, đọc tin tức cập nhật trên mạng, thức trắng đêm trước máy vi tính.
Ngày hôm sau, Úc Trạch lái xe đưa Khâu Dung đến phi trường.
Anh đến công ty họp xong phải đi khu thương mại, mua nhãn hiệu quần áo Chu Tử Tri thường xuyên diện.
Nhân viên cửa hàng đều xem Úc Trạch là khách VIP, nhiệt tình giới thiệu vài khoản sản phẩm mới.
"Úc tiên sinh, những thứ này đều hết sức phù hợp khí chất Úc phu nhân, cô ấy mặc vào nhất định sẽ thích hợp vô cùng."
Úc Trạch nhếch môi, không có cỡ Chu Tử Tri bây giờ có thể mặc.
"Đều lấy đi ." Có thể khích lệ Chu Tử Tri.
Phụ nữ yêu thích cái đẹp, có yêu cầu đối với thân hình của bản thân, hết tháng ở cữ, Chu Tử Tri tất nhiên sẽ rèn luyện, những quần áo này vừa khéo làm mục tiêu cho cô phấn đấu, mặc vừa, vậy chứng tỏ đã khôi phục thể hình.
Nhân viên cửa hàng cười không khép miệng.
Úc Trạch quẹt thẻ, mua đồ xong liền về nhà.
Chu Tử Tri chứng kiến Úc Trạch đem từng món quần áo mới bày ra trong tủ quần áo, khóe mắt cô rất nhỏ kéo ra, đi qua lấy một cái áo một cái váy, ướm trên người nhiều lần.
"Không có size L hả?"
Úc Trạch tiếp tục treo đồ lên, dư quang lộ ra trêu chọc, "Đều là M."
Chu Tử Tri ồ một tiếng, đem váy thả về.
Cô thở dài, "Em tăng tới mười mấy cân." Đây là sau khi sinh con rồi đó, mấy ngày ở cữ thể trọng không tăng, nhưng cũng chẳng giảm được tí nào.
"Nhìn ra được." Úc Trạch duỗi ra một cái tay, vén áo ngủ của cô lên, "Đều tụ ở đây cả."
Chu Tử Tri đỏ mặt, "Đừng có giỡn."
Úc Trạch cúi đầu hít hít cổ cô.
--------------------------------
Bên kia, Khâu Dung xuất hiện ở bệnh viện, bà vừa vào phòng bệnh, thấy Úc Thiến đã tỉnh, mây đen trên mặt lập tức tiêu tán, "Thiến Thiến, con không sao rồi."
Trong lòng bà thấy may mắn, cũng may vị trí trúng đạn là ở bên trái.
Lại may mắn hơn nữa là, chỉ bị thương có một chỗ.
Nếu không một cô gái như Thiến Thiến, bị thương nặng , cho dù cứu chữa kịp thời, cũng rất nguy hiểm.
Khâu Dung thấy người trên giường không nói lời nào, bà kéo cái ghế ngồi xuống, mơ hồ đoán được cái gì, nhưng bà không nhắc tới.
"Chờ con khỏe hơn , thì về nước với mẹ, đừng có ở đây nữa, năm ngoái đã xảy ra mấy vụ rồi, năm nay lại có nữa."
Úc Thiến mấp máy đôi môi khô khốc, cô nghe được giọng nói của mình, "Anh ấy chết chưa?"
Khâu Dung sắc mặt thay đổi, quả nhiên vẫn hỏi, bà lắc lắc đầu, "Mẹ không rõ lắm."
Bà nói thật, số người tử vong vẫn còn đang được thống kê, có danh sách chính thức cũng sẽ không công bố, hơn nữa cho dù công bố, bà cũng không biết, những ngày qua liên tục đợi tại bệnh viện, thật sự bà không để ý đến.
"Khoan hãy suy nghĩ những chuyện khác, vết thương quan trọng hơn."
Úc Thiến thanh âm còn có chút suy yếu, nhưng thái độ kiên quyết, "Mẹ, đưa di động con xem một chút."
"Điện thoại di động?" Khâu Dung vuốt tóc, "Mẹ đến gấp quên sạc điện thoại rồi, chừng nào về sạc rồi đem đến cho con."
Úc Thiến không nói thêm gì, chỉ nhìn mẹ mình.
Bị nhìn mất tự nhiên, ngụy trang Khâu Dung tan vỡ, ngồi không nổi, "Mẹ đi vệ sinh."
Sau lưng truyền đến tiếng nói Úc Thiến, "Chiều nay trợ lý của con sẽ đến."
Ngụ ý là cô muốn nhìn nhất định sẽ thấy, không gạt cô được .
Khâu Dung vẻ mặt bất đắc dĩ, bà mở ví da, lấy điện thoại di động ra, xoay người đưa cho Úc Thiến.
Đưa tới nửa đường thu hồi lại, tự mình mở baidu, gõ sự kiện khủng bố trên thanh tìm kiếm, ngẫm nghĩ lại xóa, trực tiếp gõ Tạ Sở.
Trên Websites nhảy ra hàng loạt bảng tin .
Khâu Dung nói, "Để mẹ đọc cho con."
Bà vừa rồi đã xem thử, biết đại khái, tình huống Tạ Sở nghiêm trọng hơn Úc Thiến.
"Không cần ." Úc Thiến nói, "Để con tự xem."
Khâu Dung biết nói gì cũng vô dụng, trong lòng thở dài, Thiến Thiến này cứng đầu cứng cổ khẳng định không phải di truyền từ bà .
Điện thoại di động đưa đến trước mặt Úc Thiến, cô dùng cái tay không bị thương cầm lấy, đầu ngón tay quét màn hình, ánh mắt chiếu từ trên hướng xuống.
Không cần hao tốn tâm tư đi tìm tin tức về người ấy, dòng tin đầu tiên đã nhắc đến chuyện tối hôm qua.
Ảnh thị, ảnh đế Kim Mã diễn viên Tạ Sở được đưa đi cấp cứu sau sự kiện khủng bố tại rạp hát lớn, bị thương rất nặng, tình huống không rõ.
Bên cạnh một tấm hình phụ họa, Tạ Sở nằm ở trên cáng, trên người trên mặt đều là máu.
Úc Thiến nhăn mày, bi kịch không chỉ dừng lại trên người Tạ Sở, ở đấy lúc ấy, đoạn thời gian cô trải qua cùng bọn họ, mỗi người đều hết sức bi kịch.
Tương đối mà nói, chỉ là bị thương, không chết là may mắn nhất.
Úc Thiến nghiêm chỉnh xem hết nội dung, cô theo thói quen đang suy tư vấn đề là vo vê ngón tay.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận