Sức tưởng tượng rất thần kỳ, không có giới hạn.
Chỉ vì chuyện vừa xảy ra tối qua, cô và Tạ Sở hợp lại, chính là hoạn nạn gặp chân tình, thậm chí kết hôn ngầm, những chữ kia đều được đính kèm trong mỗi bài đăng, bị lấy ra nghị luận tuần hoàn.
Mọi người dựa vào trí tưởng tượng của mình sáng lập cái mở đầu mới, lại dựa vào sức tưởng tượng, kết thúc chuyện xưa trọn vẹn.
Bọn họ là nhân vật chính, người trong cuộc ngược lại xem cuộc vui .
Phía ngoài hành lang có một chuỗi tiếng bước chân, Úc Thiến vô ý thức giương mắt, ánh mắt rơi ở trên cửa, giống như là chờ cái gì.
Nhưng mà, đi vào là y tá.
Úc Thiến thu hồi ánh mắt.
Y tá thông lệ kiểm tra hết thảy, dặn dò Khâu Dung một chút điều phải chú ý , liền đi.
"Thiến Thiến, " Khâu Dung nói, "Mẹ đi rót nước cho con nhé."
Úc Thiến lắc đầu, cô ngẩng đầu hỏi, "Mẹ, bây giờ mẹ ở đâu?"
Khâu Dung nói, "Trong khách sạn đó."
Úc Thiến nhăn mày sâu hơn, "Qua chỗ con ở đi."
"Khách sạn đang ở gần đây." Khâu Dung không đồng ý, "Chỗ con cách bệnh viện xa, đâu có tiện."
Úc Thiến muốn nói cô ở một mình cũng được, lại nhịn.
Buổi chiều trợ lý công ty đến, mang theo một vài văn kiện, cùng chân thành ân cần thăm hỏi.
Khâu Dung nhìn Úc Thiến xử lý văn kiện, thỉnh thoảng dặn dò một đôi lời chuyện làm ăn, bà lắc lắc đầu, ngồi trên ghế dựa bên cạnh, không có quấy rầy.
Cùng bệnh viện, cùng một tầng lầu, phòng bệnh đầu tiên bên trái, chàng trai người Mỹ đang chỉ trích anh chàng phương đông vẻ mặt tái nhợt trên giường, cô gái trẻ tuổi bên cạnh thỉnh thoảng gật đầu, đều là vẻ mặt nghiêm túc.
"Tạ, anh là mình đồng da sắt hả? Lấy mình làm lá chắn?"
Tom đi qua đi lại, thiếu điều muốn vỗ ngực như tinh tinh, "Lần này là anh hên lắm đấy nhé, nếu không nửa đời sau sẽ phải...ngồi cái đó.. cái gì..."
Chàng trai người Mỹ lắp bắp.
Trợ lý tuổi không lớn lắm, tâm tư thông thấu, cô kịp thời nhắc, "Xe lăn."
Tom thật nhanh nhảu đưa cho ánh mắt tán thưởng, tiếp tục hướng về người trên giường phun nước bọt tung tóe, "Ngồi xe lăn."
Ước chừng phun gần mười phút đồng hồ.
Tạ Sở thấy người đại diện nổi cơn thịnh nộ dữ dội, nói nhanh và gấp, anh cuối cùng mở miệng, "Nghỉ một lát đi, coi chừng cắn lưỡi."
"..." Tom bị sặc nước miếng.
Hắn vò đầu, sụp bả vai, "Tạ, lần này tụi tôi đều bị anh hù mất hồn mất vía."
Trợ lý kịp thời phát huy cảm giác tồn tại, gật đầu như gà con mổ thóc.
Sợ muốn chết, tối qua cô mơ thấy ác mộng, mơ thấy trên người mình xuất hiện một cái lỗ máu lớn chừng quả đấm, thấy xuyên thấu qua cái lỗ đó luôn. Tạ ca còn thảm hơn, chính là một cái tổ ong vò vẽ.
Tỉnh lại mà cô vẫn còn khóc hu hu.
Tạ Sở nói, "Xin lỗi."
Tối qua đúng là anh quá lỗ mãng, không có băn khoăn tình huống gì, cũng chưa suy nghĩ chu toàn.
Tom thở hắt ra, "Anh quá xúc động ."
"Tình huống lúc ấy thế nào anh không biết sao? Anh không nghĩ tới mình sẽ chết ở trong đó luôn hả?"
Tạ Sở ho một tiếng, không cẩn thận tác động vết thương trên người, đau nhe răng trợn mắt.
Cũng may khi đó hết sức hỗn loạn, chưa kịp suy nghĩ, bởi vì chỉ cần vừa nghĩ đến, anh sẽ lùi bước.
Ai ghét mình sống quá lâu cơ chứ?
Tạ Sở nói, "Úc Thiến sao rồi?"
Tom tức giận đáp lại, "Chị ấy chưa chết được."
"Anh lo cho mình trước đi." Tom trợn mắt, "Đại tình thánh."
Tối qua thiếu chút nữa hắn bị dọa điên, thượng đế không phải lần nào cũng đưa tay cứu vớt.
Lúc Tom chứng kiến Tạ Sở quay lại rạp hát, một khắc kia, hắn đã chuẩn bị tình huống xấu nhất.
Phỏng đoán chấm dứt phát triển tại Trung Quốc.
Tom trừng mắt với người vẻ mặt bình tĩnh trên giường, "Anh nên cảm tạ thượng đế đi."
Lười phản ứng với hắn, Tạ Sở nhìn trợ lý đứng bên cạnh Tom, ánh mắt hỏi thăm tình huống Úc Thiến.
Trợ lý gật đầu.
Úc Thiến phẫu thuật rất nhanh, tối qua cô còn đi xem, đã ổn định.
Trợ lý hơi mở miệng, cô muốn nói mẹ Úc Thiến đến rồi, còn muốn nói Úc Thiến nằm ở tầng này, ra cửa quẹo phải, đi qua vài phòng là tới.
Do dự một hồi, trợ lý vẫn không nói ra.
Cô cảm thấy anh Tom sẽ không nói , nhất định sẽ gạt Tạ ca.
Sau một khắc, Tom đột nhiên toát ra một câu, "Úc Thiến nằm ở phòng 17A."
Trợ lý, "..."
Cô vặn vẹo vẻ mặt, lại vặn vẹo trở về.
Tạ Sở bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, "Tom, có phải anh rảnh quá rồi không?"
"Rảnh?" Tom cất cao giọng, hắn hừ nói, "bắt đầu từ tối qua đến giờ, điện thoại di động của tôi bị các cuộc gọi trong nước đánh tới muốn hư luôn kìa."
Tạ Sở nói, "Vậy bộ dạng anh giống như chờ tôi biến thành trò hề là sao hả?"
Bị chọc trúng tâm tư, Tom cứng họng.
"Tôi chỉ muốn nói cho anh biết, chị ấy tỉnh từ sớm, không có hỏi tới anh thôi."
Đoán trước được kết quả, Tạ Sở nói, "Tom, hôm nay anh chưa uống thuốc à?"
Anh hướng về trợ lý nói, "Đưa Tom đi uống thuốc đi."
"..." Tom nói, "Tạ, đừng có đùa, anh biết không, nhóm người hâm mộ anh khóc rất thảm thiết, ai có khả năng đều chạy tới đây, bên ngoài bệnh viện kia kìa."
Tạ Sở nhíu mày, "Giúp tôi chiếu cố một chút, nói với họ, ta không sao."
Tom liếc mắt Tạ Sở, trên người mấy cái hố, vậy mà còn nói không sao? Hắn thu thập sổ tay ghi chép vào túi quần, bạo câu nói tục, "Đời này tôi đéo xem nhạc kịch nữa đâu."3
Đối thoại xong, Tạ Sở mệt mỏi, tất cả vẻ mặt trên mặt rút đi, rất suy yếu, "Hai người ra ngoài đi."
Chờ trong phòng bệnh chỉ còn lại mình mình, Tạ Sở nhìn trần nhà trắng bệch, không chống đỡ được bao lâu, liền ngủ thật say.
Kết quả sự kiện khủng bố lần này vượt qua dự liệu mọi người, con số thương vong không ngừng gia tăng, mỗi ngành liên quan đều siết chặt thời gian, xác nhận thân phận người chết.
Úc Thiến lưu ý tiến độ mỗi ngày, có lẽ là đích thân trải qua, không phải việc không liên quan đến mình, sau khi cô có thể xuống giường hoạt động, liền đuổi Khâu Dung về nước.
"Con gấp đuổi mẹ về làm gì?" Khâu Dung trưng ra vẻ mặt thương tâm.
"Mụ, " Úc Thiến cười cười, "Con không sao rồi mà."
Cô biết rõ mẹ chưa quen cuộc sống nơi đây, sẽ không có ai tán gẫu, không tự tại bằng ở trong nước.
Khâu Dung không yên tâm, "Cánh tay trái không phải còn chưa cử động linh hoạt sao?"
"Nếu con có đối tượng để mà quan tâm, mẹ cũng bớt lo ."
Úc Thiến dừng lại động tác lật tạp chí, lại tiếp tục lật giấy, "Thuận theo tự nhiên đi."
Khâu Dung muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nói ra, "Con định thăm Tạ Sở hả?"
Úc Thiến nói, "Không có."
"Lần trước mẹ thấy nhiều cô gái ở ngoài phòng bệnh của cậu ta lắm, đều trẻ trung xinh đẹp." Khâu Dung nói, "Hình như là người hâm mộ."
Úc Thiến không nói gì.
Khâu Dung thấy thái độ con gái không rõ ràng, bà uống một ngụm nước, có không ít làn bà định qua thăm Tạ Sở, muốn tiếng cám ơn, mỗi lần sắp đi tới cửa đều quay về đường cũ.
Quan hệ sớm chuyển biến xấu, đến hôm nay ra nông nỗi này, nói cám ơn cũng là già mồm.
Không khéo còn có thể đâò mộ chuyện cũ, dẫn đến cãi vã.
Lại qua hơn nửa tháng, Úc Thiến gần như khôi phục hoàn toàn, liền phân phó trợ lý đưa Khâu Dung trở về nước.
Cô nhìn ra, mẹ của mình hết sức nhớ thương cháu gái rồi.
Trời thì càng ngày càng nóng bức, chuyện đêm đó vẫn là cái đề tài trầm trọng.
Ngày Úc Thiến xuất viện là thứ sáu, có vài người bạn nói muốn tới đón cô, cô uyển chuyển từ chối, một thân một mình thu dọn quần áo rời đi.
Lúc đi ngang qua một cái phòng, bước chân dừng nhẹ nửa nhịp, lại đi tiếp, cô đi đến chỗ thang máy, nhấn nút.
Xác định tiếng bước chân đi xa, Tom nói, "Anh thắng."
Trợ lý lòng đau như cắt lấy ra một tờ một trăm tệ đưa Tom.
Bọn họ đánh cuộc, trước khi xuất viện Úc Thiến có đến thăm Tạ Sở hay không.
Tom cho rằng không thể nào, trên đời phụ nữ chỉ có hai loại, một loại là Úc Thiến, một loại khác không phải là Úc Thiến.
Úc Thiến không làm theo lẽ thường, hắn đoán không, Tạ Sở cũng không hề thua kém.
Trợ lý cảm thấy có khả năng, cô đặt mình ở vị trí Úc Thiến nghĩ , cùng là phụ nữ, là động vật cảm tính, bất kể nói thế nào, ít nhất cũng phải nhìn một cái chứ.
Sự thật là Tom thắng.
Tạ Sở mặt tràn đầy phiền muộn, "Các người xem tôi là vật bài trí à?"
Trong khoảng thời gian này, anh và cô rõ ràng ở cùng một tầng, vậy mà không đến thăm nhau. Anh không tiện đi đi lại lại, cô có thể, nhưng cô không đến.
"Tom, đi hỏi xem, khi nào thì tôi có thể xuất viện."
"Anh còn lâu lắm." Tom nói, "Ngoan ngoãn nằm yên đi."
Tạ Sở chửi nhỏ một tiếng, "Đưa hộp thuốc lá cho tôi."
Trợ lý nói, "Tạ ca, bệnh viện cấm hút thuốc."
Tạ Sở liếc mắt, "Tôi ngậm thôi."
Tom bĩu môi, ném qua, "Ngậm đi."
Tạ Sở rút ra một điếu, ngậm lên miệng, quá nghiện thuốc lá.
Trợ lý nhỏ giọng nói, "Anh Tom, Tạ ca thật đáng thương."
(cut 1 đoạn )
"..." Tạ Sở uốn lưỡi, "Ra ngoài hết cho tôi!"
Anh cắn nghiến đầu lọc thuốc lá, cảm giác mình như kẻ đáng thương.
Tính mạng trải qua ngàn cân treo sợi tóc, suy nghĩ có nhiều thay đổi.
Nhưng, hiện thực đã rách nát bất kham, có nắn tròn được hay không đều không chắc chắn.
Hơn nửa năm, Tạ Sở mới được ra viện.
Cùng ngày Tạ Sở liền về nước.
Anh triệu tập buổi họp báo, khai báo trạng thái sức khỏe của mình đối với người hâm mộ, dùng hành động bác bỏ tin đồn anh rút khỏi màn ảnh, bắt đầu trở lại cuộc sống bình thường, tiếp tục cống hiến diễn xuất, công bố một số kế hoạch lớn tại hiện trường.
Bận rộn suốt một năm như vậy, mẹ Tạ Sở ngã bệnh.
Cũng may Tạ Sở vừa nhận được tin bệnh tình mẹ già trở nặng, lập tức không chần chờ thêm một giây phút nào, từ studio lái xe suốt đêm trở về.
Mẹ già nắm tay Tạ Sở, nói nếu anh cứ đi như vậy hoài , tiếc nuối lớn nhất của bà chính là không nhìn thấy con trai thành gia lập thất.
Tạ Sở áy náy nói thành lời.
"Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ đưa con dâu của mẹ về gặp mẹ."
Đôi mắt vẩn đục của bà sáng ngời, vỗ vỗ mu bàn tay con trai, nước mắt chảy dài, "Được, được."
"Mẹ, " Tạ Sở vuốt sóng mũi, "Con không biết cô ấy có còn muốn ở bên cạnh con không nữa."
Bà từ từ nói, "Thành tâm vào."
Thành tâm, Tạ Sở đem hai chữ kia lưu lại , nghiền ngẫm.
Ngọn lửa tình cảm càng đè nén, lại càng rừng rực.
Cho dù Tạ Sở chạy trốn thế nào, cũng không thể xem nhẹ tiếng lòng.
Sống đến tuổi này, cái gì chưa thấy qua.
Bởi vì vậy, anh cũng là cái gì đều rõ ràng.
--------------------------
Ở một ngày trời mưa, Úc Thiến ra cửa mua sắm, khi trở về trông thấy một người cầm chiếc ô màu đen đứng ven đường, cô cho là mình nhìn lầm .
Đến gần, cái ô này cùng cái ô kia sắp đụng phải, Úc Thiến thấy rõ khuôn mặt người đàn ông.
Mưa thu hơi lạnh, hạt mưa nặng hạt đua nhau tiếp đất.
Nước mưa thuận theo chiếc ô uốn lượn rớt xuống, lộp độp không ngừng, cái ô hạ xuống, đôi nam nữ đối diện trầm mặc không nói.
Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp lại sau tai nạn năm ngoái.
Tạ Sở nắm lấy chuôi ô, "Đã lâu không gặp."
Úc Thiến tâm bình khí hòa, "Ừ."
Tạ Sở hạ mắt nhìn, "Em gầy đi rồi."
Úc Thiến nói, "Tháng trước cùng vài người bạn tự lái xe đi phượt, rất mệt."
Phượt? Còn cùng với vài người bạn? Trong lòng Tạ Sở không biết là tư vị gì, cuộc sống của cô phong phú hơn anh nhiều , hiện tại anh chẳng còn sức lực để làm gì cả.
Úc Thiến lạnh nhạt nói, "Tôi về trước."
"Thời gian dài không gặp." Tạ Sở nhấc chân theo sau, "Không mời anh uống một ly nước được sao?"
Úc Thiến nói, "Không tiện."
nhiệt tình Tạ Sở bị đánh lui một nửa, anh mày dạn mặt dày theo Úc Thiến đi vào tiểu khu, lại cùng Úc Thiến đến dưới mái hiên.
"Trong nhà của em có ai khác à?"
Úc Thiến nói, "Đúng vậy."
Tạ Sở vẻ mặt ngưng đọng.
Úc Thiến mang theo cây dù, "Đại Bạch không thích người lạ."
Đại Bạch? Tạ Sở cảm thấy hẳn là con mèo, cũng có thể là con chó nhỏ, không chắc là chỉ người đàn ông.
Người bên cạnh đã đi đến phía trước, Tạ Sở đột nhiên ở phía sau gọi cô, "Úc Thiến."
Hầu kết lăn lộn, anh thấp giọng nói, "Chúng ta bắt đầu lại nhé."
Úc Thiến lưng cứng còng.
Trong hành lang yên tĩnh , chỉ có tiếng hít thở của hai người, còn có nhịp tim nữa.
Tạ Sở liếm liếm đôi môi khô, "Anh có một fan hâm mộ, cô ấy kể với anh về chuyện cũ của cổ."
"Cô ấy và chồng đã ly hôn hai lần, cũng phục hôn hai lần, hiện tại con của cô ấy sắp thôi nôi rồi."
"Bọn họ vẫn có thể bên nhau vui vẻ, chúng ta cũng có thể bắt đầu lại lần nữa."
Sau khi nói xong, Tạ Sở nghe tim mình đập thùng thùng, giống như bồn chồn, bất cứ lúc nào cũng muốn lao ra khỏi lồng ngực.
Anh bị câu chuyện của fan làm cảm động, rung động, hâm mộ, cũng có dũng khí.
"Không thể nào, " Úc Thiến không quay đầu lại, cô co chặt ngón tay, "Tạ Sở, chúng ta không thể quay lại như trước được."
Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, những chướng ngại chắn ngang giữa hai người quá nhiều .
Cùng trải qua sinh tử, cô không còn hận, cũng không còn yêu.
Trái tim Tạ Sở rơi xuống đáy cốc.
"Thử một lần thôi." Tạ Sở quỳ một chân trước mặt Úc Thiến, đầu gối chống đỡ mặt đất lạnh buốt, anh thấp giọng khẩn cầu, "Úc Thiến, chúng ta thử một lần nha em."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận