Thi thoảng sống trong im lặng, bạn sẽ cảm thấy rất sảng khoái.
Đợi cuộc sống khiến bạn im lặng, bạn sẽ không chịu được.
“Lúc này gọi điện thoại, lẽ nào các hạ không có cuộc sống xxx sao?”
Tiêu Ngự rất tức giận, cầm điện thoại lên cũng không xem là ai, trực tiếp rống lên.
“.........”
Vương Đông ở đầu bên kia điện thoại bị rống lên.
Tiểu lão đệ sao lại gắt gỏng như vậy?
Là người từng trải, phân tích một chút lời của Tiêu Ngự, Vương Đông hiểu ngay lập tức.
Làm gián đoạn việc tốt của tiểu lão đệ rồi?
Có vợ, lại còn xinh đẹp như vậy.
Khẳng định muốn không có mặt mũi.
Hiểu rồi!
“Đến bệnh viện.”
Không có thời gian lãng phí, Vương Đông trầm giọng mở miệng, “Lã Kim Nhan...... suýt chút nữa thì chết rồi!”
Hử?
Cơn tức giận của Tiêu Ngự bị một chậu nước lạnh dập tắt, điện thoại kết thúc.
Mặt hiện lên chút áy náy nhìn về phía chị gái, muốn nói cái gì đó.
“Đi đi.”
Mộc Thanh Vũ đứng dậy, giúp em trai sửa lại quần áo, “Chị ở nhà đợi em.”
“Ừ!”
Ôm lấy chị gái, hôn một chút, Tiêu Ngự xoay người rời đi....
Nhìn theo bóng lưng của em trai đang đi, cho đến khi không nhìn thấy nữa, Mộc Thanh Vũ thu hồi ánh mắt.
Không nhớ rõ, là từ lúc nào được Tiêu Ngự chạm đến sự mềm mại trong lòng nàng.
Nàng trong quá khứ là đơn độc, là cô đơn.
Mà bây giờ có 2 người, không phải rồi.
Chị gái chỉ cần làm một việc là đợi em trai về nhà.
Nàng rất thích loại cảm giác này.
Rất thích!
.........
Xì~
Xe hồng kỳ trong lúc phanh gấp, tạo nên một làn khói xanh ở trước cổng bệnh viện.
Tiêu Ngự phi xuống, lao vào bệnh viện.
Lúc anh ấy đến phòng cấp cứu, xuyên qua cửa kính, kình thấy Lã Kim Nhan đang được cấp cứu, biểu cảm trầm lạnh xuống.
Nửa tiếng trước, Lã Kim Nhan đột nhiên phát điên, nhìn thấy cái gì ăn cái đó, nhìn thấy cái gì cắn cái đó.
Móc ra một nhãn cầu, ăn hết hai ngón tay, dùng mảnh kính vỡ của chiếc cốc rạch vào bụng và ngực.
Nếu không phải ngăn cản kịp thời, cấp cứu.
Lã Kim Nhan khẳng định sẽ chết!
Tiêu Ngự không thể hiểu nổi.
Tại sao lại ra tay sớm như vậy?
Không, không liên quan đến cái này.
Vấn đề trọng điểm.
Là đối phương dùng thủ đoạn gì, tiến vào bệnh viện do lực lượng cảnh sát và an ninh quốc gia bắt tay phối hợp.
Còn suýt thành công khống chế Lã Kim Nhan, suýt chút nữa anh ta tự hại tự sát?
“Quá trình?”
Tiêu Ngự nhìn chằm chằm vào phòng cấp cứu, lạnh lùng hỏi.
“Chúng tôi sơ suất rồi.”
Mặt của Vương Đông hiện lên chút xấu hổ, “Tổ viên......”
“Cậu cảm thấy, lúc này là lúc nói nhảm?”
Tiêu Ngự xoay đầu, nhìn chằm chằm vào mắt Vương Đông.
Vương Đông bị ánh mắt của Tiêu Ngự nhìn cho run sợ, lắc lắc đầu, “Không biết!”
Tiêu Ngự: ? ? ?
Mặc dù trong lòng dâng lên một đốm lửa, nhưng lí trí nói với anh ấy.
Vương Đông không có nói dối, không phải đùa với anh ấy!
“Không được chúng tôi cho phép, đến cả bác sĩ và y tá đều không thể tự ý đi vào,”
Vương Động trầm mặt, “Bác sĩ và y tá đã điều tra qua, không phải bọn họ!”
“Cũng chính là nói.....”
Tiêu Ngự cau mày, “Ngoại trừ quỷ, con người làm ra là không có khả năng xảy ra?”
“Đúng.” Vương Đông gật mạnh đầu.
Chuyện mà bản thân nghĩ không thông, tham khảo ý kiến của người thông minh là lựa chọn tốt nhất.
Lợi dụng tất cả sự hợp lí đã học, anh ấy mới gọi điện cho Tiêu Ngự.
Tiêu Ngự trầm mặt, đi về hướng phòng bệnh.
Trong lòng có một vạn con ngựa ni chạy qua.
Trong phòng bệnh có một đống bừa bãi.
Não tưởng tượng cảnh tượng sau khi Lã Kim Nhan phát điên.
Phát điên là ám thị của tâm lý thôi miên được khơi gợi ra.
Khiến bị thôi miên cưỡng ép đi vào trạng thái thôi miên.
Như lần trước, Tiêu Ngự mở mp5.
Lã Kim Nhan nghe thấy nhạc, bắt đầu phát điên.....
“Không có âm nhạc?” Tiêu Ngự nghi ngờ hỏi.
“Tuyệt đối không có.” Vương Đông lắc đầu.
“Thế thì kì lạ rồi, sẽ là cái gì?”
Tìm kiếm một vòng, không có phát hiện đồ vật nào có thể phát ra ám thị thôi miên, Tiêu Ngự nghĩ không thông, “Điều tra camera!”
Vương Đông sớm đã chuẩn bị tốt rồi, đưa chưa Tiêu Ngự một chiếc máy tính bảng.
Camera có ba cái, một cái là trong phòng bệnh, một cái là người phòng bệnh, một cái là hành lang bệnh viện.
Thủ đoạn camera của an ninh quốc gia được khen ngợi.
Hành lang.
Quả thực như Vương Đông đã nói, ngoại trừ hai vị bác sĩ và y tá vào qua phòng bệnh, lại không có người nào đi vào.
Ngoài phòng bệnh.
Chiếc camera này là an ninh quốc qua tạm thời lắp đặt, cảnh tưởng chỉ bên ngoài phòng bệnh, phòng ngừa có nhân viên nào từ cửa sổ đi vào phòng bệnh.
Thông qua camera, ngoại trừ hai con chim bay qua, còn hạ xuống qua thềm cửa sổ, cũng không có cái gì khả nghi.
Trong phòng bệnh.
Vì trong lúc Lã Kim Nhan không bị thôi miên, biểu hiện bình thường.
Cho nên không thể luôn đem anh ta trói ở trên giường bệnh.
Thông qua camera phát hiện, ban đầu Lã Kim Nhan biểu hiện đều rất bình thường.
Nhưng mà, không biết là vì ngột ngạt, hay là vì nguyên nhân khác.
Anh ta đi thẳng về phía cửa sổ, mở cửa sổ, dọa con chim kia đang đậu ở thềm cửa sổ bay mất.
Sau đó lại đóng cửa sổ lại, quay về nằm trên giường bệnh.
Mười lăm phút sau, trạng thái của Lã Kim Nhan thay đổi.
Từ trên giường bệnh ngồi dậy, biểu cảm lạnh ngắt đáng sợ, khuôn mặt cười bệnh hoạn, vui vẻ và sảng khoái tràn đầy trên khuôn mặt.
Phát tác!
“Không đúng, không hợp lý, không thể nào!”
Đặt máy tính bảng xuống, Tiêu Ngự lắc đầu.
Đã điều tra qua bác sĩ và y tá, không tồn tại khả năng khơi dậy ám thị thôi miên.
Bên ngoài phòng bệnh không có người đến, chỉ có một bầy chim.
Cậu sẽ hoài nghi đàn chim, có thể làm khơi dậy ám thị của người bị thôi miên?
Tiêu Ngự: tại sao không thể hoài nghi?
Anh ấy quả thực hoài nghi rồi.
Nhưng mà, có biết những con chim cực kỳ thông minh, phải nói đến quạ.
Chỉ số thông minh của loài chim này, cao đến đáng sợ.
Cho dù như vậy, nó cũng không có đủ khả năng có thể ám thị con người, khơi dậy thôi miên.
Càng huống chi những con chim đó, chỉ là con chim bình thường....
Đợi đã!
Tiêu Ngự mạnh mẽ cầm máy tính bảng lên, hai mắt nhìn chằm chằm vào video giám sát.
Tua lại, phát lại lần nữa.
Tiêu Ngự nhìn chằm chằm vào những con chim đứng ở trên thềm cửa sổ kia.
Đại Sơn Tước, tên địa phương là Hắc Tử.
Đặc điểm là đầu và cổ màu xám đen, đối lập với những đốm trắng trên mặt và gáy, nhỏ gọn.....
Lúc trước không biết nghe ai nói qua, Tiêu Ngự nhớ loại chim nhỏ Đại Sơn Tước này rất thông minh, thậm chí có chút giảo hoạt, thuần phục có độ khó cao, vẫn là bảo vệ loài chim.
Bởi vì thông minh, nếu như thuần phục được.
Loại chim nhỏ thông minh này quả thực có thể vì con người làm một chút việc.
Ví dụ nói........
Tạm dừng video, phóng to hình ảnh, Tiêu Ngự nhìn chằm chằm một con Đại Sơn Tước đứng trước thềm cửa sổ, trong mắt hiện lên ánh sáng sắc lạnh.
Sau khi phóng to, có thể nhìn thấy trên miệng của con chim Đại Sơn Tước này, ngậm một vật thể màu đen có kích thước bằng móng tay.
Tai nghe không dây!
Không chỉ như vậy.
Những con Đại Sơn Tước này tổng cộng có năm con, bốn con khác liên tục mổ trên mặt kính của cửa sổ.
Hình ảnh video chuyển đổi.
Có thể nhìn thấy Lã Kim Nhan trong phòng bệnh phát hiện mấy con chim này, cau mày.
Có thể là vì con chim mổ trên kính, phiền phức, đi đuổi bọn chúng.
Và ngay khi mở cửa sổ.
Video lại lần nữa chuyển.
Đại Sơn Tước ngậm tai nghe không dây, miệng của con chim nhả ra, tai nghe không dây rơi xuống trên thềm cửa sổ.
Lã Kim Nhan mở cửa sổ, chim bay đi.
Phóng to hình ảnh video, có thể nhìn thấy Lã Kim Nhan dường như lẩm bẩm một câu.
Nghiêng tai, cúi đầu, phát hiện tai nghe, mặt hiện tò mò, cầm lấy, đặt trên tai........
“Đ- !” Tiêu Ngự chửi một tiếng.
Phản ứng đầu tiên: là giả đi? !
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận