Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Đô thị
  3. Coi Mắt Nhầm Bàn, Tôi Bị Đối Tượng Xem Mặt Bắt Cóc (Dịch)
  4. Chương 93: CỘT TRỤ BÊN TRÊN MANG ĐÙI TỚI

Coi Mắt Nhầm Bàn, Tôi Bị Đối Tượng Xem Mặt Bắt Cóc (Dịch)

  • 158 lượt xem
  • 1593 chữ
  • 2023-09-03 09:03:44

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Nhìn các vị sếp lớn- đại lão của các đơn vị phá án trước khi ra khỏi phòng hội nghị, đều thần sắc quái dị nhìn mình một cái.

Mặt của Tiêu Ngự đều cười cứng nhắc......

Cảm thấy ở trước mặt các vị đại lão, anh chỉ là một cảnh sát nhỏ thấp kém kẹp ở giữa!

Những người này tùy tiện xách ra một cái, chức vị đều rất cao.

Thấp nhất cũng là nhân viên chủ nhiệm khoa, cục có mấy người.

So với cảnh ti nhỏ như anh ấy đây cao hơn rất nhiều.

Không sai, Tiêu Ngự đã là cảnh ti rồi.

Lúc dưỡng thương bên trên liền phê duyệt rồi.

Lúc này Vân Hướng Quốc đi tới, nói với Tiêu Ngự: “Độ khó của vụ án ở trong phòng họp đã nói qua, thời gian cấp trên cho không thể vượt quá một tuần. Có cầm được hay không, phải xem cậu rồi.”

Ông đang dạy tôi làm việc....... Tiêu Ngự cười khổ gật đầu.

Vân Hướng Quốc ở phòng hội nghị công khai bổ nhiệm xuống.

Mặc dù thông qua, không thể nào thay đổi.

Cái tổng chỉ huy này anh muốn làm cũng phải làm, không muốn làm cũng phải làm.

Trừ phi Tiêu Ngự cởi bộ đồng phục cảnh sát, từ sau không được lăn lộn trong nhân viên công chức.

“Cục trưởng, tại sao?”

Có nghi vấn cần hỏi ra, đây là tính cách của Tiêu Ngự.

Nhưng không để làm mất tâm trạng bây giờ của anh ấy, so với viếng mộ còn khó xử.

“Lần trước an ninh quốc gia đến đơn vị phá án của chúng ta, toàn bộ lực lượng cảnh sát thành phố phối hợp bắt người, tình hình cụ thể và tỉ mỉ của vụ án được hạ xuống khẩu lệnh. Lúc đó đến cả tôi cũng không biết là vụ án gì, chỉ biết được là đặc biệt lớn.”

Vân Hướng Quốc cười, “Nhưng mà...... sau đó tôi nghe được một tin tức, vụ án đó là cậu giúp an ninh quốc gia phá án, đúng không?”

Vẻ mặt Tiêu Ngự thay đổi, trong lòng nói: Đây chính là không lấy tôi làm người ngoài rồi!

Lúc đó bảo vệ cấp bậc của vụ án giết người quỷ dị, là cấp A!

Nói khó nghe chút, ai dám đưa tin tức truyền đi.

Cho dù là người truyền ra và người nghe được, đều sẽ xử lí.

Giả sử Tiêu Ngự xoay đầu bán đứng Vân Hướng Quốc.

Cục trưởng chức vụ này của ông cũng không cần làm nữa, một vuốt là xong.

Bảo mật cấp A, chính là nghiêm trọng như vậy!

Người ta đến cả loại lời nói này cũng nói trước mặt bạn.

Tặng đầu dao cho bạn cầm, còn coi bạn là người ngoài?

Lấy lòng?

Tiêu Ngự không thể hiểu nổi.

Vương Đông của an ninh quốc gia lấy lòng anh ấy cũng là vì phá án, có thể lí giải.

Vị cục trưởng Vân Hướng Quốc này không thân với anh, tính đi tính lại mới gặp qua ba lần.

Đây liền cho Tiêu Ngự làm không được.

Còn có người bên trên cột trụ đưa đùi ra cho ngươi ôm?

“Đối với cậu mà nói, có thể chỉ huy an ninh quốc phá án, chỉ huy một hệ thống lực lượng cảnh sát của thành phố, tính là chuyện gì?”

Vẻ mặt Vân Hướng Quốc cổ quái, đưa cho giải thích, “Cậu có thể phá án và bắt giam vụ án đặc biệt cấp C, đổi cậu là tôi, biết một nhân tài như vậy, dùng hay là không dùng?”

Thì ra là như vậy..... Tiêu Ngự nghe hiểu rồi.

Đáng chết, cảm giác bị coi thành người công cụ không sảng khoái gì.

Tung bay chơi cùng người trong giang hồ, không phải là bạn chơi tôi, chính là tôi chơi bạn, báo ứng a!

“Sẽ không để cậu ra tay phí công, cậu chuyên tâm bắt người là được, phương diện chỉ huy tôi giúp cậu xem, cần chúng tôi làm gì, nói một tiếng là được.”

Vẻ mặt Vân Hướng Quốc trịnh trọng, “Bắt được trong vòng bảy ngày, tôi xin ghi nhận công lao của cậu, chức vụ tăng một cấp!”

Tiêu Ngự ngạc nhiên.

Nhân viên phó chủ nhiệm khoa?

Tại sao kinh ngạc, chức vụ thăng cấp độ khó như thế nào?

Nói như vậy đi.

Có những người đừng nói chủ nhiệm, một cảnh ti nhỏ có thể làm đến nghỉ hưu!

..........

Đi ra khỏi hội đồng thành phố.

Tiêu Ngự ngẩng đầu, nhìn hoàng hôn nơi xa, miệng hơi nhếch lên.

Từ trước đến nay anh không để ý qua chức vụ gì.

Chỉ là để ý không buông bỏ được chấp niệm của kiếp trước và kiếp này.......

Nếu đã tiếp nhận vụ án trong tay, cần điều tra như thế nào?

Trạm đầu tiên, trại tạm giam!

Nửa tiếng sau.

Tiêu Ngự đứng ở trong một phòng giam.

Tại sao muốn quay lại trại giam?

Người cũng đã chạy rồi, quay lại còn có tác dụng gì, không nên đi bắt người sao?

Không.

Phong tỏa thành phố, không biết bản lĩnh của tội phạm vượt ngục lớn như nào, trong thời gian ngắn không chạy thoát.

Nhiều cảnh sát như vậy cũng không có cách nào bắt được bọn họ.

Chứng minh bọn họ vẫn là có một chút đồ vật, phải đi tìm hiểu bọn họ.

Đồng thời.

Tiêu Ngự muốn biết, rốt cuộc mục đích của hai phạm nhân vượt ngục này là gì?

Rõ ràng hai người sắp đến mãn hạn tù thả ra.

Tại sao lại điên cuồng đến mức độ giết người vượt ngục?

Chính vì không hợp lí, mới cần phương hướng điều tra.

Giữa cảnh sát và tội phạm thuộc về quan hệ nào?

Người lính và tên trộm?

Chính nghĩa và tà ác?

Không, là đối thủ!

Muốn đánh bại đối thủ, cần phải tìm hiểu bọn họ.

Hiểu hành vi của đối thủ, hiểu mục đích của đối thủ, hiểu tất cả của đối thủ.

Đây là kiến thức cơ bản!

Phòng giam này là phòng tạm giam tất cả tạp dịch.

Bên trong có một chiếc giường ván gỗ lớn, để tội phạm nghỉ ngơi.

Cũng là nhà giam cũ của hai tội phạm vượt ngục Lô Giai và Mã Hách Hiên.

Camera hiển thị lên.

Vì để tiện cho tạp dịch làm việc hàng ngày, ban ngày phòng giam căn bản không đóng cửa.

Chỉ có buổi tối các tạp dịch làm xong việc quay về nghỉ ngơi, cảnh ngục mới đóng cửa phòng giam.

Loại đãi ngộ chỉ có tạp dịch mới có.

Các phạm nhân khác và người tình nghi cho dù là ban ngày hay buổi tối căn bản sẽ bị nhốt trong phòng giam.

Đương nhiên, cũng có tồn tại tình huống đặc biệt.

Ví dụ tất cả các trại giam khác, có nơi chuyên để phạm nhân làm việc.

Người tình nghi chưa kết án phạm tội, không ở trong hàng ngũ này!

Phòng giam có cái gì đẹp?

Có.

Rất nhiều phạm nhân, có thể lấy được một số ‘hàng ngoài’ bị trại giam cấm.

Ví dụ, thuốc lá, đồ ăn vặt, tiền mặt, và một ít đồ vật đặc biệt.

Đồ vật đặc biệt gì?

Nói thẳng ra cậu có thể không tin, như tiểu thuyết, máy chơi games, thậm chí là..... điện thoại!

Phòng giam sớm đã bị cảnh sát hình sự kiểm tra qua.

Chó nghiệp vụ cũng đi rất nhiều lần, quả thực không có cái gì để tra.

Nhưng mà, kiểm tra qua, không có nghĩa là không có dấu vết.

Không có nghĩa là phạm nhân sẽ giấu một ít đồ trong phòng giam.

Khởi động ‘Mắt Chim Ưng’, Tiêu Ngự tỉ mỉ quan sát tất cả trong phòng giam.

Trọng điểm tra xem nơi đã từng ngủ và nơi để quần áo, đồ lặt vặt của hai tội phạm vượt ngục.

Không có!

“Mũi của vua bướm”...... Mũi của Tiêu Ngự chuyển động vài cái.

“Hắt xì!”

Hắt xì một cái, mùi khử trùng nồng nặc, suýt chút nữa khiến Tiêu Ngự chết tại chỗ.

Sau khi mở ‘Mũi của vua bướm’, khứu giác của anh ấy so với người bình thường phóng đại hơn rất nhiều lại.

Người bình thường ngửi thấy mùi kích thích, có lẽ không sao.

Vậy thì sau khi phóng đại lên vô số lần thì sao?

Trong nháy mắt đóng ‘Mũi của vua bướm’, Tiêu Ngự cau mày.

Thảo nào điều chó nghiệp vụ đến cũng không có tác dụng, muốn thông qua mùi để tìm kiếm con đường bị gãy.

Đợi chút........

Trong mắt xẹt qua một tia sắc bén, Tiêu Ngự nghĩ đến cái gì đó.

Chẳng nhẽ trước khi vượt ngục, bọn họ nghĩ đến lực lượng cảnh sát sẽ dùng chó nghiệp vụ, trước đó đã làm chuẩn bị?

Nếu thật sự như vậy, thế thì quá khủng bố rồi!

Tội phạm trốn bình thường.

Thật sự nghĩ đến vượt ngục, hoặc là có thể vượt ngục.

Chỉ cần chạy trốn ra ngoài, phỏng chừng đang mộng cũng bị cười tỉnh.

Làm sao có thể phòng bị lực lượng cảnh sát sử dụng chó nghiệp vụ.

Dùng mùi che đậy mùi, phòng ngừa chó nghiệp vụ đuổi theo?

Khoa học không?

Nếu lỡ như thì sao?

Bọn họ tính đến điểm này?

Sắc mặt Tiêu Ngự biến đổi.

Trong đầu xuất hiện tư liệu của tội phạm vượt ngục.

Mã Hách Hiên? !

Làm sao để đánh giá người này?

Hơn 20 tuổi mở rộng phần mềm, trước 28 tuổi kiếm được hai nghìn vạn, đơn giản sao?

Thế thì Mộc Thanh Vũ so với, còn không bằng rác?

Lời này không đúng.

Mộc Thanh Vũ là có ‘cơ sở’, chân chính là phú nhị đại.

Sau đó tiếp quản công ty của bố, sau mới làm lớn.

Bạn bảo cô ấy thử gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng đi?

Người bình thường có mấy cái sự nghiệp gây dựng bằng bàn tay trắng, trước 28 tuổi có thể kiếm được hai nghìn vạn?

Đây là Mã Hách Hiên, bạn nói thiên tài cũng không quá đáng.

Mọi người đều biết.

Trí thông minh của thiên tài cao hơn so với người bình thường.

Đ-....... Tiêu Ngự nhịn không được chửi thề một tiếng.

Tại sao luôn là gặp được loại tội phạm này? 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top