"Nóng thật!”
Vừa xuống xe, La Na liền bị hơi nóng làm cho choáng váng.
Nhiệt độ của cái thành phố bếp lò này thật không thể đùa được, gần đến tháng Mười mà thành phố vẫn như chảo lửa, đi dưới ánh mặt trời giống như miếng bít tết trên bếp, cỏ ven đường héo rũ, đến người cũng sắp chảy mỡ đến nơi rồi.
“Đi thôi, đi thôi, mau vào trong đi!”
Chủ nhiệm Vương thúc giục.
Đầu ông nhễ nhại mồ hôi, áo trắng ướt đẫm dán sát vào người.
La Na đi theo sau, nhìn cơ thể béo núc ních tựa chiếc bánh bao căng phồng, rung rung theo từng bước chạy vội vã của chủ nhiệm Vương trong lòng không khỏi cảm khái năm tháng vô tình!
Hồi còn trẻ, Vương Khải Lâm cũng hào hoa phong nhã lắm. Dù sao ông cũng xuất thân từ vận động viên chạy cự ly ngắn nên dáng vóc thời kỳ đỉnh cao từng khiến không ít người ngưỡng mộ, ao ước. Kể từ khi giải nghệ và chuyển sang làm việc văn phòng, mới chỉ hai mươi năm thôi mà thể hình đáng mơ ước kia đã từ bảo kiếm thoái hóa thành tấm phản mất rồi.
"Tôi đi liên lạc với nhóm huấn luyện viên đã, em ở đây chờ một lát nhé!”
Vương Khải Lâm bước sang một bên gọi điện thoại.
La Na kéo thấp vành mũ, cố gắng chắn bớt ánh nắng nóng rát.
Có mấy nữ sinh trung học đang đánh cầu lông ngay phía trước, đằng sau họ là tòa nhà giảng dạy treo băng rôn đủ màu sắc và tấm biểu ngữ “Chào mừng Đại hội Thể dục thể thao trường trung học số Bá”.
Ngoài ra, còn có thể thấy được vai quả bóng bay lơ lửng bên trên tòa nhà. Hiện giờ là lúc nghỉ trưa, thỉnh thoảng có vài nhóm túm năm tụm ba đi trên sân thể thao.
La Na khoanh tay, tựa người vào thân cây cổ thụ, hồi tưởng lại thời học sinh của mình.
Ngày xưa, cô cũng giống họ, mặc kệ thời tiết nóng lạnh, lúc nào cũng tràn trề sinh lực.
Cô ngáp dài, thầm nghĩ quả thật thời gian không chờ một ai!
Cô thể ngáp thoải mái vào buổi quá trưa thế này là ân điển trời cho, cô chẳng thèm giữ hình tượng, ánh mắt đuổi theo quả cầu lông. Đang ngáp đến cao trào thì quả cầu cũng vừa khéo bay đến điểm cao nhất, hoàn hảo đến trùng hợp, cả người sảng khoái.
Đúng lúc có định điều hòa hơi thở của mình theo nhịp điệu quả cầu đang nhẹ rơi thì bỗng bóng dáng một người từ đâu lọt vào tầm mắt. Tốc độ nhanh đến mức cô không bắt kịp từng hành động, đối phương cứ thế chạy một mạch đến cạnh cô gái đang giơ vợt cầu lông, nhảy phốc lên rồi vươn cánh tay dài bắt trọn quả cầu. Cả quá trình đều nhẹ nhàng trôi chảy hệt như chú khỉ hái trăng vậy.
Thời gian giữ cơ thể trên không trung cũng như độ cao nhảy vọt này khiến La Na phải bỏ kính ra vì tưởng nhìn nhầm.
Dưới ánh nắng chói chang, cô nhìn thấy chàng trai mặc bộ đồ thể thao phối màu vàng đen, vóc người cao ráo, quần soóc ôm sát mông và bắp đùi săn chắc, mỗi tấc da thịt đều hoàn mỹ. Mắt cá chân cậu ấy khá đẹp, gân gót tuy mảnh nhưng dẻo dai, đường nét bắp chân thanh thoát, tay phải cầm lấy quả cầu lông, tay trái cầm đôi giày đinh.
La Na nhìn chăm chú mặt đinh của đôi giày. Trước bảy sau bốn, là kiểu giày nhảy cao.
Cô đeo kính lại, bất giác huýt sáo đầy thích thú.
Chàng trai nghe thấy lập tức quay đầu lại. Thấy có người đứng dưới tán cây nhìn mình, cậu nở nụ cười, cầm hai vạt áo thun xòe ra, chào theo kiểu công chúa với La Na.
Cô gái đang đánh cầu mất hứng gắt ầm lên: “Đoàn Vũ Thành, cậu điên à? Muốn ăn đập phải không?”
Đoàn Vũ Thành bị mắng rụt bả vai lại, ra vẻ sợ sệt: “Sợ quá, trả lại cho hai cậu này!”
Quả cầu được trả lại cho hai cô gái, họ nhận lấy nhưng vẫn chưa thôi cằn nhằn: “Lông cầu bị cậu bóp nhăn nhúm hết rồi!”
Đoàn Vũ Thành nhanh chân bỏ chạy trước, để lại hai cô gái bực bội giậm chân phía sau: “Đồ đáng ghét! Đáng đời cậu muôn kiếp hạng nhì, chờ thua trận chung kết chiều nay đi!"
Đoàn Vũ Thành cười sang sảng quay đầu lại nói đầy tự tin.
“Tôi sẽ thắng cho các cậu xem. Chiều đừng về, nhớ đến cổ vũ cho tôi nhé.”
Rồi cậu lao vù ra đường chạy.
Do không chú ý phía trước nên vấp phải rãnh thoát nước, thân thể lảo đảo nhưng cậu đã mau chóng lấy lại thăng bằng, còn không quên dặn dò lần nữa.
“Nhớ đến đấy, đến cổ vũ cho tôi.”
Mấy cô gái bị cậu chọc cười, ánh mắt ngập tràn sự bất đắc dĩ nhưng cũng vui tươi, không còn vẻ giận dỗi khi nãy nữa.
La Na chậc lưỡi, tuổi học trò thật tươi đẹp làm sao!
Gọi điện thoại xong, Vương Khải Lâm quay lại: “Họ bảo mời chúng ta ăn cơm trước. Trời nóng thế này, ai mà ăn nổi. Tôi nhìn bằng mắt thôi cũng đủ no rồi. Em thì sao?”
“Em cũng chẳng muốn ăn, đi vào thôi.”
Hai người đi về phía sân thể thao, càng đến gần càng cảm nhận được bầu không khí thi đua sôi nổi.
Mấy năm qua, trường trung học số Ba luôn ưu tiên nhận các học sinh có năng khiếu thể thao nên luôn nằm trong top những trường trung học đứng đầu về lĩnh vực này của thành phố. Vì vậy, Đại hội Thể dục thể thao của trường cũng là một cuộc ganh đua khốc liệt .
La Na và Vương Khải Lâm đến rất đúng lúc, vòng đấu loại buổi sáng đã sàng lọc kha khá vận động viên, giảm bớt không ít chuyện cho họ.
Trên sân thể thao tràn ngập mùi mô hôi và mùi cao su. La Na tiện tay nhặt tấm poster quảng cáo bị gấp thành cây quạt trên đất lên. Trời gian nghỉ trưa sắp kết thúc, nhóm trọng tài và nhân viên điểm danh lần lượt vào sân.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận