Mắt cậu mở lớn, sáng lấp lánh đầy kỳ vọng như thể đây là sứ mệnh đời mình.
Hai người nhìn nhau chốc lát, La Na không kìm được bật cười. Cảnh tượng này quả thật vô cùng buồn cười, cô lại giơ quạt hương bồ lên phe phẩy: “Được thôi, cậu thắng thì sẽ tuyển cậu. Tự cậu suy nghĩ kỹ đi, đương nhiên chúng tôi hy vọng có được càng nhiều vận động viên trình độ cao càng tốt.”
Nhận được lời hứa từ La Na, Đoàn Vũ Thành thở phào nhẹ nhõm. Thấy biểu hiện khoa trương ấy, La Na không nhịn được lấy quạt gõ đầu cậu.
Đoàn Vũ Thành ôm đầu, hớn hở chào: “Vậy tôi đi trước đây.”
“Đi đi.”
Cậu đeo ba lô, quay người trèo qua hàng rào sắt.
La Na cau mày: “Cậu không thể đi qua cổng chính à?”
Đoàn Vũ Thành vẫn đang treo người trên hàng rào sắt, do dự hỏi: “Có cần tụt xuống không?”
“Thôi khỏi, đi nhanh đi!”
Đoàn Vũ Thành nhảy qua hàng rào, vẫy tay với La Na: “Tạm biệt, chị kính râm!”
Gọi là huấn luyện viên!
La Na nhìn bóng lưng toát lên sự phấn chấn của cậu, thời tiết vẫn nóng như thiêu như đốt, thế nhưng tâm trạng cô lại dễ chịu đến lạ.
***
Đoàn Vũ Thành đến văn phòng làm thủ tục nhập học trước, sau đó mang hành lý về ký túc xá. Cậu đến trường khá muộn nên trong phòng đã có ba người, chỉ còn lại một chiếc giường gần cửa còn trống.
Ngày hè nắng nóng, hai người bạn cùng phòng nằm trên giường mở quạt máy vù vù, người còn lại thì ngồi bên bàn chơi máy tính.
Thấy Đoàn Vũ Thành vào, họ lần lượt ngó đầu ra xem, uể oải chào hỏi: “Ồ, chào người anh em.”
“Hi!”
Đoàn Vũ Thành làm quen với từng người.
Trong hai người nằm trên giường, người gầy gò đeo kính tên là Hàn Đại, người lờ đờ, uể oải tên Hồ Tuấn Tiêu, còn cậu béo xắn ống tay áo lên tận nách, mải nghịch laptop tên là Giả Sĩ Lập.
Đây là tòa nhà ký túc xá của ngành Quản lý kinh tế, cách xa sân thể thao những một nghìn tám trăm dặm.
Giả Sĩ Lập thấy Đoàn Vũ Thành lấy trong túi ra mấy trang bị thần kỳ như đôi giày chạy điền kinh, băng đầu gối, băng vải và dây đàn hồi tập thể hình thì không khỏi mắt tròn mắt dẹt.
“Người anh em, mấy thứ này là cái quái gì thế?”
“Đồ tập luyện.”
“Tập luyện á?”
"Ừ."
Giả Sĩ Lập tò mò xem xét chốc lát lại nói: “Buổi tối cùng nhau đi ăn cơm nhé, cả đám làm quen.”
“Ừ.”
Đoàn Vũ Thành nhanh chóng sắp xếp đồ đạc xong xuôi rồi chạy vào nhà vệ sinh tắm nước lạnh, lúc bước ra đã thay bộ quần áo thể thao mát mẻ.
Cậu cho Giả Sĩ Lập số điện thoại của mình và dặn dò: “Tôi ra ngoài chạy bộ, mấy cậu quyết định thời gian rồi gọi tôi. Tối nay gặp.”
Ba cậu bạn ngơ ngác nhìn nhau.
Hồ Tuấn Tiêu nửa mơ nửa tỉnh hỏi: “Cậu ta vừa nói mình đi đâu ấy nhỉ?”
Hàn Đại đáp lời: “Chạy bộ.”
Hồ Tuấn Tiêu nheo mắt nhìn ra cửa sổ: “Giữa thời tiết thế này á?”
“Ừ.”
Hồ Tuấn Tiêu tặc lưỡi, nằm xuống thở dài: “Hiểu rồi, thanh niên mới nhập trường nên tràn trề sức sống đây mà.” Hồ Tuấn Tiêu ôn thi thêm một năm mới đỗ vào khoa Tài chính của đại học A. Cậu ta chậm chạp trở mình, đưa lưng về phía chiếc quạt điện.
“Mấy người già như tôi ngủ bù thì thực tế hơn.”
Mới đầu, ba người họ đều cho rằng Đoàn Vũ Thành rảnh rỗi sinh nhàm chán mới đi chạy bộ, sau khi nhiệt huyết vơi dần thì sẽ hết “tăng động” thôi.
Vậy mà lâu dần, họ phát hiện hình như không chỉ đơn giản như thế
“Năm rưỡi hằng ngày.”
Lần nào trước khi vào tiết Tư tưởng đạo đức, Giả Sĩ Lập đều kể cho bạn học ngồi phía sau nghe về sự tích thần kỳ của cậu bạn cùng phòng với mình.
Cậu ta giơ năm ngón tay múp míp, nhấn mạnh lần nữa: “Năm rưỡi sáng thức dậy chạy bộ. Buổi chiều không có tiết học thì đi tập nhảy cao gì đó, đến buổi tối lại chạy bộ rồi về tắm rửa. Chín rưỡi tối...”
Cậu ta gập ngón trỏ, lặp lại, “Chín rưỡi đi ngủ, vừa nằm xuống giường liền ngủ say như chết. Có đáng sợ không? Các cậu nói xem có đáng sợ không?”
Có người cảm thán: “Chín rưỡi á? Lúc đó, cuộc sống về đêm mới bắt đầu thôi mà.”
Một người hùa theo: “Đúng vậy, giờ giấc quái đản thật”
Phía sau có ai đó cười bảo: “Quái đản gì, đây gọi là tự khắc chế.”
Mọi người quay đầu lại, nhìn lớp trưởng Thi Nhân chống tay lên má, tóc dài xõa ngang vai, một tay cầm bút xoay xoay.
Giả Sĩ Lập cười lấy lòng Thi Nhân: “Hi, nữ thần!”
Thi Nhân chê bai cậu ta không hề nể nang: “Đoàn Vũ Thành thích rèn luyện thân thể thì đã sao? Cậu xem thân hình người ta rồi nhìn lại mình đi. Cậu có thời gian tán dóc thì chi bằng cùng đi tập với cậu ấy còn hơn.”
Giả Sĩ Lập muối mặt cười gượng: “Ai có chuyên môn của người nấy. Tôi không theo đuổi kiểu bề ngoài đó.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận