Trong lúc họ tán gẫu, Đoàn Vũ Thành đã bước vào lớp.
Cậu nhìn dáo dác xung quanh một vòng tìm chỗ ngồi, chợt thấy Thi Nhân vẫy tay: “Bên này!”
Đoàn Vũ Thành đi đến ngồi xuống, đám con gái xung quanh vây lại ríu rít: “Cậu vừa đi chạy bộ về hả?”
Đoàn Vũ Thành lau mồ hôi trên trán: “Chạy một chút ấy mà.”
“Sao cậu thích chạy bộ thế? Ngoài trời không nóng sao?”
“Nóng chứ, nhưng quen rồi thì cũng bình thường thôi.”
“Nắng gắt như vậy, cậu không sợ đen à?”
“Cậu không thích con trai ngăm ngăm sao?”
“Eo ôi, không thích đâu!”
Đoàn Vũ Thành cười vui, lấy bình nước của mình ra: “Ngăm ngăm cũng không sao cả. Nếu cơ thể trao đổi chất nhanh thì có bị cháy đen sì cũng sẽ nhanh chóng trắng lại thôi.”
Dáng vẻ phóng khoáng sôi nổi cậu rất được mọi người yêu quý.
Mấy nữ sinh cũng bắt đầu bạo dạn đưa tay “thẩm định” cơ thể cậu.
“Vai cậu chắc thật đấy.”
“Cánh tay cũng vậy.”
“Ôi ôi, tha cho tôi đi, nhột quá...”
“Ha ha, đáng yêu thật.”
Giả Sĩ Lập bĩu môi: “Nào các bạn, vào học rồi, không thấy thầy đã lên lớp rồi sao?”
Xung quanh trở nên yên tĩnh.
Thầy dạy môn Tư tưởng đạo đức có bộ mặt lạnh như tiền chuẩn bị giảng bài.
Thi Nhân nhìn Đoàn Vũ Thành uống ừng ực, hỏi han
“Sữa hả?”
Đoàn Vũ Thành gật đầu.
“Tuổi này mà còn uống sữa á?”
“Biết làm thế nào được, tại mình thấp quá mà.”
“Cậu như vậy mà còn kêu thấp sao?”
Thi Nhân khoa trương cất cao giọng: “Cậu thế này là được rồi, cao nữa không đẹp đâu.”
Đoàn Vũ Thành cười xòa, không giải thích.
Thi Nhân nhìn gò má cậu vẫn còn vương vài giọt mồ hôi, lỗ chân lông giãn to do vận động, mỗi tấc da thịt đều như biết thở.
“Cậu thích thể thao lắm à?”
"Ừm.”
“Quả thật mỗi người nên có vài sở thích nào đó. Bây giờ, có quá nhiều người chỉ biết cắm mặt vào học thôi. Vận động còn có thể nâng cao sức khỏe nữa mà.”
Đoàn Vũ Thành cất bình nước: “Đây không phải sở thích nhất thời.”
Không đợi Thi Nhân nói thêm, cậu nhanh chóng mở sách ra, nghiêm túc nghe giảng.
*****
Lần đầu tiên La Na nhìn thấy Đoàn Vũ Thành tập luyện buổi sáng là vào ngày thứ ba sau khi hai người gặp lại nhau ở đại học A. Khi đó, La Na dậy sớm đến sân thể dục xem xét tân binh đội điền kinh tập luyện, kết quả lại thấy cậu bạn nhỏ lén la lén lút này.
Từ xa đã thấy Đoàn Vũ Thanh đu trên tường ngó vào phòng dụng cụ, cô lặng lẽ đi đến phía sau cậu, hít thật sâu rồi hét lớn: “Làm gì thế?”
"Aaaa!"
Đoàn Vũ Thành không ngờ mới sáu giờ sáng mà đã có người đến sân thể dục, thế là cậu giật mình, hét ầm lên rồi trượt xuống vách tường.
La Na đã có chuẩn bị từ trước, đưa tay đỡ lấy eo cậu, giúp cậu vững vàng tiếp đất.
Có điều cô không ngờ eo chính là nơi nhạy cảm của Đoàn Vũ Thành, chân vừa chạm đất, cậu liền ôm lấy người, nằm vật ra.
La Na kinh ngạc: “Cậu sao thế, định ăn vạ à?”
“Nhột quá.”
“Có máu buồn sao?”
La Na đưa tay chọc vào điểm yếu của Đoàn Vũ Thành, cậu như cá mắc cạn, giãy đành đạch trên mặt đất: “Aaaa, đừng, đừng, đừng, đừng mà!”
La Na trêu đùa thỏa thích mới rút tay lại. Đoàn Vũ Thành đứng dậy, gương mặt sung huyết đỏ gay, trừng mắt với cô. Thế mà cô chỉ buông một câu “Xin lỗi” chẳng hề có thành ý gì, còn Đoàn Vũ Thành thở hổn hển.
La Na nhìn bộ đồ cậu đang mặc, bèn hỏi: “Dậy sớm thế này, cậu định tập thể dục buổi sáng à?”
Rồi hất cằm về phía phòng dụng cụ:
“Đang nhòm ngó gì trong đó?”
Lời này đã nhắc nhở Đoàn Vũ Thành.
Cậu đi đến trước mặt La Na, ra vẻ lấy lòng: “Huấn luyện viên, cho tôi một chiếc chìa khóa phòng dụng cụ đi.”
“Cậu định làm gì?”
“Trước bảy giờ, tôi nhất định khóa cửa giúp cô.”
La Na thoáng nghĩ ngợi: “Muốn dùng đệm à?”
Đoàn Vũ Thành cười tít mắt gật đầu.
La Na từ chối: “Không được, không thể tập luyện một mình, lỡ bị thương không ai biết thì sao?”
Đoàn Vũ Thành cam đoan: “Cô yên tâm. Từ cấp Hai, tôi đã tập một mình rồi.”
“Không được.”
“Thật sự không sao đâu mà! Cho tôi một cái chìa khóa đi, nếu chỉ chạy bộ không thôi thì chưa được. Sau này, làm sao tôi thi nổi."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận