Đoàn Vũ Thành hết tỏ thái độ cứng rắn lại chuyển mềm mỏng còn thiếu điều lăn lộn trên đất ăn vạ nữa thôi. Thế nhưng mọi chiêu đều vô dụng với La Na.
Năm phút sau, cậu đành bỏ cuộc, nhìn chằm chằm cô một lúc lâu không nói lời nào.
La Na thầm nghĩ, tên nhóc này một khi nghiêm túc thật sự rất có khí thế, bèn thong thả giải thích: “Tôi làm vậy là có trách nhiệm với sự an toàn của cậu. Trước kia, cậu thế nào tôi mặc kệ, nhưng ở chỗ này cậu phải nghe lời huấn luyện viên. Chờ đến khi thực sự xảy ra chuyện thì đã muộn.”
Đoàn Vũ Thành nhìn sang chỗ khác, lẩm bẩm: “Có thể xảy ra chuyện gì…”
La Na chỉ im lặng mỉm cười.
***
Trải qua một ngày đè nén, buổi tối chạy bộ xong, Đoàn Vũ Thành trở về phòng tắm nước lạnh cho hạ hỏa, sau đó ngẩn người nhìn tấm ảnh trên tường. Thấy cậu thẫn thờ quá lâu, ba người bạn cùng phòng cũng nhận ra có điều không ổn.
Hồ Tuấn Tiêu liếc mắt ra hiệu với Giả Sĩ Lập.
Giả Sĩ Lập đưa bàn tay múp míp vỗ nhẹ: “Này người anh em, có tâm sự thì cứ nói với bọn tôi, nhìn ảnh có giải quyết được gì đâu. À đấy, chúng tôi còn chưa biết người trong tấm ảnh này là ai nữa cơ.”
Đoàn Vũ Thành chỉ thốt ra một chữ ngắn gọn: “Holm.”
Hàn Đại lập tức lên trang Baidu tìm kiếm, Giả Sĩ Lập lại hỏi: “Cả ngày hôm nay cậu cứ ỉu xìu. Có chuyện gì sao?”
Đoàn Vũ Thành không đáp lời, ánh mắt đờ đẫn.
Giả Sĩ Lập hỏi mấy lần, thấy cậu không buồn ừ hử, đành cắm mặt vào máy tính chơi tiếp, một lúc sau mới nghe thấy Đoàn Vũ Thành cất lời: “Trước đây, tôi được rất nhiều cô gái quý mến…”
Giả Sĩ Lập khinh bỉ: “Bớt tự sướng đi!”
Đoàn Vũ Thành liếc sang Giả Sĩ Lập, thành thật: “Thật đấy! Trước kia, chủ nhiệm lớp cấp Ba của tôi là nữ, tôi đòi gì cô ấy cũng đồng ý.”
Rồi lại thở dài: “Bây giờ, may mắn đã cạn rồi.”
Giả Sĩ Lập nhớ đến thái độ của Thi Nhân đối với Đoàn Vũ Thành, cất giọng ghen tỵ: “Không đâu, giờ vẫn còn tàm tạm mà.”
Đoàn Vũ Thành lắc đầu, gục xuống bàn, tay chân buông rũ bất lực, hơi thở yếu ớt: “Mất hết tự tin rồi..."
Giả Sĩ Lập như thể thấy được con người tự ti chui ra từ đỉnh đầu của Đoàn Vũ Thành.
***
Ngày hôm sau, Đoàn Vũ Thành mang theo nỗi lòng nặng trĩu đi tập luyện buổi sáng, lại ngạc nhiên phát hiện có người còn đến sớm hơn cả mình. La Na đang đứng tựa ở cửa phòng dụng cụ.
Chưa đến sáu giờ, nhiệt độ vẫn còn dịu mát. Dưới bầu trời xanh trong, cô mặc chiếc quần thun lửng màu đen phối với áo sơ mi tay lỡ rộng rãi, vạt áo thắt nút, lộ ra vòng eo thon gọn. Do tập luyện thường xuyên, dáng vóc La Na rất chuẩn. Mái tóc dài của cô buông rũ nơi bờ vai che đi nửa gương mặt, trong tay cầm một quyển tài liệu, vừa lật xem vừa cắm cúi ghi chép.
Trên vòm không có chiếc máy bay lướt ngang qua, vẽ ra đường mây thẳng tắp trong buổi sớm mai. Đoàn Vũ Thành đứng ở cửa sân thể dục hồi lâu mới cào cào mái tóc rối bù, đi đến chỗ cô.
Nghe thấy tiếng động, La Na quay đầu lại, cất lời: “Hôm nay cậu đến muộn mười phút, có chuyện gì à?”
“Hả?”
Đoàn Vũ Thành khựng bước, im lặng hồi lâu lại gãi đầu: “Chỉ... Chỉ hơi thiếu ngủ một chút...”
La Na hỏi thẳng: “Có phải hôm qua không cho cậu dùng đệm nên thất vọng phải không?”
“... Đâu có..”
“Tinh thần uể oải nên đi tập muộn, có phải sau này không đến tập nữa không?”
“Ai nói vậy?” Mấy chàng trai trẻ đều không chịu được khiêu khích, Đoàn Vũ Thành gân cổ lên phủ nhận: “Ai bảo tôi không đến nữa, làm sao không đến được chứ?”
La Na cong khóe mắt: “Nói đùa thôi, kích động làm gì? Ai bảo cậu đến muộn."
“Tôi...”
La Na cất quyển tài liệu, quay người mở cửa phòng dụng cụ: “Tính tình và ý chí cần phải tôi luyện thêm nữa. Vào đi.”
Đoàn Vũ Thành há hốc miệng, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang từ từ mở ra, trăm câu vạn chữ đều nghẹn lại nơi cổ họng, khó chịu vô cùng.
La Na ló đầu ra: “Vào đi, ngẩn ngơ gì nữa, không tập thì tôi khóa cửa đấy."
Đoàn Vũ Thành hít thật sâu, đưa tay vò đầu bứt tóc, cuối cùng đành hét to một tiếng như thể không biết nên phát tiết vào đâu. Tâm trạng bị người ta điều khiển quả thật giống như Tôn Ngộ Không đối mặt với Như Lai Phật Tổ, tức dựng tóc gáy mà không thể đánh trả.
Hôm nay không cần phải làm nóng người nữa rồi!
La Na chỉnh sửa lại tấm đệm ở bên trong, nghe thấy tiếng cậu gào thét bèn khẽ nhếch khóe môi. Thật ra, cô còn tưởng cậu sẽ không đến sau cú đả kích hôm qua nữa cơ.
Cô kéo đệm ra ngoài, Đoàn Vũ Thành chạy đến giúp đỡ.
Cậu hỏi: “Cô ở bên cạnh xem tôi tập hả?”
“Dĩ nhiên, tôi đã nói cậu không thể tập một mình rồi mà."
Cậu lại hỏi tiếp: “Vậy sau này, mỗi buổi sáng, cô đều đến xem tôi tập sao?”
La Na lườm cậu một cái, Đoàn Vũ Thành ngồi xổm bên cạnh tấm đệm nhìn cô không chớp mắt.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận