Đoàn Vũ Thành nhìn một hồi, hỏi Lưu Sam: “Người đó là ai vậy?”
Lưu Sam nhìn sang: “Ồ, là huấn luyện viên Ngô bên đội chạy cự ly ngắn.”
Đoàn Vũ Thành yên lặng giây lát, lại ngồi xuống.
Lưu Sam hỏi dồn: “Tôi còn chưa hỏi cậu, sao cậu lại quen biết với huấn luyện viên La? Cậu nói thật đi, có phải dùng mỹ nam kế không?”
Đoàn Vũ Thành hờ hững liếc nhìn Lưu Sam, chỉ thốt ra một chữ cụt lủn: “Biến!”
Trùng hợp lúc này, cậu nhác thấy Giang Thiên ở trong góc đang nhìn mình rồi nhanh chóng dời mắt đi. Ánh nhìn kia phải nói là chẳng có chút thiện cảm nào.
Cậu lại quay đầu, thấy Ngô Trạch và La Na vẫn đang tán gẫu. Đoàn Vũ Thành thở hắt, dang rộng tay chân nằm ườn ra đất. Trời xanh ngắt, mây trắng bồng bềnh, nhưng tâm trạng cậu lại khó chịu một cách khó hiểu.
Ngày huấn luyện đầu tiên đã kết thúc trong tình cảnh không được viên mãn cho lắm.
*****
Đoàn Vũ Thành nhìn thấy Ngô Trạch lần nữa là vào tiết Thể dục của La Na. Lúc biết tin môn Thể dục của khoa Quản lý kinh tế chuyên ngành Tài chính năm nhất là do La Na phụ trách, Đoàn Vũ Thành đã nghiên cứu địa hình xung quanh trường và tìm được cửa hàng Internet cao cấp nhất.
Hôm đăng ký môn học, cậu cấp tốc giành được một “suất” trong lớp điền kinh tự chọn của cô. Lớp này hoàn toàn chất kín, đa số đều là bạn cùng lớp của Đoàn Vũ Thành, phần đông con gái đến đây là vì cậu, còn mấy tên con trai là vì Thi Nhân.
Tiết Thể dục đầu tiên được xếp vào buổi xế chiều nóng ran. Trên sân tập không có thứ gì che mát, chỉ có khu vực dưới sân khấu thường dùng khi có hoạt động là có một chút bóng râm.
Hai mươi mấy sinh viên người chen kẻ lấn, chèn ép nhau trong khi chờ đợi giáo viên. Lát sau, La Na cầm theo sổ điểm danh xuất hiện, đi đến chỗ đám sinh viên đứng chen chúc.
“Sao thế, một đám ma cà rồng không thể ra nắng à?”
“Nóng quá cô ơi!”
“Đổ mồ hôi có thể giải độc đấy, chưa nghe câu “đông bệnh hạ trị” à?”
“Cô ơi, bọn em đâu có bệnh…”
“Vậy thì phòng ngừa.”
Ngoài sân thể dục, ve sầu kêu ra rả trên cây, âm thanh nện bóng phía sân bóng rổ bên cạnh truyền đến liên hồi, tiếng xe cộ qua lại trên cầu vượt ngoài đường vọng vào khiến không khí nóng bức buổi xế chiều càng thêm ồn ào và ngột ngạt.
La Na bắt đầu điểm danh, giữa chừng thì Ngô Trạch cầm hai chai nước lạnh đi đến. Hình như anh ta chỉ đi ngang qua, gọi La Na một tiếng rồi ném cho cô một chai. Anh ta ném rất chính xác, cô bắt cũng chuẩn, cả hai cực kỳ ăn ý.
La Na quay đầu tiếp tục điểm danh, gọi đến tên Đoàn Vũ Thành nhưng không ai lên tiếng, ngẩng đầu lên thì bắt gặp cậu đang nhìn chằm chằm bóng lưng Ngô Trạch.
“Nhìn gì vậy?” La Na gõ bút vào quyển sổ điểm danh.
Đoàn Vũ Thành hoàn hồn, yên lặng giây lát rồi chợt hỏi: “Lúc huấn luyện viên Ngô còn làm vận động viên, thành tích chạy 100m tốt nhất là bao nhiêu vậy?”
Câu hỏi khó hiểu này khiến La Na không khỏi nhướng mày.
Dưới ánh mặt trời nóng rực như thiêu như đốt, cả lớp chỉ có Đoàn Vũ Thành là người duy nhất đứng ngoài nắng.
La Na đóng quyển sổ lại, chắp tay ra sau: “Cậu có ý gì?”
****
“Không có gì, hỏi chơi thôi.”
La Na nghiêng đầu nhìn Đoàn Vũ Thành: “Thành tích chạy 100m của thầy ấy à? Để tôi nhớ xem...”
La Na nhìn lên trời, nhớ lại kỷ lục chạy 100m cuối cùng của Ngô Trạch trước khi giải nghệ, một lúc sau mới đáp: “10 giây 27.”
Đoàn Vũ Thành trợn to mắt: “Đồng hồ tính giờ điện tử?”
“Phải.”
"......"
Nhìn vẻ mặt lặng thinh của Đoàn Vũ Thành, La Na cười hỏi: “Sao vậy, trông không giống à? Huấn luyện viên Ngô rất cừ đấy.”
Nếu không giỏi thì với tính tình khó ưa kia, làm sao được đại học A mời về làm huấn luyện viên chứ?
Thành tích chạy 100m của Đoàn Vũ Thành là 11 giây 03, chỉ kém Ngô Trạch gần 1 giây. Nhưng trong cuộc thi 100m, 1 giây là khái niệm thế nào?
Năm 1912, Lippincott người Mỹ đã lập kỷ lục môn chạy 100m với 10 giây 06.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận