La Na hồi âm: “Cửa soát vé bên tôi đông lắm, chắc phải xếp hàng mười mấy phút, cậu không cần vội vàng.”
Đoàn Vũ Thành gửi lại nhãn dán “OK”: “Vậy tôi chờ cô, đi uống nước với bạn cái đã.”
La Na chê cười: “Trẻ con”, sau đó cất điện thoại, tiến lên đỉnh núi.
Cả chặng đường, cô chẳng buồn ngắm cảnh, coi đường núi như đường chạy điền kinh, xung quanh đều là đối thủ. Cô trèo một mạch từ chân núi đến Nam Thiên Môn, lại từ Nam Thiên Môn chạy lên đỉnh núi, không hề nghỉ ngơi lấy một chút. Mãi cho đến khi trước mặt không còn bậc thang xung quanh không có đỉnh núi nào cao hơn, cô mới ngẩng đầu thỏa mãn.
Núi non như sóng biển xanh rì, trùng trùng điệp điệp nối tiếp nhau, bao la hùng vĩ. La Na thấm mệt, nhưng hơn hết là cảm giác sảng khoái bao trùm toàn thân.
Đã lâu lắm rồi, cô không được chảy mồ hôi đầm đìa như vậy, lồng ngực thư thái, không khí hít vào cũng trong lành hẳn.
Mười ba phút sau, Đoàn Vũ Thành mới trèo lên đến đỉnh núi.
Cậu đeo một chiếc ba lô to đùng đầu mướt mồ hôi, tay chống đầu gối thở hồng hộc. Bỗng nhiên, từ trong góc truyền đến tiếng huýt sáo rõ vang. Cậu quay đầu lại, phát hiện La Na cười tủm tỉm ngồi dưới tán cây.
Đoàn Vũ Thành ngửa mặt thở dài, nhắm mắt lại rồi nằm vật xuống đất. La Na đi đến bên cạnh, bóng lưng che đi ánh nắng, đưa chân khẽ đá cậu: “Ai bảo là ở đỉnh núi chờ tôi đấy nhỉ?”
Đoàn Vũ Thành che mặt, lật người nằm ườn trên đất như con cá khô, đau khổ kêu: “Ôi, mất mặt quá...”
La Na nhìn chiếc ba lô cậu vứt sang một bên, trông có vẻ rất nặng. Người đâu mà thật thà thế.
Cô lay cậu: “Đứng dậy đi, tôi mời cậu ăn cháo gạo kê”
Trên đỉnh núi có một quán bán cháo, dưới lán gỗ bày vài chiếc bàn nhỏ, rất giống quán trà trong phim kiếm hiệp.
Đoàn Vũ Thành hăng say đánh chén sáu bát liền mới thôi. Họ đến quá sớm nên có rất nhiều thời gian để phung phí. Hai người ăn cháo xong lại chọn một khu khá vắng người ngồi ngắm cảnh.
“Buổi tối các cậu ở đâu?”
La Na hỏi.
Đoàn Vũ Thành cào tóc cho khô mồ hôi.
“Không ở trên đỉnh núi sao? Vậy lát nữa cậu phải leo xuống à?”
“Gần lắm, không sao.”
Cậu điềm nhiên.
La Na đánh giá cậu bạn trẻ này, leo núi đến mức cả gương mặt ửng hồng nhưng không hề thấy vẻ mệt nhọc.
Cô không nhịn được cảm khái: “Tuổi trẻ thật tốt, tôi trèo lên đây mà mệt chết đi được.”
Đoàn Vũ Thành ra vẻ ngạc nhiên: “Không phải cô mới mười tám tuổi sao?”
La Na đá cậu một cái, Đoàn Vũ Thành cười toe toét, xoay mông né tránh, nhặt nhánh cây rồi vẽ vời trên đất.
“Trường sắp khai mạc Đại hội Thể dục thể thao rồi.”
"Ừ."
“Tôi sắp được vào đội điền kinh của trường rồi.”
Giọng cậu vô cùng tự tin.
“Ôi trời, cậu lấy đâu ra tự tin rằng mình nhất định sẽ thắng thế?”
“Thắng chắc, tin tôi đi!”
Đoàn Vũ Thành cầm nhánh cây vẽ nguệch ngoạc, La Na xem chốc lát vẫn không hiểu là cái gì.
“Sao cậu thích nhảy cao như thế?”
Cô tò mò.
Cậu trầm ngâm một lúc, cuối cùng do dự nhìn sang: “Không vì gì cả, thích là thích thôi.”
La Na cười rộ, thích đúng là lý do tốt nhất.
Cậu lại tâm sự: “Bọn họ đều nói tôi không thể nên tôi quyết tâm làm tới cùng, cho bọn họ sáng mắt ra.”
La Na ngẩng đầu, vò tóc cậu.
Mái tóc rất mềm mượt, do thấm mồ hôi nên sờ vào có cảm giác man mát. Tóc bị vò rối mà cậu cũng không buồn vuốt lại, chỉ ngơ ngác nhìn cô.
“Giống cún con thật.”
La Na cảm khái.
Mười phút sau, Ngô Trạch cũng trèo lên đến đỉnh núi với trạng thái rất tốt, mặt không đỏ, hơi thở cũng đều đặn. La Na dặn Đoàn Vũ Thành chơi vui vẻ rồi cùng Ngô Trạch đi đến khách sạn. Cậu ngồi dưới tán cây bôi bôi vẽ vẽ chốc lát, sau cùng xóa sạch dấu vết, quay về homestay chỗ lớp mình ở.
Quá nửa bạn học lớp cậu đều trèo lên đến homestay là dừng lại, không muốn leo lên đỉnh núi nữa. Hồ Tuấn Tiêu sắp xếp phòng xong thì bài trí bữa tiệc ở ban công lớn tầng hai.
Trước đây, Đoàn Vũ Thành cũng từng đi chơi với bạn cùng phòng, nhưng do chế độ tập luyện, nghỉ ngơi đều đặn nên cũng không tham gia nhiều. Mấy hoạt động tập thể thông thường như nhậu nhẹt, ca hát, đánh bài... cậu đều không biết.
Giả Sĩ Lập vừa xào bài vừa xỉa xói Đoàn Vũ Thành: “Không hút thuốc, uống rượu thì thôi, cơ mà đến cả bài bạc cũng không biết chơi thì cậu có phải thanh niên không thế. Cậu đừng ỷ vào mình đẹp trai là không thèm học kỹ năng sống trong xã hội nhé!”
Giả Sĩ Lập chơi bài rất giỏi nên hồ hởi chỉ dạy.
Đoàn Vũ Thành học rất nhanh, nhưng chưa chơi được mấy ván đã bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài.
Đồng hồ sinh học của cậu quá chính xác, mười giờ nhất định phải ngủ. Nhưng tối nay, ai cũng chơi rất hăng hái, nhất quyết không cho cậu đi nghỉ.
Không khí nơi dã ngoại rất trong lành, ngẩng đầu là có thể thấy được bầu trời chi chít ánh sao, cả nhóm tụ tập uống rượu, ăn thịt xiên nướng và tán gẫu với nhau.
Giả Sĩ Lập vô tình thấy Thi Nhân nhìn Đoàn Vũ Thành chăm chú không chớp mắt bèn thở dài, khoác vai cậu: “Nào, hôm nay tôi thay mặt con gái cả lớp hỏi cậu một chuyện, phải thành thật khai báo: Cậu có bạn gái chưa?”
Đoàn Vũ Thành lắc đầu: “Chưa...”
“Thật sao?”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận