Đoàn Vũ Thành trở mình rời khỏi đệm, đi đến trước mặt La Na: “Làm vậy đúng không?”
La Na gật đầu khen: “Được đấy, tiếp tục cố gắng”
Đoàn Vũ Thành cười toe toét: “Cảm ơn chị.”
Ngắm gương mặt tươi tắn của cậu, trong đầu La Na bỗng hiện lên một ý nghĩ ngoài lề: Tên nhóc này đúng là dễ khiến người khác yêu mến!
Sau cặp kính râm, cô tùy ý quan sát, thảo nào đám con gái xung quanh lại phấn khích reo hò vì cậu. Vẻ ngoài Đoàn Vũ Thành tuấn tú, ăn mặc lại hợp thời trang.
Khuôn mặt cậu khá nhỏ, kiểu tóc rất hợp, trông thanh tú nhưng không hề yếu đuối. Làn da khá trắng, vừa nhìn đã biết cơ thể trao đổi chất cực tốt.
Dáng vóc cũng đẹp, lúc đi lại có thói quen giẫm cả bàn chân xuống đất, khớp mắt cá chân và gân gót linh hoạt mạnh mẽ.
Dáng dấp và cách đi đứng đều cho thấy cậu có nền tảng chơi thể thao nhiều năm. Đáng quý hơn là trên người cậu có ý chí cầu tiến hơn bất cứ vận động viên nào khác ở đây, cho dù đặt khí chất này ở trường năng khiếu thể thao La Na theo học bảy, tám năm trước thì cũng có thể coi là đứng hàng đầu.
Hơn nữa, cậu rất đáng yêu, đúng với biệt danh “chú cún cảnh” mà đồng đội “tặng” cho. Mỗi khi cậu cười, quả thật khiến người ta không kìm lòng được muốn vươn tay gãi cằm cậu.
Trong lúc suy nghĩ La Na trôi dạt tận phương nào, Lưu Sam lại một lần nhảy qua độ cao 1m95.
Vương Khải Lâm tích vào hồ sơ trong tay. La Na biết rõ ông đã có quyết định cuối cùng rồi.
Đoàn Vũ Thành nhảy 1m95 hai lần đều thất bại, Lưu Sam ngồi bệt xuống đất chuẩn bị hưởng thụ thành quả thị Đoàn Vũ Thành bất ngờ nhảy thành công vào lần thứ ba.
La Na lấy xấp hồ sơ từ tay Vương Khải Lâm, lật đến tờ thông tin của Đoàn Vũ Thành.
Vương Khải Lâm ngáp dài ngáp ngắn: “Còn xem nữa, có gì đáng bận tâm đâu.”
La Na phân tích: “Trước đây, tỷ lệ cậu ấy nhảy qua xà thành công ở lần thứ ba rất cao, điều này chứng tỏ tố chất tâm lý tương đối khá.”
Vương Khải Lâm thẳng thừng đả kích sự hăng hái của cô: “Nếu nhảy qua từ lần đầu tiên thì cần gì phải nhảy đến lần thứ ba.”
Độ cao hiện tại đã lên đến 2m, đây là thành tích cao nhất của Lưu Sam, còn với Đoàn Vũ Thành thì đây là lần đầu cậu khiêu chiến với độ cao này.
Lưu Sam nhảy lần đầu thất bại, lúc cậu ta chuẩn bị nhảy lần thứ hai thì Dương Minh - Tổng huấn luyện viên đội điền kinh trường trung học số Ba gọi điện cho Vương Khải Lâm.
“Đi thôi, họ gọi chúng ta tới bàn ban tổ chức, chỗ này cũng sắp kết thúc rồi.”
Vương Khải Lâm cất tập tài liệu, La Na đi cùng với ông đến chỗ ban tổ chức.
Vương Khải Lâm và Dương Minh trò chuyện chốc lát, nhắc tên mấy học sinh mình vừa ý. Ngay lúc ông nhắc đến tên Lưu Sam, nơi sàn nhảy xa bỗng truyền đến tiếng hoan hô vang dội. La Na quay phắt lại, từ đằng xa trông thấy bóng dáng màu vàng trở mình rời khỏi tấm đệm, ăn mừng thành công.
“Cậu ấy nhảy qua rồi.”
La Na hào hứng.
Vương Khải Lâm cũng quay đầu liếc nhìn: “Cậu nhóc ấy rất khá, đáng tiếc điều kiện thân thể quá bình thường”
“Đoàn Vũ Thành à?” Dương Minh trầm ngâm chốc lát: “Cậu ấy rất có thiên phú, năng lực ở các bộ môn cũng đồng đều. Nhưng nếu luyện nhảy cao thì chiều cao đúng là khuyết điểm. Lúc trước, tôi từng bảo cậu ấy đổi môn. Cậu ấy chạy cự ly ngắn cực tốt, thành tích chạy 100m cao nhất là 11 giây 3, nếu luyện tập thêm nữa thì chắc chắn có hy vọng đáng tiếc cậu ấy không chịu.”
Vương Khải Lâm và Dương Minh quen biết nhau từ trước nên càng nói càng rôm rả.
La Na cầm theo hồ sơ rời khỏi bàn ban tổ chức, đến nghỉ ngơi dưới tán cây.
Cô nghiên cứu mấy học sinh Vương Khải Lâm đã chọn một hồi, lại so sánh với thông tin của Đoàn Vũ Thành, vẫn cảm thấy hơi đáng tiếc.
Bố của La Na theo nghề điền kinh ở nước ngoài, là chuyên gia lựa chọn nhân tài thể thao, đã đào được vô số vận động viên cao cấp bằng đôi mắt tinh anh của mình. La Na đang nghĩ có nên trao đổi với bố mình về tình huống của Đoàn Vũ Thành hay không thì có một bóng đen phủ xuống đỉnh đầu cô.
Cô ngẩng đầu, đúng lúc đối mặt với Đoàn Vũ Thành khom lưng nhìn xuống. Cậu đang uống gì đó, trong bình nước thể thao mờ mờ đựng chất lỏng màu trắng ngà, La Na đoán là sữa.
Đoàn Vũ Thành khẽ chớp mắt, tầm nhìn rơi xuống tập tài liệu, trùng hợp đúng trang thông tin của mình: “Ồ? Người này trông có vẻ quen nhỉ?”
Bóng cây bao phủ tạo thành một không gian riêng tư, giọng cậu vang vọng bên tai cô như gần như xa.
Êm tai quá!
La Na đóng tập tài liệu lại, điềm nhiên đứng dậy.
*****
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận