Hưu!
Trời vừa sáng, Trác Phàm liền trở lại tiểu viện với trên tay hai người con gái xinh đẹp.
Thủ vệ Tiềm Long Các nhìn thấy, trước tiên là hơi sửng sốt, lý do là vì... vị Trác Quản gia này hơn 10 ngày qua không thấy bóng dáng đâu, sau đó chính là nở ra một nụ cười.
Có người còn lớn tiếng trêu chọc:
“Trác quản gia, tối qua cực khổ rồi!”
Long Quỳ vừa khéo đi ngang qua, nhìn thấy Trác Phàm, lại thấy hai cô nương xinh đẹp trên tay hắn, chân mày khẽ cau lại, sau đó trên gương mặt hiện ra sự khinh bỉ xem thường. Rồi bước tiếp, giống như kiểu chưa từng nhìn thấy hắn. Vừa đi vừa lẩm bẩm nói:
“Nam nhân đều giống nhau.”
Biết họ đều đã hiểu lầm mình, thế nhưng Trác Phàm cũng không có quan tâm.
Hắn ôm hai nữ nhân vào phòng của mình, sau đó ném các nàng xuống đất, đóng cửa lại, kéo một cái ghế ra và ngồi xuống đó.
“Ai ui!”
Tiểu Thúy bị ném trên mặt đất đau đớn giật mình tỉnh lại. Nàng dụi dụi con mắt, ngơ ngác nhìn xung quanh hỏi:
“Đây là đâu?”
Khi nhìn thấy cô gái áo đen ở bên cạnh, nàng liền kêu lên:
“Tiểu thư, ngươi có bị làm sao không?”
Cô gái áo đen nằm thẳng cẳng trên mặt đất, vẫn bất động như cũ. Thân thể có lồi có lõm lung linh trước mặt Trác Phàm.
Trác Phàm khẽ cười một tiếng, giật giật ngón tay, cô gái áo đen liền lập tức khôi phục lại hành động.
Nhưng đúng lúc này, cô gái áo đen nhảy dựng lên, vươn tay sờ lấy mắt cá chân, lấy ra một thanh chủy thủ, sau đó nhanh chóng đâm về phía cổ Trác Phàm.
Song, “Chi” một tiếng.
Thanh chủy thủ chỉ còn cách cổ Trác Phàm có nửa cm nữa thì đột nhiên dừng lại. Cô gái áo đen kia lại một lần nữa cứng đơ người lại.
Trác Phàm không khỏi gật đầu tán thưởng, nhếch mép nói:
“Hảo thân thủ, thế nhưng ở trước mặt ta cũng chỉ là vô dụng. Ta mời hai vị tới đây cũng chỉ để hỏi một vài vấn đề, tuyệt không có ác ý. Chỉ cần các người trả lời thành thật, ta sẽ thả các người ra.”
“Còn nữa, hung khí tốt như này lần sau tốt nhất đừng có hiển lộ trước mặt ta.”
Trác Phàm khẽ cười một tiếng, đem thanh dao găm từ trên tay cô gái áo đen lấy ra. Sau đó nhìn thân thể mềm mại có lồi có lõm, cười nói,
“Đúng rồi, trên người cô sẽ không cất giấu món đồ gì nguy hiểm nữa chớ?”
Nói xong, Trác Phàm giả bộ muốn lục xoát người.
Gương mặt cô gái áo đen ngay tức khắc đỏ lên, vội vàng hét lên:
“Ngươi dám?”
Bàn tay Trác Phàm đang đưa ra đột nhiên dừng lại. Sau đó hắn nhìn cô gái trước mặt, cười lắc đầu, nói:
“Ta có dám hay không còn phải xem cô có thành ý hay không đã?”
Lời vừa dứt, sắc mặt Trác Phàm liền đanh lại, lạnh lùng nói:
“Ngươi là ai? Tới Phong Lâm thành làm gì?”
Cô gái áo đen quay đầu... đi, không có trả lời.
Bá!
Không một chút do dự, Trác Phàm đưa tay ra kéo một cái. Đai đen bên hông cô gái nhất thời rơi xuống mặt đất.
“A!”
Một tiếng thét chói tai vang lên. Cô gái áo đen tức giận, hai mắt giống như phun ra lửa, hung hăng trừng mắt nhìn Trác Phàm, nhưng Trác Phàm căn bản không chút động tâm.
Tiểu Thúy thấy vậy liền xông lên. Một quả đấm nho nhỏ béo mập hung hăng đánh về phía Trác Phàm:
“Bại hoại! Ngươi dám vô lễ với tiểu thư nhà chúng ta à?”
“Ba” một tiếng, Trác Phàm dễ dàng bắt được quả đấm này. Sau đó, tay khác liền vung lên, sợi dây ruy băng trên eo của Tiểu Thúy từ từ tuột ra.
Tiểu Thúy thất kinh, vội vàng lui về phía sau che lại y phục của mình. Hai con mắt ngân ngấn nước mắt.
Sắc mặt Trác Phàm không có chút nào biến sắc, nhàn nhạt hỏi:
“Ngươi là ai? Tới Phong Lâm Thành làm gì?”
Cô gái áo đen hung hăng cắn chặt răng, mím môi, vẫn như cũ không có trả lời.
Roạt!
Áo ngoài màu đen của nàng liền bị Trác Phàm xé thành mảnh nhỏ. Trác Phàm nhìn khuôn mặt đầy bi phẫn của nàng, lạnh lùng hỏi:
“Ngươi là ai? Rốt cuộc tới Phong Lâm Thành làm cái gì ?"
Sự lạnh lùng như một cỗ máy không có cảm xúc của Trác Phàm khiến cho cô gái áo đen trong lòng sinh ra sợ hãi. Cuối cùng hàm răng của nàng thả lỏng ra và nói:
“Ta là nghĩa nữ của Sơn chủ Hắc Phong Sơn, Lôi Vũ Đình. Lần này tới Phong Lâm thành là để diệt trừ Lạc gia các ngươi.”
“Diệt trừ như thế nào?”
Khuôn mặt Trác Phàm yên tĩnh như mặt nước giống như kiểu chuyện này không có một chút liên quan tới hắn vậy. Điều này không khỏi khiến cho Lôi Vũ Đình cảm thấy vài phần kiêng kị trong lòng giống như thể hiện tại nàng đối mặt hoàn toàn không phải cùng một người vậy.
“U Minh Cốc sẽ dẫn người của Tiềm Long Các đi, chúng ta nhân cơ hội này đánh vào nơi này.”
Trác Phàm nghe xong hài lòng gật đầu.
Thật ra thì những chuyện này hắn đã sớm biết từ trước, hỏi lại lần nữa, cũng chỉ muốn công phá hàng phòng ngực trong lòng nàng ta mà thôi.
Kế tiếp mới là trọng điểm hắn muốn biết.
“Các ngươi và U Minh Cốc có quan hệ như thế sao? Bọn họ giúp các ngươi có được lợi ích gì không?”
Lôi Vũ Đình lắc đầu, ánh mắt hiện ra sự mờ mịt:
“Không biết.”
Trác Phàm chăm chú nhìn ánh mắt của nàng, biết nàng không có nói dối liền hỏi tiếp:
“Các ngươi và U Minh Cốc làm sao liên hệ được với nhau? Là ai đứng đằng sau giật dây?”
Ánh mắt Lôi Vũ Đinh nhất thời xao động một chút, cắn chặt môi không có lên tiếng.
Thật ra Trác Phàm đại khái đoán được một ít ở trong lòng. Thế nhưng hắn vẫn như cũ muốn xác thực đáp án này. Cho nên “Roạt” một cái, chiếc áo trong bên trong của Lôi Vũ Đình lại bị xé toang tiếp.
Trong thoáng chốc, cơ thể tuyệt đẹp của Lôi Vũ Đình liền hiện ra trước mắt Trác Phàm. Trên người nàng lúc này chỉ còn tấm vải đỏ thêu uyên ương đang che chắn trước ngực.
Lôi Vũ Đình cắn chặt đôi môi đỏ mọng của mình. Mắt đã ngân ngấn nước, thế nhưng cũng không có rơi xuống. Trác Phàm chậm rãi đưa tay ra trước cái áo yếm trên ngực nàng, lạnh lùng nói:
“Cô rất đẹp. Đây là cơ hội cuối cùng để cô có thể giữ vững tôn nghiêm của mình. Nếu như cô không có trả lời, ngoại trừ ta ra, bên ngoài còn có mười mấy người đàn ông lực lưỡng đang thèm khát cô nữa.”
“Khốn khiếp!”
Lôi Vũ Đình nghiến răng nghiến lợi tức giận hét lên.
Trác Phàm không để ý tới lời mắng mỏ của nàng, lạnh lùng nói:
“Ta đếm từ một tới ba, một, hai....”
Giọng nói của Trác Phàm vang lên. Bàn tay cầm mảnh vải đỏ của Trác Phàm càng ngày càng siết chặt.
Lôi Vũ Đình cắn chặt môi, cắn tới nỗi sắp ứa ra máu. Nước mắt trong mắt nàng như muốn trào ra ngoài, thế nhưng vẫn chưa có rơi nước mắt.
“Hảo! Có khí phách!”
Trác Phàm gật đầu, hai tay nắm chặt, định phát lực. Tiểu Thúy hét lên, vội vàng nói:
“Đừng a! Van xin người đừng có bắt nạt tiểu thư của ta nữa! Liên lạc với U Minh Cốc, tất cả đều do Dương sư huynh làm ra cả.”
“Dương sư huynh là ai?”
Khóe miệng Trác Phàm nhếch lên, cười tà nói.
Lôi Vũ Định định hét lên ngăn cản Tiểu Thúy, thế nhưng ngón tay Trác Phàm đã nhấc lên, ngăn không cho nàng phát ra âm thanh.
Tiểu Thúy liếc nhìn thân thể tiểu thư đang bị sỉ nhục, thành thật nói:
“Dương sư huynh là đệ tử chân truyền của Sơn chủ. Có tên là Dương Minh. Dưới sự tác hợp của Sơn chủ, hắn cùng tiểu thư đính hôn với nhau. Nhưng vào ngày hôm đó, Sơn Chủ bị gia chủ của Lạc Gia, Lạc Chấn Nam đánh lén ám toán, đánh cho bị trọng thương, thân thể tê liệt, không thể nói chuyện được, cho nên...”
“Cho nên các người muốn đánh lén Lạc gia?”
Khóe miệng Trác Phàm nhếch lên, hài lòng cười nói,
“Giết người thì đền mạng, báo thù rửa hận có gì sai?”
“Vậy tiếp theo thì sao?”
Trác Phàm tiếp tục hỏi.
Tiểu Thúy do dự trong chốc lát, nhìn thấy bàn tay Trác Phàm vẫn đang còn ở trên ngực Lôi Vũ Đình liền vội vàng nói:
“Lạc Gia canh phòng nghiêm mật, chúng ta không có nắm chắc. Cũng may Dương sư huynh thần thông quảng đại, liên hệ được với Tôn quản gia của Lạc gia, chúng ta mới có thể trong ứng ngoài hợp, đánh tan Lạc Gia. Nhưng vẫn để đại tiểu thư của Lạc gia chạy mất. Chúng ta cũng không biết tung tích của nàng ở đâu. Gần đây may mà có Dương sư huynh nói cho tin tức, chúng ta mới biết các ngươi đang ở nơi này. Sau đó Dương sư huynh liên lạc với người của U Minh Cốc nhờ hỗ trợ...”
“Được rồi.”
Trác Phàm xua tay, trong lòng đã rõ ràng mọi chuyện. Đôi mắt hắn lóe ra tinh quang, nhìn về phía Tiểu Thúy nói:
“Các ngươi làm sao biết được Sơn Chủ bị Lạc Chấn Nam đánh lén? Các ngươi có tận mắt nhìn thấy không?”
“Dương sư huynh có nhìn thấy qua!”
“Như vậy, Hồi Long Chưởng có thể trị được thương thế cho Sơn Chủ cũng là do Dương sư huynh nói ra đúng không?”
Chân mày Trác Phàm cau lại hỏi.
Tiểu Thúy nghe thấy vậy hai con ngươi mở to ra, hung hăng gật đầu xác nhận. Trong đôi mắt nàng hiện ra vẻ ngạc nhiên, giống như thể đang hỏi làm sao mà ngươi biết được.
Mọi chuyện cần biết hắn cũng đã biết rồi. Trác Phàm chậm rãi đem bàn tay đặt ở trước ngực Lôi Vũ Đình thu lại.
Nhưng, đúng lúc này, một tiếng quát nhẹ đột nhiên vang lên:
“Trác Phàm, ngươi đang ở trong nhà làm gì vậy?”
Dứt lời, Lạc Vân Thường đẩy cửa bước vào. Đi theo đằng sau chính là Lạc Vân Hải và Bàng thống lĩnh. Bước vào căn phòng, ba người liền nhìn thấy cảnh tượng này, trong nháy mắt sợ ngây người.
Hai cô gái trẻ đẹp với bộ quần áo xốc xếch. Bàn tay “heo” của Trác Phàm thì vẫn đang còn đặt ở trước ngực người ta. Lạc Vân Hải nhìn mà ngạc nhiên vô cùng, miệng há hốc, hai con mắt linh động không ngừng lấp láy.
Chợt hai mắt của hắn bị ai đó che lại, Lạc Vân Thường quát to với Bàng thống lĩnh:
“Nhanh đưa thiếu gia trở về phòng.”
Bàng thống lĩnh vội vàng gật đầu, bế Lạc Vân Hải rời đi. Trước khi đi, trên gương mặt Bàng thống lĩnh nở ra một nụ cười hèn mọn chỉ có đàn ông mới hiểu.
“Trác quản gia!”
Lạc Vân Thường tức giận, đùng đùng gọi ra thân phận của Trác Phàm:
“Nơi này dù sao cũng là địa bàn của Tiềm Long Các, ngươi tại sao có thể ở trong địa bàn của người ta làm ra chuyện này cơ chứ?”
Trác Phàm nhún vai một cách hờ hững, thản nhiên nói:
“Ta đây làm đều không phải vì Lạc gia sao?”
“Vì Lạc gia?”
Lạc Vân Thường nhếch mép, nói:
“Người không đứng đắn mang theo hai nữ nhân về phòng làm bừa một đêm. Ngươi nói ngươi làm điều này là vì Lạc gia? Ngươi không phải nói rằng ngươi muốn mạnh lên sao? Ngươi không phải nói ngươi muốn Lạc Gia trong vòng 10 năm vượt qua cả Thất thế gia hay sao? Đó là tất cả những gì ngươi làm?”
Trác Phàm không khỏi sửng sốt.
Lạc Vân Thường ngày thường rất là đoan trang hiền thục, cho dù có tức giận thì nàng ta vẫn luôn giữ vững dáng vẻ của mình. Thế nhưng hôm nay không hiểu tại sao lại tức giận tới nỗi không giữ được phong phạm vốn có thường ngày?
Trác Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, thản nhiên nói:
“Nếu như ngươi biết các nàng là ai, có lẽ cũng sẽ không nói vậy.”
Nghe được lời đó, Lạc Vân Thường nghi hoặc nhìn về phía Trác Phàm.
“Các nàng là sơn tặc của Hắc Phong Sơn. Ta vừa mới thẩm vấn các nàng xong.”
Trác Phàm nhìn hai nữ nhân quần áo xộc xệch một cái, cười nhạo nói,
“Dù có là nữ tặc,thế nhưng đối với nữ nhân mà nói, thủ đoạn này vẫn luôn hữu hiệu nhất.”
“Cái gì, các nàng là Hắc Phong Sơn...”
Không để ý tới lời nói phía sau của Trác Phàm, Lạc Vân Thường vừa nghe tới ba chữ “Hắc Phong Sơn”, hai mắt liền đỏ lên, nguyên lực toàn thân trong nháy mắt bộc phát ra, một chưởng đánh về phía Lôi Vũ Đình:
“Trả mạng lại cho phụ thân ta.”
Ba!
Trác Phàm bắt lấy chưởng của nàng, thản nhiên nói:
“Ngươi bình tĩnh một chút. Ta cảm thấy ân oán giữa Hắc Phong Sơn và Lạc Gia cũng không có đơn giản như vậy. Có thể, tất cả những chuyện này đều là do Thất Thế gia giở trò quỷ.”
Cái gì?
Nghe Trác Phàm nói như vậy.... Lạc Vân Thường trong nháy mắt sửng sốt.
Lôi Vũ Đình và Tiểu Thúy cũng quay đầu nhìn về phía hắn, trong ánh mắt hiện ra sự ngạc nhiên.
Bất kể là Lạc Gia hay là Hắc Phong Sơn, ở trong mắt Ngự hạ Thất Thế gia mà nói, họ bất quá cũng chỉ là con kiến hôi, còn không bằng một tiểu gia tộc. Muốn đối phó với bọn họ, Thất thế gia không cần tốn nhiều sức liền có thể tiêu diệt, cần gì phải lòng vòng như vậy.
Trác Phàm cũng không hiểu, ngón tay nâng lên, Lôi Vũ Đình liền khôi phục lại lực hành động.
“Lôi tiểu thư, ta có một yêu cầu quá đáng.”
Trác Phàm cung kính thi lễ, thản nhiên nói:
“Ta muốn ngươi mang ta đi Hắc Phong Sơn một chuyến. Ta muốn làm rõ ngọn ngành mọi chuyện.”
“Hừ, muốn lẫn vào Hắc Phong Sơn của chúng ta, nằm mơ đi.”
Lôi Vũ Đình hừ lạnh một tiếng, tức giận nói.
Trác Phàm khẽ mỉm cười, nhìn về phía Lạc Vân Thường nói:
“Tiểu thư, xin đem công pháp Hồi Long Chương đưa cho ta mượn một chút.”
“Ngươi muốn làm gì?”
Mặc dù hỏi như vậy, thế nhưng Lạc Vân Thường vẫn lấy một quả ngọc giản từ trong giới chỉ ra, đưa cho hắn.
Vũ kỹ này nếu như người khác muốn lấy, nàng tuyệt đối sẽ không đưa cho họ. Thế nhưng Trác Phàm là trận sư cấp 5, tuyệt sẽ không có tham cái Linh cấp Vũ kỹ này.
Đem ngọc giản đưa cho Lôi Vũ Đình, Trác Phàm cười nói:
“Lôi tiểu thư, đây chính là Hồi Long Chưởng mà cô muốn. Thế nhưng nó cũng chỉ là một cái vũ kỹ, cũng không có trị được thương thế cho Sơn Chủ của cô. Ta chỉ muốn cô mang ta đi Hắc Phong Sơn nhìn một chút, điều tra chân tướng cho rõ ràng. Có lẽ cái tên Dương Minh kia một mực lừa các ngươi. Bằng không, bất kể là Lạc Gia hay là Hắc Phong Sơn, lần này chắc chắn đều sẽ bị Thất Thế Gia diệt tộc.”
“Dương sư huynh là người tốt, sẽ không có lừa gạt chúng ta.”
Tiểu Thúy ngẩng đầu, lo lắng nói.
Trác Phàm cũng không có để ý tới nàng, chỉ nhìn về phía Lôi Vũ Đình nói:
“Dương Minh có thể dễ dàng xúi giục Tôn quản gia làm công mấy chục năm cho Lạc Gia làm nội ứng, lại cũng có thể dễ dàng cùng Ngự Hạ Thất Thế Gia - U Minh Cốc liên hệ. Mà cô là vị hôn phu của hắn, cô có thật sự đã hiểu rõ hắn chưa?”
Lôi Vũ Đình do dự trong chốc lát, cuối cùng cũng bị Trác Phàm thuyết phục, Trong lòng có lẽ vẫn còn nghi hoặc, thế nhưng vẫn thu ngọc giản Hồi Long Chưởng lại, nhìn về phía Trác Phàm khẽ gật đầu.
Nếu người ta đã đem vũ kỹ gia truyền của mình đưa cho nàng, sự kiện này lại có nhiều điểm đáng ngờ, nàng cũng không có lý do gì cự tuyệt hắn.
Huống hồ, Hắc Phong Sơn là địa bàn của nàng, mà Trác Phàm chỉ có một mình, mình hắn thì làm ra chuyện gì được cơ chứ?
Thấy nàng đáp ứng, Trác Phàm hài lòng gật đầu. Thế nhưng một lúc sau, liền lúng túng ho khan một tiếng:
“Khụ khụ khụ... Lôi cô nương, coi chừng bị lạnh.”
“A!”
Lúc này, Lôi Vũ Đình mới kịp phản ứng lại.
Y phục của nàng mới vừa rồi vừa mới bị vị ác quản gia này xé toạc, hiện tại chỉ có thể dùng bước chân che chắn thân thể.
Lạc Vân Thường và Tiểu Thúy nhất thời đẩy Trác Phàm ra ngoài cửa:
“Cút!”
“Bịch” một tiếng, cánh cửa liền đóng sầm trở lại.
Ba nữ tử ở trong phòng 3 cặp mắt nhìn nhau, không khỏi khẽ cười một tiếng.
Nhưng rất nhanh liền ý thức được, hiện tại mọi chuyện vẫn còn chưa có được sáng tỏ, bọn họ vẫn đang còn là địch nhân của nhau, cho nên rất nhanh khuôn mặt liền lạnh như băng.
Lúc này, ngoài cửa vang lên giọng nói của Trác Phàm:
“Lôi cô nương, nhớ kỹ lần sau mặc nhiều thêm một chút, có thể chống đỡ được thêm một lát.”
Nghe thấy lời đó, Lôi Vũ Đình quýnh lên, trong đôi mắt hiện ra ngọn lửa giận, khuôn mặt đỏ bừng...
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận