Trên con đường rợp bóng cây, một cô gái mặc đồ đen và một ông lão bước đi bên cạnh nhau.
Cô gái có dáng người cao gầy, dung mạo như hoa như ngọc, lúc đi hương hoa tỏa ra bốn phía, thu hút ong bướm vây quanh. Còn ông lão thì tóc mai đã bạc trắng, trên cằm có một chùm râu dê, trong đôi mắt vẩn đục không ngừng có tinh quang lấp lóe.
Hai người tới một chân núi. Cô gái áo đen nhìn đỉnh núi xa xa, sau đó nhìn sang ông lão bên cạnh, có chút tức giận nói:
“Trác Phàm, ngươi tốt nhất nên thành thực một chút. Bằng không nếu như để ta biết được ngươi có chút ý đồ gì đó gây bất lợicho Hắc Phong Sơn, ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.”
“Ha ha ha... Lôi tiểu thư yên tâm đi. Lão hủ tới đây là để điều tra chân tướng rõ ràng, không phải là tới báo thù. Huống hồ, chỉ có một mình ta thì có thể làm ra được chuyện gì chứ?”
Ông lão ngửa mặt lên trời cười ha ha, lắc đầu nói.
Lôi Vũ Đình “hừ” lạnh một tiếng, cũng không có nhìn hắn nữa mà tiếp tục đi thẳng về phía trước:
“Còn nữa, Tiểu Thúy nếu như bị thương tổn một sợi tóc, ta cũng sẽ không có bỏ qua cho ngươi đâu.”
“Yên tâm đi, ta giữ lại Tiểu Thúy làm con tin, trước tiên chính là vì hiện tại chúng ta vẫn còn chưa có tin tưởng lẫn nhau, ta cần phải để lại một chiêu để bảo vệ cho bản thân mình. Thứ hai....”
Trác Phàm nhìn nàng thật sâu, thần bí nói,
“Đó cũng là vì muốn tốt cho ngươi.”
“Tốt cho ta?”
Lôi Vũ Đình nghi hoặc nhìn về phía Trác Phàm, nhưng Trác Phàm lắc đầu, không có nói gì, chỉ để lại một bụng đầy nghi hoặc dành cho Lôi Vũ Đình.
Cứ như vậy, hai người tiếp tục sóng vai nhau đi lên núi. Dọc theo đường đi cũng không có nói chuyện. Cho tới khi tới giữa sườn núi, gặp trạm kiểm soát đầu tiên của Hắc Phong Sơn.
“Người nào?”
Một đại hán áo đen nhảy ra, ngăn cản hai người lại. Nhưng khi thấy Lôi Vũ Đình, hắn liền lập tức cung kính thi lễ, rụt đầu lại nói:
“Ách, thì ra là tiểu thư trở lại. Ngài không phải tới Phong Lâm Thành rồi sao,tại sao...”
“ Ta có chút việc cần trở lại.”
Lôi Vũ Đình hiện ra khuôn mặt cao ngạo, cũng không có nhìn người này lấy một cái mà cứ như vậy đi thẳng lên trên núi.
“Ngươi kia là người của Dương Minh.”
Đột nhiên Trác Phàm khẽ nói,
“Ngươi đã từng nói với ta rằng người tới Phong Lâm Thành để làm một nhiệm vụ bí mật. Một tên gác cổng nho nhỏ tại sao biết được chuyện này?”
Lôi Vũ Đình nghe Trác Phàm nói như vậy thì không khỏi ngẩn người ra, sau đó suy nghĩ một chút... hai hàng chân mày khẽ nhíu lại.
Vốn nàng cực kỳ tin tưởng Dương sư huynh, thế nhưng mấy ngày qua nghe Trác Phàm phân tích qua một chút, nàng mới hồi tưởng lại, cảm thấy có rất nhiều chuyện trong đó rất là bất thường. Cũng giống như tên gác cổng hồi nãy, tại sao hắn lại biết được hướng đi của nàng?? Trước kia nàng tuyệt đối sẽ không nghĩ tới mấy chuyện như thế này, thế nhưng lúc này nó lại tràn đầy điểm nghi vấn.
“Cứ chờ mà xem, chờ chúng ta lên tới đỉnh núi, tên Dương Minh kia chắc chắn sẽ ra cửa nghênh đón.”
Trác Phàm cười thầm một tiếng, bước chân không khỏi đi nhanh hơn một chút. Lôi Vũ Đình nhìn bóng lưng Trác Phàm, mà cảm thấy đầy mâu thuẫn ở trong lòng. Thế nhưng cũng nhanh chóng đuổi theo.
Rất nhanh, hai người lại đi qua thêm mấy trạm kiểm soát nữa, rốt cuộc cũng đi tới đượcđỉnh núi, cửa trại Hắc Phong Sơn xuất hiện trước mắt hai người. Do có Lôi Vũ Đình dẫn đường, Trác Phàm hóa trang thành ông lão hoàn toàn từ đầu tới cuối không có một ai hỏi thân phận hắn, mà cho qua.
Nhưng, đúng lúc hai người muốn đi qua cổng, đột nhiên bên trong cửa xuất hiện một bóng người.
Ngươi này cao một mét bảy, dáng vẻ khôi ngô tuấn tú, chỉ là trên khuôn mặt khôi ngô tuấn tú này hiện ra một nụ cười tà dị. Trác Phàm liếc mắt một cái liền biết tên này chính là Dương Minh.
“Ngươi xem xem, hành tung của ngươi đã bị báo lên trên rồi đấy thôi!”
Trác Phàm hướng Lôi Vũ Đình nói nhỏ, giống như một đứa trẻ vừa đánh cuộc thắng vậy.
Nhưng Lôi Vũ Đình cũng không có tâm tư cùng hắn đùa giỡn, sắc mặt nàng càng thêm ngưng trọng hơn.
Dọc theo đường đi, Trác Phàm đưa ra cho nàng một cái phán đoán, đó là cái tên Dương Minh này rất có thể là người của U Minh Cốc trà trộn vào Hắc Phong Sơn để làm ra một số chuyện mờ ám.
Lôi Vũ Đình vốn không tin chuyện này là thật.
Dù sao nam nhân này cũng là người nghĩa phụ đã tự mình chủ trì đính hôn cho nàng.
Cho nên thật khó mà tin được, người nam nhân mà nghĩa phụ nàng hết mực tin tưởng này lại có thể là tên nằm vùng, lợi dụng sự tín nhiệm của mọi người để hủy diệt Hắc Phong Sơn.
Thế nhưng dọc theo đường đi tới đây, những điều Trác Phàm nói ra lại toàn là sự thật cả.
Lôi Vũ Đình cắn chặt đôi môi đỏ mọng của mình. Nàng nhìn về phía Dương Minh với một ánh mắt phức tạp, thế nhưng vẫn kiên trì đi tới.
“Vũ Đình muội muội, muội không phải ở Phong Lâm Thành sao, tại sao lại trở về?”
Dương Minh khẽ mỉm cười, đi lên phía trước nghênh đón. Sau đó nhìn Trác Phàm ở một bên, hỏi:
“Vị này là...”
Lôi Vũ Đình chần chừ một chút, sau đó hỏi dò:
“Sư huynh, Tiềm Long Các đúng là không dễ dàng trêu chọc. Người của U Minh Cốc lại không đáng tin. Cho nên hành động lần này thực sự quá mạo hiểm. Vì vậy, ta bảo mọi người tạm thời án binh bất động, yên lặng theo dõi biến hóa.”
Nghe được lời này, sắc mặt Dương Minh liền thay đổi. Trác Phàm thậm chí còn nhìn thấy rõ sát ý ở trong mắt hắn.
“Vũ Đình muội muội, sư phụ đối với chúng ta ân trọng như núi. Vì sư phụ, chúng ta có hi sinh tính mạng thì có xá gì gì chứ, chúng ta sao có thể tham sống sợ chết được chứ? Huống hồ, thù của sư phụ, chúng ta há có thể không báo đượcsao?”
“Ta đương nhiên hiểu rõ điều này, chỉ là...”
Lôi Vũ Đình khẽ cau mày, cắn răng nói,
“Chúng ta không thể không để ý tới sinh mạng các huynh đệ được. Vị này là một vị nhị phẩm Luyện Đan sư ta tìm thấy được. Nếu như hắn có thể chữa trị được cho nghĩa phụ mà nói, lúc đó chúng ta sẽ chờ thương thế của nghĩa phụ lành xong, báo thù sau cũng được, cũng không có muộn.”
Lúc này, Trác Phàm vội vàng tiến lên chắp tay lại, cười nói:
“Ha ha ha... Lão phu tung hoành giang hồ, chữa khỏi mọi bệnh. Bất kỳ ngoại thương, nội thương, các chứng bệnh nguy nan, ta đây đều chữa được hết...”
“Hừ, ngươi nếu như thật sự có bản lãnh như vậy sớm đã được các gia tộc cung phụng nuôi dưỡng rồi, cần gì phải tới đây lừa gạt chúng ta?”
Dương Minh không đợi Trác Phàm thổi phồng lên đã phất tay áo, tức giận nói:
“Sư muội, ngươi bị Hồi Long Chưởng đả thương chỉ có Hồi Long Chưởng mới có thể trị lành được, chẳng lẽ ngươi không tin sư huynh ta sao?”
Nghe được câu này, Lôi Vũ Đình nghĩ tới chuyện cũ, chuyện hằng ngày thường xuyên tiếp xúc với hắn, trong lòng không khỏi chần chừ một chút.
Trác Phàm vội vàng đứng ra lần nữa. Hắn đứng giữa hai người, nhìn về phía Dương Minh nói:
“Tiểu huynh đệ, cho ta một cơ hội đi, ta thật sự am hiểu chữa thương mà!”
“Cút!”
Dương Minh vô cùng tức giận, một chưởng đánh tới.
Trác Phàm có thể cảm nhận được chưởng phong sắc bén đánh tới, thế nhưng hắn không dám trốn, chỉ có thể cắn răng đón đỡ một chưởng này.
Phanh!
Mặc dù không có sử dụng bất kỳ vũ kỹ gì, thế nhưng với chưởng lực mới vào Đoán Cốt Cảnh, lại đánh thẳng vào tim hắn, khiến cho Trác Phàm bay ra ngoài hơn 10 mét, “phù” một tiếng, phun một ngụm máu tươi ra ngoài.
“Không cho ta chữa trị thì thôi, tại sao lại đánh ta?”
Trác Phàm vịn mặt đất, khó khăn đứng dậy, không ngờ lại tiếp tục phun ra một ngụm máu nữa:
“Lão phu cũng già rồi, không có tiếp được mấy chưởng của các ngươi. Cô nương, việc lần này có lẽ không được rồi, sơn tặc quả nhiên bất hảo mà.”
“Ngươi nói cái gì?”
Dương Minh tức giận vô cùng, lại một lần nữa giơ chưởng lên, thế nhưng lần này liền bị Lôi Vũ Đình ngăn lại.
“Vị tiên sinh này là ta mời tới, ngươi muốn đánh hắn, trước tiên hãy đánh ta trước đã.”
“Hừ! Ngươi nếu muốn hắn chữa trị vậy thì để hắn chữa trị đi. Cái loại lang băm giang hồ này, nếu như hắn khiến cho bệnh tình của sư phụ chuyển biến nặng hơn, ta chắc chắn sẽ không tha cho ngươi đâu.”
Dương Minh phất tay áo, tức giận đi vào phía trong, cũng không có nhìn Lôi Vũ Đình lấy một cái.
Lôi Vũ Đình cảm thấy ủy khuất vô cùng. Nàng tức giận đi tới bên cạnh Trác Phàm, trừng mắt lên nhìn hắn nói:
“Cũng là do ngươi cả. Vì ngươi mà sư huynh không để ý tới ta nữa. Ta đáng lẽ ra không nên tin tưởng ngươi mà. Sư huynh quan tâm nghĩa phụ như vậy, làm sao có thể hại nghĩa phụ được chứ?”
“Lôi cô nương, nghĩa phụ của ngươi có dạy cho ngươi biết cách nhìn ngươi không?”
Trác Phàm chùi vết máu nơi khóe miệng, khẽ cười nói:
“Nhưng không sao, hắn đã tự mình làm điều đó.”
Lôi Vũ Đình sửng sốt. Trên gương mặt xinh đẹp hiện ra sự nghi ngờ.
Khóe miệng Trác Phàm nhếch lên, cười tà dị nói:
“Mới vừa rồi hắn không cho ta chữa trị là vì không rõ ràng thực lực của ta. Nhưng lúc nãy hắn xuất chưởng thử thăm dò ta, cảm thấy thực lực của ta không có cao cho nên liền để cho ta trị. Ngươi thử nói xem, hắn đối với nghĩa phụ ngươi là tốt hay là xấu?”
Lôi Vũ Đình không khỏi ngẩn ra, hồi tưởng lại chuyện vừa rồi. Nàng đem tất cả những lời Dương Minh nói loại bỏ đi, chỉ nghĩ tới hành động của hắn. Quả nhiên, hết thảy đều giống như những gì Trác Phàm nói.
Thậm chí, vào lúc Dương Minh phất tay áo rời đi, nàng mơ hồ cảm giác có một nụ cười như có như không trên môi hắn.
Chẳng lẽ là...
Nghĩ tới đây, Lôi Vũ Đình không dám nghĩ tiếp nữa. Bởi vì nếu như tiếp tục suy nghĩ tiếp nữa, lòng của nàng sẽ rất đau, có lẽ lúc đó nàng sẽ không khống chế được mình mà đi chất vấn Dương Minh.
Tới lúc đó, hai người bọn họ sẽ phải chết ở nơi này.
Trác Phàm đem tất cả mọi chuyện nắm rõ trong lòng bàn tay khẽ phủi người đứng dậy lần nữa. Hắn vỗ vỗ bả vai nàng nói:
“Đi thôi. Ta muốn nhìn thương thế của nghĩa phụ ngươi một chút.”
“Ngươi giả làm lang băm giang hồ thì thôi đi, lại còn muốn xem bệnh nữa à?”
Lôi Vũ Đình không khỏi bĩu môi, giọng nói pha lẫn tiếng nấc.
Trác Phàm nghe thấy vậy bật cười ra thành tiếng, nhún nhún vai nói:
“Cho dù là diễn trò thì cũng phải diễn cho hết. Huống hồ, hiện tại ta còn chưa có diễn xong đâu.”
Nói xong, Trác Phàm trực tiếp đi vào bên trong. Lôi Vũ Đình hít sâu vào một hơi, cũng đi theo sát hắn, mặc dù phía trước là tình cảnh mà nàng không muốn nhìn thấy nhất.
Hai người cùng nhau đi tới. Xung quanh có mấy trăm ánh mắt tò mò nhìn hai người bọn họ.
Vào lúc này, Lôi Vũ Đình cảm thấy những ánh mắt này thật là khó chịu. Thường ngày nàng cảm thấy những ánh mắt này đang sùng kính nhìn mình, thế nhưng lúc này lại giống như đang giám thị mình.
Khi hai người đi tới trước phòng Sơn chủ, vừa bước qua cửa đã thấy Dương Minh tới từ lúc nào rồi. Hắn đang cầm một bát cháo trên tay, đút từng thìa cho ông lão đang nằm bất động ở trên giường.
“Bọn giang hồ bịp bợm, nếu như sư phụ ta có vấn đề gì, ta sẽ hỏi tội ngươi.”
Nhìn thấy hai người đi tới, Dương Minh hung hăng đặt chén cháo lên bàn, tức giận trừng mắt nhìn hai người một cái, sau đó ngồi sang một bên, nhường vị trí đầu giường lại.
Trác Phàm cười thầm ở trong bụng, chậm rãi đi tới trước giường ông lão, nhìn thương thế của lão.
Tiếp đó, hắn đưa hai ngón tay lên đường gân của ông lão, truyền nguyên lực vào trong đó để quan sát, sau đó liền hơi sửng sốt. Mọi chuyện trở nên rõ ràng rồi.
“Lệnh sư không có bị ngoại thương!”
Trác Phàm rung đùi đắc ý, khẽ nói.
Dương Minh bất đắc dĩ trợn mắt lên, khinh thường, hừ lạnh một tiếng nói:
“Hừ, điều này còn cần người nói ư?”
“Nhưng Lệnh sư cũng... không có bị nội thương!”
Nghe thấy như vậy con ngươi Dương Minh co lại, hai tay vô thức siết chặt lại.
Hắn vốn tưởng rằng Trác Phàm chỉ có tu vi Tụ khí tứ trọng, cũng sẽ không có bản lãnh gì, nào ngờ hắn lại chuẩn ra bệnh là không có ngoại thương, cũng không có nội thương, chẳng lẽ là...
Ngay lập tức, đôi mắt Dương Minh lóe ra sát khí.
“Không có ngoại thương, cũng không có nội thương, vậy tại sao nghĩa phụ của ta lại bất động không nói được gì?”
Lôi Vũ Đình cũng không có tin tưởng chuẩn đoán của Trác Phàm, vẫn nghĩ rằng hắn đang diễn trò. Nhưng diễn trò thì cũng phải diễn cho đạt một tí chứ?
Cái gì mà nội thương không có, ngoại thương cũng không có?? Thế làm sao mà giải thích được một cao thủ Đoán Cốt Cảnh lại đột nhiên biến thành bộ dạng như thế này được cơ chứ?
Trác Phàm sờ sờ mũi, khóe miệng không khỏi nở ra nụ cười, thản nhiên nói:
“Chứng bệnh của lệnh sư, lão phu đã tìm ra được, là dị vật nhập vào cơ thể!”
Đùng!
Đột nhiên, một góc bàn bị Dương Minh bẻ gãy.
Ông lão nằm trên giường hung hăng mở to hai mắt ra nhìn Trác Phàm. Liều mạng muốn nói gì đó thế nhưng lại nói không được.
Nhưng sự phấn khích không thể nói thành lời....
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận