Lời vừa nói ra, tầm mắt mọi người đều tập trung vào hai nha hoàn.
Nhâm lão thái thái nhíu mày: “Các ngươi cũng nghe thấy rồi chứ? Còn không mau thừa nhận!” Thanh âm của bà không tính là lớn, biểu tình không đủ nghiêm khắc nhưng chỉ nhiêu đó cũng đã làm cho hai nha hoàn răng đánh vào nhau, toàn thân phát run. Bởi vì quy củ Vinh Hoa Viện rất khắc khe, bọn người dưới nếu phạm lỗi nhẹ thì da thịt chịu đau, nặng thì đem bán, đây đều là chuyện bình thường.
Ngũ thái thái nhìn Lục An Gia một lúc, ánh mắt hơi đổi, đột nhiên quay sang cười nói với Quế ma ma: “Nói như vậy thì túi kia hẳn đã tìm được rồi. Chi bằng lấy ra để mọi người xem trong đó là cái gì?”
Quế ma ma sắc mặt có chút khó xử.
Ngũ thái thái hơi hơi nhướng mày hỏi:”Thế nào, vẫn chưa tìm được cái túi đó sao?”
Quế ma ma cúi đầu trả lời: “Hồi Ngũ thái thái, nô tỳ đã phái người đi tìm, tạm thời vẫn chưa tìm được.”
Ngũ thái thái sắc mặt tức giận, quay sang lão thái thái giọng nói còn mang theo chút ủy khuất: “Nương, tức phụ biết người thương Hoa Nhi cùng Âm Nhi hơn Ngọc Nhi của con. Con cũng dạy Ngọc Nhi rằng hai tỷ tỷ lớn tuổi được sủng ái là chuyện đương nhiên, Ngọc Nhi chúng ta tuy nhỏ nhưng đối đãi với tỷ muội luôn là khiêm tốn mà hữu lễ, không hề ghen ghét, Ngọc Nhi tính tình chất phát không được niềm vui người khác con cũng biết, nhưng không phải là loại a miêu a cẩu cũng có thể khi dễ nàng. Chuyện này bất quá là cái bà tử mắt mờ nhìn không rõ thêm mắm dặm muối thêu dệt nên, muốn làm nương rối loạn sau đó nhân cơ hội lấy lòng chủ tử, sao có thể tin. Hai nha hoàn này mặc dù ngốc nghếch nhưng cũng là người hầu hạ bên cạnh Ngọc Nhi, nay vô căn vô cứ bị người chụp cho cái danh trộm cắp, thử hỏi trong phủ sau này Ngọc Nhi làm sao sống đây? Sao có thể ngẩng đầu nhìn bọn huynh đệ tỷ muội đây?”
Lời còn chưa nói xong nước mắt đã rơi đầy mặt, giống như cả người nàng đều làm từ nước.
Nhâm lão thái thái trên mặt không nhìn ra hờn giận, nghiêm giọng khẽ quát: “Được rồi! Ta còn chưa nói gì đâu! Bất quá chỉ gọi bọn nha hoàn bà tử lên hỏi vài câu thôi! Ngươi trước mặt vãn bối khóc lóc cái gì.”
Ngũ thái thái lấy khăn lau lau khóe mắt ngữ khí như trước mang theo chút bất bình: “Việc còn chưa điều tra rõ ràng, người đã định tội cho nha hoàn của Ngọc Nhi rồi. Người đây lại tin lời một bà tử ăn nói xàm ngôn. Nếu người thật sự chướng mắt đứa cháu gái này thì nhi tức đưa nàng về Vân Dương thành giao cho ngoại tổ mẫu nàng! Nơi này vẫn để Dao Hoa đến làm bạn với người. Dao Hoa miệng mồm lanh lợi, lớn lên thông minh, chọc người vui vẻ.”
“Nương… con không đi nhà ngoại tổ mẫu.” Nhâm Dao Ngọc nhẹ nhàng lay vạt áo ngũ thái thái, mặt hiện vẻ không muốn.
Ngũ thái thái nhẹ đẩy nàng, mắng: “Ai bảo ngươi tính tình chất phác, không được trưởng bối yêu thương.”
Nhâm Dao Ngọc càng thêm ủy khuất gạt gạt lệ.
Nhâm lão thái thái thấy hai mẹ con nàng như thế, gân xanh nhảy dựng, tức giận vỗ kháng: “Ai nói ta muốn đưa Dao Ngọc đi Vân Dương thành! Nó là cháu gái Nhâm gia ta. Đâu cũng không được đi.”
Đại thái thái mắt thấy chuyện trở nên ồn ào càng khó giải quyết, nếu giờ không đứng ra, đợi lát nữa mọi chuyện kết thúc, lão thái thái chẳng phải tìm bà hỏi tội, nghĩ vậy liền tiến lên kéo tay hai mẹ con Ngũ thái thái: “Ai nói nương không thương Ngọc Nhi? Nếu không thương sao nương lại để bên người dạy dỗ chứ.” Nói xong lại quay sang dỗ dành Nhâm Dao Ngọc: “Hài tử, ngoan, đừng nghe nương con nói lời tức giận. Trong phủ ai không thích con khiêm tốn hữu lễ, hoạt bát đáng yêu? Mau khuyên nhủ mẫu thân con đi.”
Ngũ thái thái nhìn Đại thái thái làm người hòa giải cũng hiểu lý lẽ thu lại tính tình. Nhìn về phía An lục gia đang qùy giữa phòng.
Đại thái thái cũng Ngũ thái thái làm chị em bạn dâu nhiều năm, xưa nay hiểu tính nàng, liền giúp nàng nói với lão thái thái: “Lão thái thái, Ngũ đệ muội nói cũng không phải không có đạo lý. Sáng sớm sương nhiều, bà tử lớn tuổi mắt kém cũng rất có khả năng. Chi bằng, để Quế ma ma đi kiểm kê xem trong phòng có mất gì đáng giá không? Nếu không đáng giá thì đây xem như là một sự hiểu lầm.”
Ngũ thái thái cũng đồng ý nói: “Tức phụ cảm thấy nên kiểm kê những thứ quý giá trong phòng trước. Nhìn xem nha hoàn Ngọc Nhi có thật chân ngoài dài hơn chân trong hay là lãi bà tử xảo quyệt ở đây ăn nói lung tung.”
Đại thái thái nhìn Nhâm lão thái thái, ánh mắt mang theo ý hỏi.
Nhâm lão thái thái nhìn sang Quế ma ma: “Ngươi dẫn người đi sang phòng kia kiểm tra đi.”
Quế ma ma vâng lời rời đi.
Thời gian không sai biệt lắm, nửa canh giờ sau, Quế ma ma dẫn theo vài nha hoàn trở lại.
“Hồi lão thái thái, trong phòng đã đối chiếu kiểm tra kỹ, không mất gì ạ.”
Ngũ thái thái lúc này lửa giận xung thiên chỉ vào Lục An Gia sắc mặt bất an mà mắng: “Tốt cho tên điêu nô ngươi mắt không thấy chủ tử! Ngươi nhìn Ngọc Nhi nhà ta tính tình tốt dễ khi dễ phải hay không? Nha hoàn người khác ngươi không nói lại cố ý nói cấu nha hoàn Ngọc Nhi! Ngươi đây là đánh mặt tq phải không!”
Nhâm lão thái thái ép buộc lâu như vậy cuối cùng lại cho ra kết quả này, trên mặt cũng không vui, đang định lên tiếng thì Lục An Gia vốn bị Ngũ thái thái mắng đến mức muốn vùi mặt vô sàn vội vàng hướng Nhâm lão thái thái biện giải.
“Lão thái thái minh xét, nô tỳ nào dám dùng loại chuyện này đến đây lừa gạt người. Nô tỳ quả thực nhìn thấy cũng không dám nửa câu hư ngôn.”
Quế ma ma nhíu mày nhỏ giọng nói: ” Không có bằng chứng ngươi muốn nhím chủ tử làm sao tin tưởng ngươi? Mệt cho cho còn thay ngươi bẩm báo cho lão thái thái, lần này ta là bị ngươi liên lụy mất hết mặt mũi.”
Lục An Gia nghe vậy giống như bỗng dưng nhớ ra điều gì vội vàng nói: “Nô tỳ, nô tỳ có cách tìm ra chứng cứ.”
Ngũ thái thái tức giận quát: “Ngươi còn muốn bày ra chuyện gì lừa gạt chủ tử đây!”
Lục An Gia vội lắc đầu như trống bỏi: ” Không, không phải! Là nô tỳ biết ngoại viện có bà tử nuôi một con chó, cái mũi rất thính. Lần trước nam nhân nhà họ ra ngoài túi tiền bị cái khất nhi móc túi, kết quả con chó này dẫn người chạy hơn năm con phố đến nhà khất cái kia cuối cùng cũng lấy lại được.”
Mọi người nghe xong đều kinh ngạc.
Nhâm lão thái thái hỏi: ” Thật thông mình như vậy?”
“Có phải hay không lão thái thái cú để nô tỳ đi ngoại viện mang con chó kia tới ngửi mùi trên người hai nha hoàn này sau đó lại đưa nó đi ra hoa viên tất sẽ biết.” An lục gia nhìn lão thái thái
“Vớ vẩn, bao nhiêu người như vậy còn không tìm ta, cái súc sinh kia thì làm được gì. Ngươi đây là muốn nói người còn không bằng súc sinh?” Ngũ thái thái khinh thường phản đối.
Lục An Gia cố gắng: “Nô tỳ cam đoan nhất định có thể tìm được, nếu cuối cùng thật sự không tìm được nô tỳ nguyện ý chịu phạt.”
“Nương…”
Ngũ thái thái quay đầu như muốn nói với lão thái thái gì đó, Đại thái thái nhìn nét mặt lão thái thái lại sang ôn hòa khuyên nhủ Ngũ thái thái: “Nếu bà tử này đã dám nói lời như thế, vậy cứ làm thử xem. Nếu không tìm được không những chứng minh hai nha hoàn này trong sạch còn giữ được thể diện cho Ngọc Nhi. Còn bà tử nói lời xàm ngôn này… Đến lúc đó đánh bản tử rồi đem bán đi. Để xem sau này ai dám trước mặt lão thái thái ăn nói lung tung.”
Ngũ thái thái nghe vậy còn muốn nói thêm lại bị lão thái thái ngắt lời: “Đã như vậy thì để bà tử đó đi đi! Để xem bà ta còn bày ra những chuyện gì! Ngọc Nhi là cháu gái ta, ta tất nhiên phải vì nó làm chủ, ai cũng đừng nghĩ muốn hướng tới nha hoàn bên người nó mà hắt nước bẩn.”
“Đa tạ lão thái thái.” Lục An Gia vui mừng quá đỗi, khấu đầu tạ ơn rồi mới lui ra ngoài.
“Lão thái thái để nô tỳ đi qua nhìn xem?” Quế ma ma xin chỉ thị hỏi.
Nhâm lão thái thái gật đầu ý bảo bà đi.
Lại qua hai khắt, bên ngoài vang lên tiếng ồn ào lẫn tiếng chó kêu, vừa nghe tiếng thì biết là một đại gia hỏa.
Trong phòng, bọn tiểu bối hiếu kì ngoái đầu ra ý muốn nhìn, đáng tiếc là bị rèm cửa che lại, cái gì cũng không thấy.
Chỉ có Nhâm Dao Ngọc thập phần bất an, Ngũ thái thái nét mặt có chút khó coi nhưng vẫn nhịn xuống, còn hướng nữ nhi mình nháy mắt ý muốn nàng an tâm chớ lo.
Chỉ chốc lác, Quế ma ma vén rèm đi vào, rèm này vừa vén lên tiếng chó sủa nghe càng thêm rõ ràng.
“Lão thái thái, cần để hai nha hoàn kia ra ngoài để tiểu cẩu ngửi mùi ạ.”
Hai nha hoàn nghe đến đây đều hoa dung thất sắc, theo bản năng nhìn về phía Ngũ thái thái.
Quế ma ma hướng hai bà tử phía sau đưa mắt, hai người nhanh chóng tiến lên kéo hai nha hoàn ra ngoài.
Thấy hai nha hoàn cơ hồ chân đứng không vững, Quế ma ma tốt bụng lên tiếng an ủi: ” Đừng sợ, cẩu nhi kia mặc dù thân hình to lớn nhưng không cắn người.”
Hai nha hoàn kia dường như vừa ra khỏi cửa đã thét toán lên, người trong phòng nghe được đều giật mình hoảng sợ, lão thái thái thái tay cầm chén trà cũng run lên.
“Sao lại thế này!”
Quế ma ma bước vội vào trả lời: “Không sao! Không sao! Chỉ là hai nha đầu kia gan nhỏ, bất quá các chủ tử không nên ra ngoài kẻo lại hoảng sợ, cẩu nhi kia hình lại lớn như vậy.” Quế ma ma chính mình hoa tay múa chân mô tả cẩu kia lớn chừng hài đồng bảy tám tuổi.
Đại thái thái thấy vậy lên tiếng căn dặn: “Phái vài người đến cánh cửa, đừng cho cẩu kia đi vào.”
Quế ma ma vâng dạ rời đi.
Thẳng đến khi tiếng chó sủa đi xa, người trong phòng mới thở dài nhẹ nhõm.
Lúc này đây, không đến một chung tra Quế ma ma đã quay lại.
Bà đi vào trên tay còn mang theo một cái túi nặng, đi sau là hai nha hoàn mặt như tro tàn và An lục gia vẻ mặt như trút được gánh nặng.
Bát tiểu thư Nhâm Dao Ngọc sắc mặt tái nhợt, túm nhanh vạt áo nương nàng. Ngũ thái thái vỗ vỗ tay nữ nhi, hung hăng trừng mắt hai nha hoàn một cái.
Nhưng hai nha hoàn lúc này đã hoảng sợ đến mức hồn bất phụ thể, không cảm thụ được đạo phong nhận mà bà lia tới.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận