“Lão thái thái, trong núi đá nô tỳ tìm thấy cái này.” Quế ma ma đưa lên một cái túi khá to.
Lão thái thái nhìn lướt qua Ngũ thái thái và Nhâm Dao Ngọc, đưa tay ý bảo Quế ma ma mở ra.
Quế ma ma đem túi đặt trên kháng, đưa tay mở ra, đột nhiên nghe được tiếng hít vào đầy kinh sợ của bà.
Nhâm lão thái thái nhìn lướt qua, đồng tử lập tức co rụt lại, mặt trở nên xanh mét.
Mọi tò mò nhìn lên kháng liền thấy trong túi kia lộ ra một mảnh vải bố lớn bằng hai nàn tay, bên trên là ngoằn nghèo các ký tự được viết từ chu sa, thập phần qủy mị nhìn vô cùng ghê người, chẳng trách một người ổn trọng như Quế ma ma cũng phải hoảng sợ.
Mọi người đang ngồi đây ai cũng có nhìn ra, đây là thuật nguyền rủa mà nhóm phụ nhân hậu viện thường nghị luận.
Đem rơm bó lại thành hình người, lại lấy vải bố trắng đính lên, bên trên viết ngày tháng năm sinh của người bị nguyền, cuối cùng dùng cẩu huyết viết chú ngữ.
Nhâm lão thái thái ánh mắt lạnh lẽo nhìn hai nha hoàn bị dọa đến mức qùy trên sàn: “Các ngươi thế nhưng có gan dám ở trong phủ làm ra loại chuyện ác độc này!”
Hai nha hoàn lạnh rùn qùy phục xuống cầu xin: “Lão thái thái tha mạng, cầu lão thái thái tha mạng.”
Một đại gia tộc, kiêng kị nhất là loại bàn môn tà đạo, là chủ gia đình nhất định không thể tha thứ cho hành vi này. Nếu người hầu phạm phải thì đưa lên nha môn, trước mặt thiên hạ nhận một trăm đại bản.
Tại nha môn nhận một trăm đại bản không khác nào muốn mạng người.
Đại thái thái sắc mặt cực kỳ khó xem: “Các ngươi thật ngu muội, làm sao có thể làm ra chuyện này! Nhâm gia chúng ta sao có thể tha thứ cho các người! Các ngươi…Ai!”
Nha hoàn trên mặt có nốt ruồi giống như có phản ứng, đột nhiên quay đầu nhìn Nhâm Dao Ngọc mặt không chút máu lấy đầu gối làm chân bước vội đến: “Bát tiểu thư cứu mạng, cầu Bát tiểu thư cứu mạng— .”
Ngũ thái thái vốn đang tức giận nghe nàng ta cầu xin lập tức không nhịn được một cước đá tới: “Ngươi im miệng cho ta!”
Nha hoàn kia lúc này đã hoàn toàn hoảng sợ, không quan tâm tất cả hét lên: “Đây đều là của Bát tiểu thư, là tiểu thư bảo nô tỳ đem đi chôn, nô tỳ vốn không biết bên trong là thứ gì!”
Cái nha hoàn còn lại từ khi mở túi đến giờ vẫn khóc lúc này mới nghẹn ngào nói: “Lão thái thái, bọn nô tỳ nào dám dùng những thứ này để nguyền rủa chủ tử, bọn nô tỳ thật sự là phụng mệnh làm việc.”
Nếu kéo theo Bát tiểu thư, Nhâm gia có thể ngại mặt mũi mà không đưa các nàng đến nha môn.
Nhâm lão thái thái lạnh lẽo nhìn Nhâm Dao Ngọc: “Ngươi nói xem chuyện này là thế nào?”
Nhâm Dao Ngọc chân đã mềm nhũn ra, nghe bà hỏi “Oa—” một tiếng liền khóc rống lên.
Ngũ thái thái tức giận tiến lên đem hai nha hoàn đánh ngã, cũng không bận tâm mặt mũi bản thân, mắng: “Hai người các ngươi là cái đồ chân ngoài dài hơn chân trong, loại nước bẩn này mà cũng dám hắt lên người tiểu thư? Chán sống rồi sao!”
Nhâm Dao Ngọc bị bầu không khí trong phòng dọa đến tinh thần bất ổn: “Ta chỉ làm chơi thôi. Ta… Ta… Ta dùng là chu sa không phải cẩu huyết, tam tỷ sẽ không chết.”
Lời này nói ra chính là thừa nhận những cái này là do nàng ta làm.
Nhâm Dao Hoa bị nàng nhắc tới có chút kinh ngạc, lập tức nhìn về mảnh vải bố.
Ngũ thái thái bị chính nữ nhi mình làm cho giận đến ngã ngửa, thật muốn tiến lên cho nó một tát lòng thâm mắng “Ngu xuẩn!”, nhưng bà muốn làm gì cũng đã chậm.
Nhìn mọi người trong phòng dùng vẻ mặt phứt tạp nhìn mẹ con bà, Ngũ thái thái miễn cưỡng nhịn xuống tức giận trong lòng, quay đầu đối Lão thái thái cười làm lành nói: “Nương, Ngọc nhi nó tuổi còn nhỏ, không biết nặng nhẹ. Tỷ muội bọn chúng chỉ đùa nhau chơi thôi, chỉ là làm đến loại chuyện này quả thật hơi quá. Nó không hiểu chuyện chẳng qua bị bọn người dưới châm ngòi, kỳ thật căn bản cũng không hiểu được chính mình đang làm cái gì. Lần này cũng vì con dâu quản giáo không nghiêm, kính xin lão nhân gia người tha cho Ngọc Nhi lần này.”
Việc nguyền rủa tỷ tỷ lại bị bà nói hai ba câu lại thành tỷ muội nháo loạn đùa nhau cho vui.
Thấy Nhâm Lão thái thái trầm mặt không lên tiếng, Ngũ thái thái đưa ánh mắt nhìn về phía Nhâm Dao Hoa, giọng mang ý cười hòa nói: “Dao Hoa, lần này là muội muội con không hiểu chuyện. Con là tỷ tỷ, đại nhân tất có đại lượng không cần cùng nó so đo, nó bất quá nổi tính trẻ con, đối với con không có ác ý. Trước mặt mọi người Ngũ thẩm thẩm thay nó bồi tội cho con.”
Nhâm Dao Hoa không chịu nổi bộ mặt này của bà, khuôn mặt lạnh lùng, cất giọng mỉa mai: “Ngũ thẩm thẩm nói lời này Dao Hoa không rõ, con tha thứ Bát muội thì đại nhân đại lượng, còn không tha thứ thì thành bụng dạ tiểu nhân? Người làm trưởng bối lại không ngại tổn hại tôn nghiêm hướng một vãn bối như con nhận lỗi, con nếu không thuận theo lời người nói, chính là trong mắt không có tôn trưởng? Cái mũ này thật quá lớn, thứ cho Dao Hoa đầu nhỏ, không mang nổi.”
Ngũ thái thái thẹn quá hóa giận, nhưng hôm nay là do con gái bà đuối lý trước, bà không thể không nhịn cơn giận này, đang muốn nói thêm vài câu làm dịu tình hình, bên kia Quế ma ma “Ồ” một tiếng, đem mảnh vải viết ngày sinh tháng đẻ đính sau lưng con rối rút ra, vừa nhìn thấy chữ bên trên liền hoảng sợ không thôi, theo bản năng hướng Lão thái thái nơi đó nhìn thoáng qua.
Nhâm Lão thái thái chú ý tới động tác của bà, ánh mắt nghi ngờ nhìn qua mảnh vải trên tay Quế ma ma, vừa thấy đúng là sắc mặt đại biến, quay đầu nổi giận chỉ vào Nhâm Dao Ngọc quát mắng: “Súc sinh! Quỳ xuống!”
Nhâm Dao Ngọc đang thút thít, thấy Nhâm Lão thái thái trong lúc bất chợt giận tím mặt, sợ tới mức thân mình run lên liền quỳ rạp xuống đất.
Ngũ thái thái vốn còn muốn nói chuyện với Nhâm Dao Hoa nghe bà quát liền sửng sốt, quay đầu: “Nương…”
“Đừng kêu ta là nương! Xem xem ngươi nuôi ra cái thứ tốt gì này!” Nhậm Lão thái thái dậy thở hổn hển, cầm lấy kia con rối rơm ném vào Ngũ thái thái, vừa vặn lại ném trúng mặt.
Ngũ thái thái sửng sốt, lập tức cảm thấy có chút khuất nhục, hốc mắt lập tức liền đỏ.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi bà được gả đến nhà này bị Lão thái thái mắng mỏ như vậy.
Khi nhỏ còn ở nhà, ai cũng yêu thương cưng chiều bà hết mực, chưa từng nhận chút ủy khuất. Sau khi gả đến đây làm dâu, Nhâm Lão thái thái cũng xem bà như khuê nữ ruột thịt, trước giờ đều hết mực chăm sóc. .
Lần này lại trước mặt Đại thái thái cũng nhiều vãn bối như vậy quăng cái thứ dơ bẩn này vào mặt bà.
Ngũ thái thái ủy khuất, nước mắt như mưa từng giọt từng giọt rơi, bà nâng tay áo lau khóe mắt, muốn biểu đạt mình bất mãn, nhưng ánh mắt vừa nhìn thấy con rối cùng dòng chữ trên mảnh vải, thân mình cứng đờ, nửa câu cũng không nói ra được.
Trong phòng mọi người cũng thấy rõ ràng dòng ghi ngày sinh tháng đẻ trên mảnh vải, nháy mắt trong phòng lặng ngắt như tờ, không dám lên tiếng.
Dòng chữ kia là dùng chu sa viết lên, nhìn thấy ghê người, nhưng đáng sợ hơn là phía trên không phải ngày sinh tháng đẻ của Nhâm Dao Hoa.
Nhâm Dao Hoa sinh vào giờ Mùi mùng sáu tháng tám năm Canh Ngọ, kia trên đó viết dù là canh giờ hay ngày tháng đều đúng, nhưng lại là năm Canh Dần.
Nhâm phủ trên dưới đều biết, Nhâm Lão thái thái sở dĩ đối với Tam tiểu thư Nhâm Dao Hoa vài phần yêu thương, không chỉ vì Nhâm Dao Hoa giống bà lúc còn trẻ, mà còn vì Nhâm Dao Hoa sinh cùng ngày cùng tháng còn cùng canh giờ.
Rối rơm này dùng để nguyền rủa không ai khác, chính là Nhâm Lão thái thái.
Nhâm Dao Kỳ từ đầu đến cuối đều đem tất cả thâu vào mắt, sự kinh ngạc trên mặt mẹ con Ngũ thái thái cùng với Nhâm Dao Hoa không phải làm bộ.
Hiện tại nàng rốt cục hiểu được vì sao đời trước Ngũ thái thái sẽ một mực chắc chắn Nhâm Dao Hoa hãm hại Nhâm Dao Ngọc.
Nhìn biểu hiện của Nhâm Dao Ngọc, rối rơm này quả thật do nàng làm ra, nhưng nàng viết ngày sinh tháng đẻ của Nhâm Dao Hoa, cuối cùng không biết như thế nào lại biến thành Nhâm Lão thái thái.
Kết quả Nhâm Dao Ngọc bởi vậy bị Nhâm Lão thái thái chán ghét, mà Nhâm Dao Hoa một lần nữa được tư cách vào ở Vinh Hoa viện, thử hỏi còn ai có động cơ hãm hại Nhâm Dao Ngọc hơn Nhâm Dao Hoa chứ?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận