Ngũ thái thái từ khi ra đời đến bây giờ, vẫn luôn xuôi gió xuôi nước. Nay lại bị một thiếp thất tính kế, bà làm sao có thể nuốt xuống cơn giận này?
Liền nổi giận đùng đùng chạy tới Vinh Hoa viện tìm Nhâm Lão thái thái cáo trạng. Lúc ấy, Nhâm Lão thái thái đang cùng Tiếu đại cô dùng cơm trưa.
Ngũ thái thái cũng mặc kệ không để ý nhiều như vậy, sau khi xông đến liền bắt đầu khóc, lên án Phương di nương rắp tâm hại người vì để cho con gái của mình xuất đầu, thiết kế Nhâm Dao Ngọc. Cuối cùng còn kéo Tiếu đại cô đang muốn im lặng ngồi bên mắng thêm vào.
Nhâm Lão thái thái lúc này liền xụ mặt xuống: “Làm càn! Ai cho phép ngươi không lớn không nhỏ tùy ý khóc lóc om sòm? Mặt mũi Nhâm gia đều bị ngươi đánh mất hết! Mau trở về!”
Lâm thị chưa bao giờ bị Lão thái thái dùng thần sắc nghiêm nghị, lời nói gay gắt như vậy, ngẩn người một lúc liền ôm mặt khóc.
Bấy giờ Đại thái thái mới nhận được tin tức chạy tới, đem Lâm thị kéo qua một bên khuyên giải an ủi.
Tiếu đại cô sắc mặt xấu hổ đứng dậy cáo từ, Lão thái thái mười phần căm tức Lâm thị chuyện tốt không làm, trước mặt người ngoài làm bà mất mặt, nói vài câu vài câu khách sáo giữ Tiếu đại cô lại, mới quay sang nhìn Quế ma ma ý muốn bà tiễn Tiếu đại cô ra cửa.
Quế ma ma hiểu ý liền phân phó nha hoàn Kim Liên đi lấy bạc, trên mặt tràn đầy tươi cười tiễn chân Tiếu đại cô.
Đám người vừa đi, Nhâm Lão thái thái liền phát tác: “Là ngày thường ta dung túng ngươi quá mức để hôm nay ngươi không hiểu phép tắc như vậy! Kể từ hôm nay, ngươi đi từ đường cùng Ngọc Nhi bế môn tư quá đi! Đến khi nào suy nghĩ thấu đáo thì ra ngoài!”
Ngũ thái thái ủy khuất, bà sở dĩ ở trước mặt Nhâm Lão thái thái làm càn như vậy là vì Nhâm Lão thái thái trong ngày thường xem bà như nữ nhi mình, thỉnh thoảng bà tùy hứng như vậy vài lần, Nhâm Lão thái thái còn có thể vì bà trước mặt chị em dâu trong nhà cùng bọn vãn bối mà che lấp giúp bà.
Mẫu thân bà Lâm Đại thái thái đã từng nhắc nhở nhiều lần, căn dặn nàng cẩn thận một chút, bà bà cho dù tốt cũng không phải mẹ ruột, bảo bà ở nhà chồng cẩn tuân làm việc, bà trước giờ đều không cho là đúng.
“Nương, nếu không phải Phương Nhã Như con tiện nhân kia tính kế Ngọc Nhi nhà con, con sao có thể như thế?” Ngũ thái thái giọng nói mềm nhũn chút, khóc nói.
Nhâm Lão thái thái tức giận đến chụp bàn: “Cái gì tiện nhân? Cho dù nó không gả đến ta Nhâm gia tới cũng là biểu tỷ ngươi! Ngươi nói Phương thị hãm hại Ngọc nhi, nó hãm hại như thế nào, nhân chứng vật chứng rõ ràng, Ngọc Nhi cũng đã thừa nhận đồ là từ tay nó ra!”
Ngũ thái thái nghẹn lời, bà đúng là lấy không có chứng cứ.
Nhưng bà quen biết Phương Nhã Như hơn hai mươi mấy năm, bà hiểu rõ con người Phương Nhã Như hơn ai hết. Nếu nói chuyện lần này Phương Nhã Như không động tay vào, bà là chết cũng không tin.
Dựa vào cái gì người khác bị xui xẻo, chỉ mình nàng ta chiếm được chỗ tốt? Loại chuyện hại người lợi mình này, trong cuộc đời Phương Nhã Như trình diễn vô số lần, nàng ta chính là loại người dẫm đạp lên người khác để đi lên.
“Cho người thu dọn đi, ta không ăn!” Nhâm Lão thái thái thấy nàng không nói lời nào, nhận định là nàng càn quấy, mười phần nổi giận.
Đại thái thái thấy thức ăn trên bàn cơ bản còn chưa động tới, liền cẩn thận khuyên vài câu.
Bên kia Ngũ thái thái không cam lòng nói: “Nương, người phạt con đi từ đường con không có nửa câu oán hận. Nhưng là Ngọc nhi nàng xương cốt yếu, có thể hay không trước để cho nó ra ngoài? Về phần chứng cứ ngài nói, con… Con tạm thời còn không lấy được, bất quá con sẽ cho người đi nhà mẹ con xin cho vài bà tử lợi hại đến đây, hình nộm kia có người động tay hay không con không tin không tra được!”
Nhâm Lão thái thái gân xanh bên thái dương nhảy dựng: “Con dâu cả! Đem nó nhốt vào từ đường cho ta! Không có lệnh của ta nếu ai dám một mình xuất phủ, một khi phát hiện, loạn côn đánh chết!”
“Nương —— “
Đại thái thái bước lên phía trước đi đem Lâm thị giữ chặt, nhỏ giọng nói: “Ngũ đệ muội, ngươi như thế nào hồ đồ như thế? Tuy nói ngươi từng là nữ nhi Lâm gia, nay đã là con dâu Nhâm gia. Có câu là việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, loại chuyện này tại sao có thể làm cho nhà mẹ đẻ đệ muội nhúng tay? Đây không phải rõ ràng nói cho nhà mẹ đẻ muội ở nhà chồng bị ủy khuất sao?”
Đại thái thái liếc mắt nhìn Lão thái thái một cái, lại nói: “Hơn nữa, trưởng bối nhà mẹ đệ muội tự nhiên vô cùng tốt, nhưng là…Nhóm bà tử chẳng có mấy người tốt. Muội không nhớ Trần ma ma bên cạnh muội sao?”
Lâm thị sửng sốt, tựa như nhớ ra chuyện gì đó, sắc mặt trắng bệch.
Lâm thị là nữ nhi được sủng ái nhất Lâm gia, thời điểm xuất giá bên cạnh làm sao có thể thiếu vài cái nha hoàn bà tử hồi môn có năng lực chứ, Trần ma ma này là nương nàng ta ngàn chọn vạn chọn mới được một người.
Trần ma ma đích thực là người có năng lực, chuyện về Phương di nương cũng là bà từ miệng Trần ma ma mà biết được.
Nhưng vài năm trước, Trần ma ma bị phát hiện lén lút qua lại với nam nhân, còn trộm đưa nam nhân vào viện để vui hoan. Chuyện này thiếu chút nữa liên lụy thanh danh nàng, cuối cùng vẫn là Nhâm Lão thái thái thủ đoạn sắt thép mới trấn áp được. Cũng bởi vì lần đó, mấy nha hoàn bà tử bên cạnh bà người nào nên chết thì chết người nào nên bán thì bán.
Lâm gia cũng bởi vì chuyện này biết mình đuối lý, mà không dám đưa người tới nữa.
Cũng may Nhâm Lão thái thái đối với bà mười phần yêu thương, bà ở Nhâm gia cũng không bị thua thiệt gì, cho nên Lâm gia cũng yên tâm.
Nay nghe Đại thái thái nhắc tới sự tình này, Lâm thị dĩ nhiên cả người không được tự nhiên, cũng không dám nói muốn về nhà mẹ đẻ xin người nữa.
“Còn đứng lỳ ở đây làm gì? Lời của ta không nghe thấy sao?” Nhâm Lão thái thái mặt lạnh đuổi người.
“Đúng, nương. Con đây liền mang Ngũ đệ muội đi ra ngoài.” Đại thái thái kính cẩn nghe theo nói, tiếp theo lại kéo Ngũ thái thái đang bực tức đi ra ngoài.
Đúng lúc này, Quế ma ma tươi cười đầy mặt bước vào nói: “Lão thái thái, Tam lão gia cùng Ngũ lão gia đã trở lại! Xe ngựa đã đến cửa!”
Nhâm Lão thái thái sắc mặt dễ nhìn rất nhiều: “Lão Tam cùng lão Ngũ đã về? Không phải nói bị tuyết lớn ngăn trở, phải trì hoãn mấy ngày sao?”
Đại Chu triều không thiếu người xuất thân thương hộ muốn tham gia thi cử, Nhâm gia Nhị Lão thái gia lúc còn trẻ từng muốn tham gia cử sĩ để vẻ vang gia tộc. Đáng tiếc nhiều lần thử nhưng không được, cuối cùng chỉ đậu được tú tài.
Cũng may đến thế hệ này, Nhâm gia cũng không thiếu tiền, Nhâm Lão thái gia cũng bỏ không ít tiền để đệ đệ mua một quan chức nhỏ, đương nhậm chức ở Bạch Hạc Trấn
Con lớn nhất Lão thái gia chi thứ hai gọi là Nhâm Thời Viễn ở Nhâm gia đứng hàng thứ hai, lưu lại Bạch Hạc trấn hầu hạ mẫu thân, tiểu nhi tử là Nhâm Thời Tự đứng hàng thứ tư đang cùng Nhâm Nhị lão gia trên kinh, cưới một chính nữ quan ngũ phẩm ở kinh thành, được Nhạc gia mua cho một chức ở phủ Nội vụ.
Phòng lớn Ngũ lão gia Nhâm Thời Mậu hàng năm đều có mấy tháng đi theo thúc phụ mình đến kinh thành học cách xã giao của viên chức.
Tam lão gia Nhâm Thời Mẫn xem như một dị số ở Nhâm gia, hắn không thích kinh thương cũng không thích quan vị, lại cảm thấy hứng thú với ngâm thơ vẽ tranh đàn ca nhạc họa. Hắn lần này vào kinh là đi tham gia hội họa năm năm một lần được tổ chức ở kinh thành, một lần đi là nửa năm.
Hôm nay huynh đệ hai người kết bạn mà về.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận