Ngũ thái thái lập tức ngừng bước chân, sợ hãi lẫn vui mừng làm cho nàng trong nháy mắt liền tràn đầy sức sống, oán khi cùng ủy khuất lúc nãy thoáng cái đã không thấy bóng dáng.
“Đại tẩu ngươi xem một chút mắt muội có sưng không?” Lâm thị vội lôi kéo ống tay áo Đại thái thái, có chút thẹn thùng hỏi.
Đại thái thái vẫn không nói gì, bọn nha hoàn bà tử trong phòng Lão thái thái ngược lại che miệng nở nụ cười, không khí vừa mới khẩn trương đè nén cũng không còn.
Lão thái thái nhìn lại: “Như thế nào còn ở nơi này?”
Lâm thị mặt đầy khẩn cầu nhìn về phía Lão thái thái: “Nương, Mậu lang đã trở lại, con…”
Nhâm phủ người người đều biết, Ngũ thái thái cùng Ngũ lão gia từ nhỏ là thanh mai trúc mã, sau khi kết hôn vợ chồng son cũng có chút tranh cãi nhưng dù sao cũng là đầu giường cãi nhau cuối giường hòa. Chỉ cần Ngũ lão gia ở nhà, hai người cứ như hình với bóng.
Nhâm Lão thái thái yêu thương ấu tử, nàng dâu này lại là người nhà mẹ đẻ, bởi vậy cũng liền mở một con mắt nhắm một con mắt.
Bất quá lần này, Lâm thị hiển nhiên là chọc giận Lão thái thái, Lão thái thái nghiêm mặt quát lớn: “Lời của ta ngươi làm gió thổi bên tai?”
Đại thái thái lôi kéo Ngũ thái thái đang cao hứng hơi quá nhỏ giọng nói: “Ngũ đệ muội, ánh mắt muội sưng như quả đào, phấn trang điểm cũng nhòe rồi…”
Lâm thị đưa tay sờ sờ mặt, nóng nảy: “Nương, con đây đi về trước rửa mặt.” Nói xong bản thân liền vội vội vàng vàng chạy ra ngoài. Căn bản đã quên Lão thái thái muốn nàng đi từ đường tư quá.
Nhâm Lão thái thái cơn tức lại tới nữa, chỉ vào bóng lưng nàng nói với Đại thái thái: “Ngươi nhìn nó một cái, ngươi nhìn nó xem, quy củ ở đâu? Đều vô pháp vô thiên!”
Đại thái thái cúi đầu cười một tiếng, tiến lên sai bảo bọn nha hoàn đem bàn dọn đi, mới ôn hòa nói: “Ngũ đệ muội biết ngài từ trước đến giờ thương nàng, đây là cùng ngài thân cận mới có thể như thế.”
Nhâm Lão thái thái hừ lạnh một tiếng: “Là ta cưng chiều nó quá mức, hôm nay ngay cả ta nó cũng không coi vào đâu!”
Lời vừa nói ra, bên ngoài đã có một thanh âm vang dội vọng vào: “Ai dám không đem nương ngài để vào mắt? Con là người đầu tiên không tha cho hắn!”
Ngay sau đó rèm vén lên, hai nam tử chiều cao không khác nhau mấy cùng tiến vào.
Người đi trước có đôi mắt to tròn, trên má có hai lúm đồng tiền thật sâu, có mấy phần giống Lão thái thái, làm cho hắn có chút trẻ hơn so với tuổi thật, người đã hai bảy hai tám mà nhìn cứ giống như hai mươi.
Nam tử đi sau hắn nhìn thành thục hơn không ít, bộ dạng thanh tú ánh mắt chính khí, khí trời lạnh như vậy trên người chỉ mặc một chiếc đơn bào màu trắng, tư thái tao nhã, hành động phiêu dật như tiên.
Nhâm Lão thái thái nhìn nam tử có gương mặt trẻ con lạnh lùng bảo: “Lời này là ngươi nói đó! Đến lúc đó đừng chối không chịu làm!”
Nhâm Thời Mậu chỉ thuận miệng nói ai ngờ thấy tình hình không đúng, con ngươi đảo một vòng, lập tức kéo Nhâm Thời Mẫn tiến lên, cười hì hì dập đầu cho Nhâm Lão thái thái, đem trọng tâm đề tài phía trước bỏ qua.
Lão thái thái tầm mắt chuyển đến y phục Nhâm Thời Mẫn, cau mày nói: “Con đây là mặc cái gì? Người hầu hạ bên cạnh đều chết cả rồi sao?”
Nhâm Thời Mẫn không chút hoang mang ngẩng đầu: “Thưa mẫu thân, cái này gọi là vọng tiên bào, là kiểu đang thịnh hành trong kinh thành, nhóm sĩ lâm danh sĩ ai cũng có một chiếc. Đây là do đích thân Mộ Anh ma ma tự tay may. Ngũ đệ cũng có một chiếc tương tự, chẳng qua là màu xanh vân cẩm.”
“Trở về đổi cho ta! Nếu bị phụ thân ngươi thấy nhất định bị phạt đi từ đường! Tất cả đứng lên đi.” Nhâm Lão thái thái nét mặt không vui.
Nhâm Thời Mẫn cũng không tranh cãi, tư thế tao nhã đứng dậy, nha hoàn một bên biết tính tình hắn, liền quỳ gối sửa lại chỗ bị nhăn.
Bên kia Nhâm Thời Mậu đã ngồi đến trên giường cùng Lão thái thái nói đến chuyện trên đường đi: “… Vốn là muốn trì hoãn mấy ngày, vừa vặn gặp Hàn gia phụ tử, thương đội bọn họ nhiều người có người đặc biệt mở đường, con cùng Tam ca sau đó về cùng bọn họ.”
“Nếu đã nhận ân tình của người ta, lát nữa nhớ bảo quản gia đưa một phần lễ sang.” Nhâm Lão thái thái công đạo.
Nhâm Thời Mẫn đi đến ngồi ở chiếc ghế bên cạnh, nhận chén trà nha hoàn dâng lên: “Con đã tặng Hàn gia công tử một bộ tranh chữ.”
“Tranh chữ gì?”
“Hàn công tử thấy tranh chữ của Tam ca, mười phần thích. Tam ca đã đem một bộ tranh chữ đắc ý nhất của ca mới đây tặng cho hắn.” Nhâm Thời trừng mắt nhìn Mậu Nhâm Thời Mẫn.
Nhâm Lão thái thái nhìn bọn họ một cái: “Kia bất quá chỉ như đồ chơi tiểu hài tử, sao tính là tạ lễ? Con tý nữa nhớ dặn quản gia chuẩn bị một phần hậu lễ đưa sang, nếu có thời gian thì chính mình đi sang bên đó, hoặc để gã sai vặt bên cạnh ngươi cùng quản gia đưa sang.”
Nhâm Thời Mậu cười hì hì nói một tiếng đã biết, Nhâm Thời Mẫn chỉ nhíu nhíu mày nhìn mẫu thân hắn, chung quy vẫn lắc đầu một cái tự mình uống trà.
Mẹ con ba người nói vài lời, Nhâm Lão thái thái thấy Nhâm Thời Mậu tuy rằng luôn luôn tại gom góp thú vị nhi, tâm tư đã không ở trong này, trong lòng hiểu rõ cũng làm bộ như không biết, ngược lại đối Nhâm Thời Mẫn nói: “Lý thị cùng Hoa nhi đã trở lại, con về đi gặp một chút đi.”
Nhâm Thời Mẫn ngẩn người, mới gật đầu tháp nói giọng: “Vâng, mẫu thân.”
Nhâm Thời Mậu cao hứng đứng dậy: “Con với Tam ca cùng đi đi, đi về trước đổi thân xiêm y, lát nữa lại cùng nương nói chuyện.”
Nhâm Lão thái thái nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn: “Ta có cho con đi sao? Con lưu lại, ta còn có chuyện phải nói với con!”
Nhâm Thời Mậu có chút thất vọng, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xuống, cười nói: “Được rồi, con cũng muốn ở bên mẫu thân nhiều một chút, chỉ cần mẫu thân người không chê con đi đường phong trần mệt mỏi, xiêm y dơ bẩn.”
Nhâm Lão thái thái nghe vậy hừ lạnh một tiếng, không trúng kế của hắn.
Nhâm Thời Mẫn đặt tách trà xuống, đứng dậy cáo lui. Trước khi rời đi bỗng nhiên quay sang nói với nha hoàn lúc nãy châm trà cho hắn nói: “Nước không đủ nóng, lần sau loại trà Vũ Di này nhớ nên dùng nước vừa đun sôi.”
“Nô tỳ nhớ kỹ, Tam lão gia.” Nha hoàn vẻ mặt đau khổ cúi đầu đáp.
Nhâm Thời Mẫn tiêu sái rời đi.
Đợi lúc đến trước cửa Tử Vi viện, xa xa, trên cửa viện hắn nhìn thấy một thân ảnh khoát áo lông thật dày, dùng mũ trùm đầu đem mình gói đến cả người không lọt gió.
Đến gần chút, người nọ dường như nhìn thấy hắn, vội vàng đi trước đón hai bước, thiếu chút nữa vì vội vàng mà ngã sấp xuống, mũ trùm đầu cũng bởi vậy trượt khỏi đầu, lộ ra một gương mặt tinh xảo.
Nhâm Thời Mẫn thấy thế cười ha ha, bước nhanh tới, thanh âm trong trẻo sung sướng quanh quẩn trong đình viện: “Dao Dao, con là đang đợi phụ thân sao?”
Nhâm Dao Kỳ nhìn nam tử tuấn lãng đang đi về phía mình, nhìn lông mày hiên ngang của người đó, nhìn dáng vẻ đi đường cũng chú ý hình tượng của người đó, trước mắt bỗng thấy mơ hồ.
“Phụ thân…”
Nàng đã từng trách cha mình, trách hắn một lòng chỉ trầm mê trong thi họa, đối với mọi chuyện trong Nhâm gia không quan tâm, đối với quyết định cửa trưởng bối không có nửa quyền lên tiếng.
Nhưng cuối cùng, con người ấy lại dùng tính mạng của mình đến vì nàng đấu tranh.
Nhâm Dao Kỳ chợt nhào tới ôm lấy Nhâm Thời Mẫn, đem tất cả nước mắt đều chôn hết vào ngực hắn.
Nhâm Thời Mẫn vốn còn thật cao hứng, lúc này thân mình cứng đờ, mặt đầy rối rắm lom lom nhìn đỉnh đầu tiểu nữ nhi, rốt cục vẫn không nhịn được đem hai tay ấn lên bả vai của nàng đem người kéo ra.
“Dao Dao, xiêm y phụ thân đều bị con làm bẩn!” Nhâm Thời Mẫn một mặt ghét bỏ nhìn một đoàn nước đọng nơi ngực kia, chỉ trích nói.
Nhâm Dao Kỳ nhìn hắn bộ mặt ghét bỏ nói những lời đó chỉ “Phì” cười một tiếng, rốt cuộc khóc không được : “Phụ thân, người vẫn như vậy…” Nàng nhẹ giọng nói.
“Cái gì?”
Nhâm Thời Mẫn lấy khăn tay ra trước đem xiêm y chính mình lau sạch sẽ, mới dùng hai ngón tay đưa khăn cho Nhâm Dao Kỳ.
“Mau lau mặt, bẩn giống như tiểu miêu nhi.”
Nhâm Dao Kỳ không nói gì nhìn khăn tay hắn đưa cho nàng, lắc lắc đầu, từ cổ tay áo móc ra khăn của nàng: “Không có, ngài đã trở lại, con rất vui vẻ.”
Nhâm Thời Mẫn tiện tay ném khăn, vỗ vỗ đầu Nhâm Dao Kỳ: “Ngoan, phụ thân nhớ con muốn xiêm y cùng trang sức, ta mua cho con hai thùng lớn, đợi lát nữa cho người đưa đến phòng con.”
Nhâm Dao Kỳ đang muốn nói cái gì, đã thấy Nhâm Thời Mẫn đem tầm mắt dời đến phía sau nàng, còn ngẩn người.
Nàng cũng quay đầu, chỉ thấy Nhâm Dao Hoa một thân áo bông sắc đó đứng sau cửa viện, đang nhìn nàng cùng Nhâm Thời Mẫn.
“A, Dao Hoa đã trở lại?” Nhâm Thời Mẫn mặt hiện ý cười hướng Nhâm Dao Hoa gật gật đầu.
Nhâm Dao Hoa tiến lên vài bước quỳ gối hành lễ với Nhâm Thời Mẫn: “Phụ thân.” Nàng tư thái đoan chính, cúi thấp đầu làm cho nàng nhìn qua ít đi vài phần ương ngạnh cùng kiêu ngạo ngày thường.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận