Đang lúc lúc này, bên ngoài vang lên một loạt tiếng bước chân, sau đó màng bị xốc lên.
Một nha hoàn mặc áo gấm màu lục, váy bông vải màu xanh lam, gương mặt thanh tú đi đến:“Chu ma ma, xe ngựa của Tam thái thái đã đến cửa, Đại thái thái đã an bài người đi cửa hông nghênh đón, di nương bảo ngài nhanh chóng sắp xếp người thu dọn nhà giữa cùng Đông Sương phòng, Địa Long đều phải đốt nóng. Mặt khác đi xem chăn đệm có bị ẩm mốc không, nếu không dùng được nữa thì phải thay cái mới.”
Chu ma ma vốn đang ngồi trên ghế nhỏ trước giường, nghe nha hoàn nói thế kích động đến mức nhảy dựng lên, ngay cả ghế nhỏ kia cũng bị động tác của bà làm lung lay, phát ra thanh âm kót két: “Cái gì? Sao lại nhanh như thế ? Chẳng phải báo rằng chạng vạng mới đến ư? Bây giờ mới qua trưa còn chưa được bao lâu nữa.”
“Ai nha, bây giờ ngài còn hỏi cái đó để làm gì? Dù sao nn cũng phải nhanh lên một tý là được mà, người mau nhanh lên đi .” Dứt lời liền lật đật chạy đi .
Chu ma ma ở trong phòng lay hoay hai vòng, rốt cục vẫn giậm chân quay đầu nói với Nhâm Dao Kỳ một câu:“Nô tỳ trước đi xuống an bài.”
Chu ma ma vén rèm đi ra, trong phòng nháy mắt trở nên yên tĩnh.
Nhâm Dao Kỳ nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, con ngươi trong trẻo như nước.
Có thể là bởi vì tuyết rơi, cách tấm giấy bóng dán cửa thật dày bên ngoài chỉ một mảnh tối u, tuy nói là vừa qua buổi trưa, lại giống thời điểm trời vừa sáng.
Nhâm Dao Kỳ lẳng lặng ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi, chờ động tĩnh bên ngoài, mẫu thân trở về chắc chắn sẽ đi sân viện lão thái thái vấn an trước, sau đó mới quay về Tử Vi Viện.
Hai nha hoàn lúc trước Chu ma ma đuổi đi cũng đã quay lại.
“Tuyết Lê, ngươi có nhìn thấy không? Thị vệ Yến Bắc vương phủ thật là một người so với một người càng cao lớn dũng mãnh, so với mấy hộ vệ ngoại viện đều uy phong hơn nhiều, đáng tiếc một đám người đều là mặt lạnh, ngay cả Hàn Lộ người bên cạnh Tứ tiểu thư đi đến bọn họ cũng không thèm nâng mắt.”
“Nha, thời điểm ta đi đến người của Yến Bắc vương phủ đều đã đi cả rồi. Vậy ngươi có nhìn thấy lão vương phi hay không? Nghe nói bà ấy là con gái của tiên hoàng, là công chúa a.”
“Vương phi như thế nào sẽ vô duyên vô cớ vào phủ chúng ta? Nàng chỉ phái người hộ tống Tam thiếu phu nhân cùng Tam tiểu thư về phủ thôi. Bất quá nữ nhân cho dù thân phận cao đến đâu không thể sinh con thì có gì tốt, cho dù là công chúa cũng phải nhường nhịn nữ nhân khác.”
“Này… Nữ nhi của hoàng đế sẽ có chút khác biệt chứ?”
“Có cái gì khác biệt ? Yến bắc vương gia hiện tại cũng không phải từ bụng vị này chui ra, mà là con của Vân thái phu nhân kia. Công chúa sinh không ra con, thì chỉ giống như ông trời không đổ mưa, vật nuôi không được chủ thương yêu, còn có thể có cách gì?”
“Cũng có chút đạo lý. Chúng ta vẫn là đừng nghị luận những chuyện này, nếu để Chu ma ma vào thấy được lại quở trách.”
“Yên tâm đi, lúc nãy ta thấy Chu ma ma đang dẫn người đến nhà giữa quét dọn, làm sao có thời gian đến quản chúng ta? Hơn nữa, Chu ma ma nếu có thấy bất quá cũng răn dạy một phen thôi, nếu là chạm tới vị Chu ma ma bên cạnh tam thái thái kia, vậy thì thật xong rồi.”
“Nha, hiện tại Tam thái thái quay về, mọi chuyện trong viện không phải do vị Chu ma ma kia giải quyết, chúng ta đây…”
“Không thể nào? Chúng ta cũng không phải là người của Tam thái thái, chúng ta cùng Chu ma ma đều là Phương di nương đưa đến chăm sóc Ngũ tiểu thư.”
“Nhưng mà…”
“Suỵt– có người đến.”
Bên ngoài đột nhiên im lặng, còn trong vườn vốn yên lặng lại ồn ào vang lên tiếng bước chân. Nhâm Dao Kỳ ngồi thẳng thân mình, nhìn cửa sổ bên ngoài có bóng người đi qua, phương hướng giống như đi đến nhà giữa.
“Tam thái thái cùng tam tiểu thư đến sân viện lão thái thái, không quá nửa canh giờ sẽ hồi Tử Vi Viện, các ngươi động tác lưu loát chút, nhìn xem thiếu này nọ lập tức trở về bên cạnh Đại thái thái.”
Nhưng là Nhâm Dao Kỳ đợi nửa ngày, cũng không có người trở về, ngược lại bên ngoài người lui kẻ tới, người đáp kẻ hỏi, tiếng khuâng vác đồ đạc vẫn ồn ào như trước.
Chén thuốc Nhâm Dao Kỳ dùng lúc trước có một ít dược hiệu an thần, càng về sau thì chống đỡ không được ngủ thiếp đi, chỉ là trong lòng vẫn còn luôn nhớ tới, đến giờ lên đèn liền tỉnh lại.
Nàng cảm giác được có người ngồi bên giường mình, liền lập tức mở mắt.
Trên bàn đặt giữa phòng đã đốt lên một ngọn nến, bộ dáng như đã đốt chừng một tất*, vừa mới tỉnh bị ánh sáng mờ nhạt kia đâm vào mắt có chút không thoải mái, nàng không khỏi nghiêng nghiêng đầu.
*1 tấc = 3.33 cm.
“Dao Kỳ ngươi tỉnh?” Một thanh âm ôn nhu vang lên, nghe thấy thanh âm này làm Nhâm Dao Kỳ sửng sốt.
Người nọ như chú ý thấy nàng khó chịu, đứng dậy đem nến chuyển đến trên kỉ trà rồi mới quay trở lại.
“Hiện tại tốt hơn sao?”
Nhâm Dao Kỳ gật gật đầu, đôi mắt nữ tử trước mặt nói:“Di nương đến từ lúc nào?”
Mặc dù có chút che bóng, nàng vẫn nhìn rõ ràng nữ tử bên cạnh, nàng mặc một kiện áo gấm màu tím nhạt thêu Lan Thảo, chọn một chiếc váy trắng, mái tóc đen vấn thành một búi, trên chỉ cài một cây trâm vàng kiểu dáng độc đáo.
Khuyên tai trân châu nhẹ rũ, để lại bên sườn mặt một bóng râm, khiến người khác nhìn ra một loại hàm xúc uyển chuyển tinh tế.
Đây là Phương di nương, nữ tử Giang Nam. Ngôn hành cử chỉ của nàng luôn tao nhã ôn nhu, như mỹ nữ bước ra từ cổ họa của danh nhân.
Toàn bộ người Nhâm gia ‘quý phủ’ đều nói nàng không chỉ là mỹ nhân, còn là người có tâm địa Bồ Tát.
Tử Vi Viện từng có vài nha hoàn cố ý học cách Phương di nương đi đứng nói chuyện, bị Tam tỷ Nhâm Dao Hoa gặp được, Tam tỷ liền sai Chu ma ma tìm roi tre hung hăng quất một cái, làm bắp chân cùng mu bàn chân đều huyết nhục mơ hồ, sau đó nhốt vào sài phòng*.
*Sài phòng: Phòng chứa củi.
Bởi vì lúc đó đang giữa hè, sau ba ngày nhốt trong đó, bọn nha hoàn từ đầu gối trở xuống đều hóa giòi.
Trong thời gian một năm mẫu thân cùng Tam tỷ đi thôn trang, lão thái thái đem Tử Vi Viện tính cả nàng cùng giao cho Phương di nương chăm sóc.
Trong ấn tượng của nàng ở kiếp trước, vị Phương di nương này tựa hồ đối với nàng ngoan ngoãn phục tùng, cực vì chăm sóc chiếu cố, thậm chí ngay cả nữ nhi của chính bà-cửu muội muội-Nhâm Dao Anh cũng vì vậy mà vô cùng căm ghét nàng.
“Vừa tới không lâu, ta nhìn thấy người một thân đều là mồ hôi, rất nóng sao?” Nói xong, đưa bàn tay còn mang theo hơi lạnh đặt lên trán nàng.
Nhâm Dao Kỳ không hề động:“Ừ.”
Phương di nương than nhẹ:“ Nếu nóng tại sao ngươi không nói? Lúc ngươi vừa bệnh vẫn kêu lạnh, đắp ba tầng chăn còn lạnh đến run lên, ta mới bảo người đem ngươi chuyển đến trên kháng. Hiện tại ngươi không còn lạnh, nghĩa là bệnh đã tốt hơn nhiều lắm. Đợi lát nữa ta kêu người đem giường thu thập, đêm nay vẫn là ngủ trên giường đi, dù sao ngũ giường cũng rộng rãi thoải mái hơn.”
Nhâm Dao Kỳ gật gật đầu.
Phương di nương nhìn nàng trong chốc lát, cân nhắc nói:“Dao Kỳ, mẫu thân cùng Tam tỷ ngươi đã trở lại, về sau chuyện tình trong viện di nương sợ không thể nào quan tâm được, ngươi về sau vẫn nên theo tam tỷ ngươi nhiều hơn. Nàng tính tình cao ngạo, lại được trưởng bối yêu thương, ngươi nếu khắp nơi cùng nàng mâu thuẫn, chịu thiệt cũng là ngươi. Về phần phu nhân nơi đó… Kỳ thật cũng không thể oán phu nhân, ngươi có biết lúc ấy ngươi sinh ra… Tóm lại, phu nhân nàng không phải không coi trọng ngươi, dù sao ngươi cũng là nữ nhi của nàng, chỉ là tam tiểu thư là trưởng nữ, phu nhân khó tránh khỏi quan tâm nàng nhiều một ít.”
Phương di nương lời nói dịu dàng, ôn nhu khuyên bảo, thanh âm của nàng chậm rãi , tuy rằng nói tiếng Bắc, nhưng cẩn thận nghe vẫn có thể nghe ra một ít âm khẩu phía nam, mềm nhẹ dễ nghe.
Nhâm Dao Kỳ trong lòng cố gắng tưởng tượng nếu là lấy tính tình chính mình khi còn bé, nghe những lời này sẽ phản ứng như thế nào, trên mặt cũng bất động thanh sắc.
Phương di nương thấy nàng không nói lời nào, đưa tay thay nàng sửa sang lại chăn, lại nói:“Chờ thêm mấy ngày thân mình tốt hơn nên đi nhìn Tam thái thái cùng Tam tiểu thư. Ta vừa sờ thấy trán ngươi còn nóng, phu nhân cùng tam tiểu thư bên kia vừa về trên đường đi xe mệt nhọc chắc là đã nghỉ ngơi, hôm nay ngươi trước hết ngủ trước. Ta đi phân phó người đến đổi giường cho ngươi?”
Mẫu thân cùng Tam tỷ đã trở về viện? Nhâm Dao Kỳ gật gật đầu.
Phương di nương liền đứng dậy đi ra, bên ngoài mành truyền đến thanh âm nàng thấp giọng phân phó.
Một lát sau, hai cái nha hoàn liền ôm đệm chăn tiến vào, đi đến giường bên kia trải chăn.
Giường kia cũng đã lâu không có người ngủ, nguyên bản là có chút lạnh lẽo ẩm mốc, cũng may trong phòng đốt Địa Long, thay chăn đệm mới cũng khô thoáng. Tuy là như thế, nhưng so với kháng bên này cũng lạnh hơn không ít.
Thân thể lúc trước đầy mồ hôi, lúc này lại lạnh như băng, kỳ thật rất dễ dàng cảm lạnh, không biết Phương di nương có biết việc này không.
Nhâm Dao Kỳ gọi nha hoàn kêu Thanh Mai kia đem đến mấy ấm lô nhỏ cầm tay, bỏ vào ổ chăn, lại bảo các nàng đi lấy một bộ xiêm y, trước đem đi hơ nóng.
Thanh Mai cùng một nha hoàn khác tên Tuyết Lê nhỏ giọng nói thầm:“Đầu tiên là sợ nóng, lúc này lại sợ lạnh, ngũ tiểu thư cùng tam tiểu thư quả thật là thân tỷ muội, đều thật biết ép buộc người khác.”
“Suỵt – những lời này về sau trăm ngàn lần đừng nói, vị bên Đông Sương phòng đã trở lại.”
Nhâm Dao Kỳ không có nghe được bọn nha hoàn oán giận, chờ trên giường được hung nóng, nàng để cho hai nha hoàn giúp đỡ thay đổi xiêm y, lên giường ngủ.
Bị mấy bếp lò nho nhỏ hung hồi lâu, nhiệt độ trên giường cùng trên kháng không khác biệt mấy.
Mới nằm xuống không lâu, còn có người bưng chén thuốc bước vào.
“Ngũ tiểu thư, nên uống thuốc.” Là thanh âm của một nữ tử trẻ tuổi đang nhẹ giọng kêu.
Nhâm Dao Kỳ mở mắt, liền thấy là tiểu nha hoàn áo lục lúc trước đến gọi Chu ma ma, một tiểu nha hoàn khá thanh tú, là Đại nha hoàn bên người Phương di nương, hình như gọi là Kim Kết thì phải.
“Không phải nói đổi phương thuốc khác sao?” Nhâm Dao Kỳ được Kim Kết giúp đỡ ngồi dậy, đưa mắt nhìn bát thuốc.
Kim Kết trên mặt mang theo ý cười:“Uống hết phương thuốc này rồi mới đổi, Phương di nương vốn là mời đại phu đến nhưng nửa đường lại bị Chu ma ma bên người Tam thái thái mời đến, nói là để xem bệnh cho Tam thái thái và Tam tiểu thư. Đại phu đi bên Tam thái thái về lại bị quản sự cho đi. Di nương bảo ngày mai lại mời đại phu đến xem bệnh cho Ngũ tiểu thư.”
“Mẫu thân bà sinh bệnh ?”
Kim kết nghe vậy nhìn Nhâm Dao Kỳ một cái, cười nói:“Tam phu nhân cùng tam tiểu thư đi một ngày đường, bên ngoài toàn tuyết lạnh, có lẽ là sợ bị phong hàn, Ngũ tiểu thư, thuốc sắp nguội nên uống thôi.”
Chén thuốc đưa đến bên môi nàng làm Nhâm Dao Kỳ không nhịn được nhíu mày, đây không phải thuốc lúc trước nàng uống.
Lúc trước phương thuốc kia mặc dù uống không ôn không hỏa*, nhưng cũng là đúng bệnh, nhưng bát thuốc này lại bị sửa lại vài vị dược liệu.
*Không ôn không hỏa: không lạnh không nóng. Trong Đông y các vị thuốc thường được chia thành tính hàn và tính hỏa. Tùy theo bệnh mà dùng khác nhau. Ví dụ: cùng là phong hàn nếu là cảm lạnh phong hàn sẽ dùng gừng tính hỏa để chữa, nếu là hỏa phong hàn thì không được dùng.
Nàng sau khi rời Nhâm gia lại theo Bùi tiên sinh đọc không ít sách, sách sử binh pháp này đó không nói, luật pháp, lá số tử vi phong thủy kinh phật cũng có đọc lướt qua, thế nhưng sách thuốc lại học thuộc lòng.
Thế sinh vạn vật đều là tương sinh tương khắc, dược thảo lại chia ra âm dương nóng lạnh khác biệt.
Đúng bệnh hốt thuốc không chỉ cần có kiến thức tốt, nghiền thuốc, bốc thuốc, hái thuốc, sắc thuốc đều phải biết mà còn phải biết ngũ hành tương khắc, thất tình hòa hợp.
Mà dược tính xung khắc, ngược lại là tối kỵ.
Tỷ như, nàng nguyên uống phương thuốc trong đó có mặt ô dầu(1), nãi dược trung hạ phẩm, có độc. Chẳng qua nếu chế biến phù hợp lại trở thành thuốc tốt. Hôm nay bát dược này trừ bỏ có ô đầu, còn có mặt bán hạ(2). Tách ra dùng đều không ngại, nếu dùng cùng nhau sẽ phạm vào đại kỵ- dược tính xung khắc.
Trừ những cái này còn có một số vị cũng cực kì không ổn, cho nên nếu nàng uống bát thuốc này mặc dù không tổn thường đến căn nguyên thân thể, thế nhưng sẽ đem bệnh tình vốn tốt lên của nàng kéo dài thêm mấy ngày.
(1)Ô dầu: Ô đầu (Aconitum fortunei Hemsl. hoặc Aconitum carmichaeli Debx.), họ Hoàng liên(Ranunculaceae). Rễ củ hình con quay, dài 3,5 – 5 cm, phía trên to, đường kính 1,5 – 2,5 cm, có vết nối với củ mẹ, không có vết của thân cây, phía dưới nhỏ dần. Mặt ngoài màu nâu đen, có nhiều nếp nhăn dọc, vòng quanh phần trên củ có một số nhánh lồi lên như cái bướu. Chất cứng chắc, khó bẻ. Vết cắt màu nâu xám. Vị nhạt, sau hơi chát và hơi tê lưỡi.
Không nên phối hợp với Bán hạ, Qua lâu, Bối mẫu, Bạch cập, Bạch liễm.
(2) Bán hạ: Bán hạ dùng làm thuốc được ghi đầu tiên trong sách Bản kinh là thân rễ phơi hay sấy khô của nhiều loại Bán hạ khác nhau đều thuộc họ Ráy (Araceae). Bán hạ Trung quốc có tên thực vật học là Pinellia ternata (Thunb) Breiter hay Pinellia tuberifera Tenore.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận