Nhâm Thời Mẫn nghĩ tới lúc trước Nhâm Lão thái thái nói tranh ông tặng chỉ là món đồ chơi trẻ con. Lúc ấy trong lòng ông tuy rằng cực kỳ không vui, nhưng ngại vì Nhâm lão thái thái là trưởng bối mà không thể phản bác.
Lý thị sửng sốt, có chút không biết làm sao nhìn về phía Chu ma ma.
Chu ma ma muốn mở miệng, lại bị Nhâm Dao Kỳ, người hiểu rất rõ tính cách Nhâm Thời Mẫn, ngắt lời: “Phụ thân chuẩn bị vật tốt gì tặng cho người ta, sao không nói cho chúng con cùng nghe?”
Nhâm Thời Mẫn sắc mặt hòa hoãn xuống, nói với Nhâm Dao Kỳ: “Hàn công tử nhìn trúng một bức tranh chữ của ta, trước khi chia tay cha đã bảo gã sai vặt đưa qua bên đó.”
Nhâm Dao Kỳ nháy mắt: “Con đoán bức họa mà Hàn công tử nhìn trúng nhất định là danh tác của cha!”
Nhâm Thời Mẫn trong lòng vui mừng, trên mặt lại bất động thanh sắc nói: “Ồ? Làm sao con biết được?”
Nhâm Dao Kỳ nghiêm trang : “Hắn giúp chúng ta việc lớn như vậy, nếu tùy tiện chọn một bức chẳng phải hắn thua thiệt sao?”
Nhâm Thời Mẫn cười ha ha, tất cả mọi người trong phòng có thể cảm nhận được sung sướng ông phát ra từ đáy lòng.
Lý thị nhìn bộ dạng cha con hai người cũng cao hứng trở lại, Nhâm Dao Hoa chỉ cúi đầu nhìn tay mình như đang đùa nghịch chiếc vòng ngọc mã não trên cổ tay, tựa như tâm trí không để ở đây.
” Hàn gia công tử này cũng là người phong nhã. Nếu là Hàn gia có tiểu thư, ngược lại là có thể cùng Tam tiểu thư, Ngũ tiểu thư chúng ta lui tới.” Chu ma ma thừa dịp Nhâm Thời Mẫn cao hứng ở một bên gom góp vui, thực tế là ngầm tìm hiểu tình huống Hàn gia.
Khi Hàn gia mới đến Bạch Hạc trấn, lúc đó các nàng còn ở thôn trang, sau khi trở về từng có người nói qua chuyện tình Hàn gia, nhưng không cùng Hàn gia qua lại.
Chu ma ma là lão nhân sống đến từng tuổi này dĩ nhiên là lão luyện, biết có một số chuyện hiểu càng rõ càng có lợi.
Tâm trạng Nhâm Thời Mẫn tương đối tốt, liền nể mặt Chu ma ma mà trả lời bà: “Nghe Hàn lão gia nói hắn có một trai một gái, Hàn công tử năm nay mười lăm tuổi, Hàn tiểu thư cũng không biết. Ta coi Hàn gia gia giáo không sai, vị Hàn công tử kia tuy tuổi nhỏ, cũng là hiếu học biết lễ, nhất là viết thể Nhan Khải thư, viết vô cùng có hồn.”
Nhâm Dao Kỳ vốn nghe nói Nhâm Thời Mẫn nhắc tới Hàn gia nhất thời không phản ứng kịp Hàn gia là người nào, bây giờ nghe hắn khen Hàn gia công tử, đột nhiên nghĩ tới.
Một năm nay mẫu thân nàng cùng Nhâm Dao Hoa đi thôn trang, Bạch Hạc trấn mới đến một phú hộ Hàn gia. Sau này Nhâm Thời Mẫn nhìn trúng tài hoa Hàn gia tiểu công tử, liền có ý định gả Nhâm Dao Hoa qua đó. Nhâm gia thấy Hàn gia xử sự khiêm tốn, lại giao thiệp rộng, gia sản phong phú, lại chỉ có một con trai độc nhất, đối cửa hôn sự này cũng vui mừng.
Chỉ là sau này Hàn gia công tử không biết sao đột nhiên từ hôn, Nhâm gia vốn không đồng ý, cuối cùng chẳng biết tại sao lại thỏa hiệp.
Nhâm Dao Hoa bị đả kích, tính tình càng thêm nóng nảy, người Nhâm gia xem nàng như bỏ đi.
Cuối cùng Nhị thái thái Tô thị chi thứ hai mai mối, Nhâm Dao Hoa gả cho Tằng Khuê đường đệ của Tô đại nãi nãi nhà mẹ đẻ của Nhị thái thái. (quan hệ thật phức tạp)
Tô Đại nãi nãi là người kinh thành, đường thúc của nàng ta là Tằng Phô lúc ấy mới đảm nhiệm chức tổng binh Ninh hạ, Tằng Phô thê thiếp vô số, nhưng chỉ có Tằng Khuê là con trai độc nhất.
Khi ấy tỷ muội Nhâm gia những ai chưa gả cũng hâm mộ Nhâm Dao Hoa mệnh tốt, tìm được một mối hôn sự tốt có đốt đèn lồng cũng tìm không thấy. Nhưng mãi cho đến trước ngày Nhâm Dao Hoa xuất giá các nàng mới biết lúc nhỏ Tằng Khuê bị bà vú không cẩn thận phỏng nước sôi nửa bên mặt bị hỏng, cũng mù một con mắt. (Ôi, người quan trọng đây, sau này sẽ còn gặp lại.)
Nhâm Lão thái thái đành phải hạ mình tự thân đến Tử Vi viện khuyên bảo Nhâm Dao Hoa xuất giá, trong quá trình lấy tình cảm động khuyên nhủ Nhâm Dao Hoa, Nhâm Dao Kỳ lúc ấy không biết tại sao Nhâm lão thái thái khuyên được cháu gái hung hăng kiêu ngạo mà “sinh thời yêu thương nhất” phải hoan hoan hỉ hỉ đi lấy một người còn xấu hơn lệ quỷ.
Nhưng bà thành công, Nhâm Dao Hoa không ầm ĩ không làm khó gả đi Tằng gia.
Nửa năm sau, Nhâm Dao Hoa dùng tóc của mình siết chết tân hôn vị hôn phu, bị Tằng Phô nổi giận ném đến quân doanh làm quân kỹ. Nhâm Dao Hoa ngay đêm đó, gió Tây Bắc nổi lên, một ngọn lửa đốt sạch quân doanh, cũng tán thân biển lửa.
(Nữ hào kiệt, dám yêu dám hận, ta rất ngưỡng mộ nàng ấy, sau này cũng có vài chương nói về tình cảm của nàng.)
Nhâm gia vì vậy cùng Tằng gia kết thù, không còn lui tới.
Mà trong năm Hàn gia công tử cùng Vân gia Đại tiểu thư Vân Thu Thần định hôn, trai tài gái sắc, mười dặm hồng trang, làm biết bao nhiêu thiếu nam thiếu nữ Yến Bắc ghen tị.
“Dao Dao? Dao Dao?” Nhâm Thời Mẫn đưa tay quơ quơ trước mặt Nhâm Dao Kỳ, nhíu mày gọi nàng.
Nhâm Dao Kỳ hoàn hồn, thấy trong phòng mọi người nhìn nàng, miễn cưỡng cười cười.
“Dao Dao con có phải là không thoải mái hay không?” Nhâm Thời Mẫn đưa tay lại sờ trán nàng.
Lý thị cũng nói: “Có phải bệnh còn chưa tốt hẳn không? Sắc mặt con sao lại khó coi như vậy?”
Nhâm Dao Kỳ để mặc Nhâm Thời Mẫn sờ trán nàng, cũng không nhắc nhở ông vừa rồi bưng trà không thể dò ra nóng lạnh, chỉ cúi đầu nói: “Không có, con vừa rồi đột nhiên nhớ đến lúc phụ thân rời nhà từng giao cho con không ít họa tác cùng bảng chữ mẫu, con bị bệnh vẫn còn chưa hoàn thành, sợ đến khi phụ thân kiểm tra việc học sẽ phạt con.”
Nhâm Thời Mẫn nghe vậy bất đắc dĩ thu tay trở về, cười mắng: “Phụ thân khi nào thì mắng qua con? Còn tự mình dọa mình đến như vậy?”
Lý thị thấy sắc mặt Nhâm Dao Kỳ đã dễ nhìn rất nhiều, không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Không bệnh là tốt rồi.”
Kế tiếp Nhâm Dao Kỳ tuy rằng vẫn luôn đảm nhiệm nhiệm vụ giúp Nhâm Thời Mẫn cùng Lý thị câu thông, xong tâm thần vẫn luôn lo lắng, nàng phải làm gì để ngăn cản mọi chuyện trước khi nó phát sinh đây.
“Lão gia, phu nhân, Phương di nương mang theo Lục thiếu gia cùng Cửu tiểu thư đến thỉnh an.” Đại nha hoàn San Hô cách mành bẩm báo nói.
Nhâm Thời Mẫn kinh ngạc nhìn về phía Lý thị: “Phương di nương không phải còn bệnh sao?”
Lý thị cho rằng lời này là trách cứ nàng, bất an nói: “Thiếp, thiếp đã bảo nàng ấy không cần đến thỉnh an.”
Nhâm Thời Mẫn gật gật đầu, ra hiệu để cho người ta tiến vào.
Không bao lâu, Phương di nương liền dẫn một đôi trai gái đi vào.
Hôm nay Phương di nương mặc một thân áo vải chất liệu bình thường, búi tóc kiểu hoàn kế trang sức đơn giản. Ăn diện trắng trong thuần khiết cũng không át được vẻ đoan trang xinh đẹp tuyệt trần. Một đường đi tới trán hơi thấp, chiếc eo yêu kiều, bước nhẹ chút, đều có một phen phong lưu tư thái, lại hiếm thấy không lỗ mãng.
Cũng khó trách bọn nha hoàn Nhâm gia đều thích ngầm học theo nàng.
Nhâm Thời Mẫn nhìn Phương di nương, trong mắt cũng không khỏi được ngậm chút vẻ tán thưởng. Đối với đồ vật đẹp, hắn từ trước đến giờ đều thích xem.
Phương di nương sóng mắt hơi chuyển lên người Nhâm Thời Mẫn, lại lập tức quay đi, tiến lên dập đầu hành lễ với hắn và Lý thị.
Nhâm Thời Mẫn mỉm cười gật đầu: “Đứng lên đi, phu nhân không phải cho ngươi nghỉ ngơi dưỡng bệnh sao?”
Phương di nương đôi mắt đẹp diễm thu, tươi cười có chút suy yếu, vẻ vui mừng như từ trong tâm phát ra: “Là thiếp nghe nói lão gia đã trở lại, thiếp… Thiếp là tới thỉnh an.”
Nhâm Dao Hoa nhìn bộ dáng Phương di nương, thở cũng không ra hơi, tuy rằng cực lực khắc chế, lời nói ra cũng mười phần băng tuyết: “Nếu đã để di nương nghỉ ngơi thì cứ nghỉ ngơi cho tốt, di nương đến đây như vậy nhỡ gặp gió bệnh nặng thêm, người không biết lại nghĩ mẫu thân đối xử hà khắc với di nương!”
Phương di nương nghe vậy sắc mặt tối sầm, khóe miệng tươi cười dẫn theo chút cay đắng, cũng là mười phần mềm mại cúi đầu đáp lời: “Tam tiểu thư dạy dỗ phải, là thiếp suy nghĩ không chu toàn.”
Nhâm Thời Mẫn cau mày nhìn Nhâm Dao Hoa liếc mắt một cái, ông là chủ gia đình còn chưa lên tiếng, nàng là nữ nhi lại dạy dỗ thiếp thất của phụ thân, với ông đây là không hợp lễ nghi.
Nhâm Dao Kỳ hướng Phương di nương cười nói: “Di nương ngài chớ trách. Tam tỷ tỷ nàng nói chuyện từ trước đến giờ đi thẳng về thẳng, lời hay qua miệng nàng lại thành khó nghe, ta ngày thường cũng không kiên nhẫn nói chuyện với nàng. Bất quá ta nghĩ ý định ban đầu của tam tỷ cũng không phải là muốn ‘Dạy dỗ’ di nương, chỉ là thấy ngài mặc rất đơn bạc, cho nên lo lắng di nương gặp gió bị cảm lạnh.”
Nhâm Thời Mẫn nhìn y phục trên người Phương di nương một chút.
Chu ma ma cũng kinh ngạc nói: “Di nương ngài hôm nay như thế nào mặc ít như vậy? Bên ngoài rất lạnh a? Ngài đây cũng quá không yêu thương bản thân. Mấy ngày trước đây không lạnh như thế ngài còn biết mặc áo choàng lông chồn thật là dày đấy, di nương như thế làm phu nhân ta đau lòng không thôi.”
Phương di nương mặt đỏ lên.
“Là con cùng Lục ca vội vã muốn gặp phụ thân, ầm ĩ muốn mau lại đây. Di nương chỉ lo mặc cho chúng con, ngược lại bỏ sót mình. Mẫu thân, người đừng trách tội di nương được không?” Nhâm Dao Anh ủy khuất nhìn Lý thị nói.
“Mẫu thân ngươi vẫn chưa trách cứ ai, các một đám lại tỏ vẻ ủy khuất cái gì?” Nhâm Thời Mẫn lên tiếng đánh gãy, giọng nói hòa hoãn, đem lửa giận khắc chế rất tốt.
Hắn tuy rằng khinh thường quản những việc nội viện, nhưng vì tính tình nhạy cảm, tranh đấu giữa nữ nhân gì gì đó làm hắn phiền không thôi.
***************
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận